Editor: Tép Mỡ
Beta: Mèo ™
Tay trái Nam Khánh xoay xoay gậy dò đường của mình, mày hơi nhíu lại, dường như đang thật sự nghiêm túc suy nghĩ câu trả lời để đáp lại câu hỏi của cô. Minh Lam chợt phát hiện mặt anh lúc này có vẻ đỏ hơn bình thường. Nghĩ đến việc mình vừa bị anh trêu đùa, tâm tư khẽ động, cô mím môi cười nói: “Anh đoán xem bây giờ tôi đang nhìn thấy gì nào?”
Ngón tay cái Nam Khánh miết nhanh hơn trên cây gậy dò đường: “Thấy gì?” Nói xong, anh vươn tay sờ lên tóc và quần áo của mình.
Minh Lam cười nói: “Tôi đang nhìn mặt của anh.”
Nam Khánh vừa khẽ nhíu mày, vừa đưa tay phải lên lau khắp mặt: “Mặt tôi chưa rửa sạch à?”
Cô phì cười thành tiếng: “Anh đỏ mặt kìa.”
Nam Khánh nhắm mắt lại, mạnh miệng nói: “Do ở ngoài nắng thôi.” Mặt anh càng đỏ hơn.
Minh Lam cười đến hai mắt cong cong như hai vầng trăng khuyết: “Vâng, thưa thiếu gia Nam Khánh, mặt trời ở đây đúng là rất nóng, tôi sẽ nhanh chóng đưa anh vào trong xe. Nếu không anh sẽ bị phơi thành cá khô mất.”
Đến trước cửa xe, Minh Lam buông lỏng tay anh.
A Thắng dùng tay che phía trên cửa xe, Nam Khánh vừa cúi người đang định bước vào trong thì bỗng nhiên lại đứng thẳng lên, nhìn về phía Minh Lam và nói: “Tôi đã nghĩ kỹ rồi, nghiêm túc mà nói, người khiến tôi có cảm giác đó, tôi vẫn chưa tìm thấy.”
“Nghiêm túc mà nói là có ý gì?” Minh Lam vừa nghe đã hiểu là anh đang trả lời câu hỏi trước đó của cô, chỉ là câu trả lời của anh hơi lấp lửng khiến cô không hiểu lắm. Vậy nếu không nghiêm túc thì sao?
Anh khẽ cười: “Sau này nói tiếp, vẫn còn nhiều cơ hội mà.”
Minh Lam nhìn theo xe chở Nam Khánh đi xa rồi mới quay lại biệt thự.
Trong phòng có mở điều hoà, chênh lệch nhiệt độ bên trong nhà với bên ngoài trời làm cô đã đứng dưới nắng hơi lâu bất giác rùng mình. Cô khoanh hai tay, bước lên lầu hai.
Tại đầu cầu thang, cô gặp chị Liên, chị ấy nói cô biết Giang Hoài đã trở về phòng ngủ. Cô định hỏi chị Liên tình trạng cụ thể của Giang Hoài bây giờ thế nào, nhưng nghĩ lại không bằng tự mình đến xem sẽ yên tâm hơn, cô trả lời “Tôi biết rồi”, sau đó đi thẳng đến phòng ngủ của anh.
“Giang Hoài, em có thể vào không?” Cô gõ gõ cửa.
“Ừm.”
Minh Lam xoay tay cầm mở cửa ra, Giang Hoài đang ngồi trên xe lăn, xoay người lại nhìn cô từ xa, dường như có rất nhiều cảm xúc đọng lại trong đáy mắt anh.
Cô đi qua chỗ anh đang ngồi: “ Khách đã về rồi, sao anh không lên giường nằm nghỉ đi?”
Giang Hoài nói: “Anh… không nghĩ là em tiễn khách lâu đến vậy.”
Trong lòng Minh Lam cảm thấy đau xót: “Em xin lỗi, em nghĩ nếu không có em thì anh sẽ gọi chị Liên hay chú Lê. Nào, để em giúp anh…” Cô đẩy xe lăn đến bên cạnh giường, đang chuẩn bị chuyển anh lên giường thì hai tay cô bỗng nhiên bị chặn lại.
Hơi thở của anh có chút nặng nề: “Anh xin lỗi.”
Một bên ống quần của anh hơi ẩm, vừa rồi cô cũng nhìn thấy.
Cô chạm vào túi plastic nhỏ trong suốt được buộc bên đùi anh, bên trong túi có rất ít nước màu vàng nhạt.
Có thể tự thay túi nước tiểu cũng là một trong những nội dung phục hồi chức năng của Giang Hoài. Mặc dù anh bị liệt cả tứ chi, nhưng anh cũng đã luyện tập cách dùng lực cơ tay yếu ớt còn sót lại cộng thêm các thiết bị chuyên dụng hỗ trợ để tự thay túi nước tiểu của mình. Tuy những năm gần đây anh rất ít khi dùng đến, những khi khi ra ngoài, để thuận tiện hơn thì vẫn sẽ dùng đến nó. Trên quần anh hơi ẩm, chắc hôm nay anh hơi yếu sức nên không cẩn thận bị nước tiểu thấm ra ngoài.
“Tại sao lại dùng đến cái này?” Cô đau lòng nói: “Đâu phải anh không biết, việc này không tốt cho sức khoẻ của anh.”
“Ít ra sẽ tiện hơn.” Anh nói: “Với tình trạng hôm qua của anh, nếu hôm nay anh tiểu ra quần trước mặt Nam Khánh, sợ rằng anh sẽ không còn mặt mũi nào gặp lại người bạn này nữa. Chỉ là đã lâu không dùng đến nên không chuẩn bị tốt, tự dưng lại làm dơ quần mới…”
Minh Lam hít hít mũi: “Không sao, em sẽ giúp anh giặt sạch. Đảm bảo sẽ y như mới.”
“Anh rất thích bộ quần áo này.” Bỗng dưng anh nói nhỏ hơn: “Hôm qua anh không định mặc nó, vì sợ vải màu sáng nếu làm bẩn rồi sẽ khó giặt sạch được.”
Trong lòng Minh Lam ấm áp nhưng cũng đau lòng: “Anh thật ngốc! Quần áo không mặc thì cũng để không. Nếu may xong chỉ để ngắm, dù thích đến mấy đi nữa cũng có ý nghĩa gì đâu.”
Giang Hoài cúi đầu, nhìn bàn tay nhỏ nhắn đang tháo dây đai cố định trên người mình xuống: “Anh còn có tư cách để thích thứ gì đó ư?”
Minh Lam ngước mắt lên: “Tại sao anh lại nghĩ như vậy? Ít ra anh có Thời Vi, còn có… Âm nhạc.”
Giang Hoài cong tay lại, mím môi lại: “Cảm ơn nhắc nhở của em.”
Minh Lam bưng thau nước đến, lấy bộ quần áo ngủ mới để trên đầu giường.
“Nhờ chú Lê hoặc chị Liên đến làm đi.” Giang Hoài lạnh lùng nói.
“Không cần, em cũng như họ, đều là người chăm sóc cho anh.” Cô rút túi nước tiểu ra, vệ sinh sạch sẽ giúp anh.
Sau khi cô rửa tay và chuyển Giang Hoài lên giường xong, cô vẫn đứng bên cạnh giường chưa muốn rời đi, dường như có điều gì muốn nói nhưng không biết phải mở lời như thế nào.
Giang Hoài không chủ động hỏi, cũng không nhìn sang cô.
“Giang Hoài” Thật lâu sau, cô mới nói: “Em nghĩ, có chuyện này em phải xin lỗi anh.”
“Chuyện gì vậy?”
“Năm đó, em không nên nghe lời anh mà huỷ đàn nhị hồ của anh.”
“…” Đôi ngươi anh đen nhánh. “Em không làm sai. Huống chi, người muốn em làm vậy là anh.”
“Em không phải một hộ lý tốt.” Cô nói: “Nếu như em đủ tốt thì em không nên lúc nào cũng nghe theo anh, dù có bị anh ghét, thì em cũng biết được cái gì mới là điều anh thật sự cần.”
“Điều anh thật sự cần?” Anh nhếch môi cười, nói: “Điều anh thật sự cần vĩnh viễn cũng không có được.”
Bỗng nhiên cô quỳ rạp xuống trước mặt anh: “Em sẽ luôn nhớ kỹ thân phận của mình, cũng sẽ làm bất cứ điều gì để thay cha em chuộc lại lỗi lầm đã gây ra cho anh, nhưng ít nhất em không muốn tiếp tục làm một hộ lý vô trách nhiệm, lúc nào cũng làm theo suy nghĩ tuỳ ý của bệnh nhân. Anh từng nói ‘thà chấp nhận một hộ lý không đủ tiêu chuẩn còn hơn là chịu đựng một cấp dưới không vâng lời’, nếu anh cảm thấy không còn cần em nữa, anh có thể sa thải em. Dù sao, đối với anh sự tồn tại của em cũng chỉ đang hành hạ anh thôi…”
“Đủ rồi.” Vẻ mặt Giang Hoài cực kì kích động, tay phải anh run run giơ lên. “Em đứng lên đi.”
Tuy Minh Lam vẫn duy trì tư thế quỳ gối, nhưng vẻ mặt vô cùng quật cường, như đã hạ quyết tâm rất lớn.
Giang Hoài nói: “Anh có tiếng là ‘bạo quân’, lời nói lúc nóng giận em đừng để trong lòng! Đứng lên đi, Minh Lam! Tội tình gì em phải dày vò bản thân mình như vậy? Hay em muốn anh tự mình trượt xuống xe lăn để nâng em đứng dậy sao?”
Nhìn thấy cơ thể anh thật sự đang dần ngả về phía trước, Minh Lam nhanh chóng đứng dậy: “Giang Hoài, em biết, anh vốn không phải là ‘bạo quân’ gì cả.” Cô bất giác dịu giọng lại: “Dù lúc em mới đến nhà họ Giang, anh cũng không vì thân phận của em mà đối xử tệ, không mắng chửi em nửa câu, cùng lắm chỉ là không để ý đến em. Sau này, khi dần quen thuộc hơn, chúng ta cùng bàn luận về văn học, nói chuyện nhân sinh, thậm chí còn tâm sự những chuyện trong lòng không thể kể với ai, anh có nhớ không? Năm em 16 tuổi đã lén nói cho anh biết, em cảm thấy tiếng đàn guitar rất êm tai, rất muốn học, nhưng em không dám đòi hỏi, là anh chủ động thuyết phục dì Giang cho em đi học. Về sau, em học được bài nào mới cũng sẽ đàn cho anh nghe… Khoảng thời gian đó, vốn không có ai dám đánh đàn trước mặt anh, thế nhưng anh lại nói anh thích nghe tiếng đàn guitar của em, dù rõ ràng em đàn không hay.”
Giang Hoài không nói lời nào, tay phải anh nắm chặt một góc chăn làm nó nhăn nhúm lại.
“Thật ra em vẫn không hiểu,vì sao sau này anh lại đột nhiên ghét em đến thế? Đó là chuyện lúc em khoảng mười tám tuổi, đột nhiên anh đối với em rất lạnh nhạt, anh không còn muốn nghe em đàn guitar, cũng không còn kiên nhẫn nghe em nói chuyện phiếm nữa. Rất lâu sau đó, em đều nghĩ đi nghĩ lại, không biết rốt cuộc mình đã làm gì khiến anh ghét em như vậy, khiến anh từ mở lòng chấp nhận biến thành bài xích em. Câu trả lời này em vẫn chưa tìm ra.”
Giọng anh khô khốc khổ sở: “… Em không làm gì sai cả.”
Minh Lam nhìn ra biển cả bao la xanh thẳm ngoài cửa sổ, những đợt sóng phản chiếu ánh nắng mặt trời lấp lánh làm người ta loá mắt phía xa xa, nhưng cô vẫn nhìn thật lâu, đến khi không thể mở mắt ra được nữa, cô mới cúi xuống, nói với Giang Hoài: “Em không làm gì sai, nhưng trước mặt anh em cũng không phải người vô tội. Em biết! Có lẽ anh chưa bao giờ chân chính tiếp nhận con gái của kẻ tội đồ này, có lẽ anh cũng muốn đối xử với em tốt hơn một chút, nhưng nỗi đau của thể xác và tinh thần tích luỹ trong những ngày tháng thống khổ đó đã khiến anh không thể nào duy trì thái độ hoà nhã ôn tồn với em, đúng không? Em không có gì để nói, cũng không định biện giải cho mình! Em tồn tại bên cạnh anh, vốn không phải muốn chiếm lấy sự đồng cảm của anh, mà bởi vì từ tận đáy lòng em muốn chăm sóc cho anh. Cho dù việc này đối với anh không quan trọng, nhưng chỉ cần có một chút tác dụng với anh, thì em cũng sẽ cố gắng hết sức. Giang Hoài, em không cần anh tha thứ, nếu hỏi em có mong ước gì, thì em mong có một ngày, anh có thể tìm lại sức sống thêm một lần nữa.”
Anh nhắm mắt lại, hàng lông mi dày khẽ run rẩy: “Minh Lam, em có biết em đặt hy vọng vào một người tâm như tro tàn, thân như gỗ mục, là ngốc nghếch đến cỡ nào không?”
Cô đặt tay vào lồng ngực ấm áp của anh, tim anh đập rất nhanh: “Lúc anh muốn hình dung bản thân mình như vừa rồi, anh hãy lắng nghe nhịp đập con tim của chính mình đi.” Cô nói: “Em vốn không thông minh, nhưng em muốn thử một lần.”
Giang Hoài mở to mắt, bắt gặp đôi mắt đẫm lệ nhưng cũng vô cùng kiên định của cô.
Anh khẽ thở dài: “Nếu hôm nay em đã nói vậy thì anh cũng hỏi một câu: Sau đó đàn guitar của em đâu?”
“Giống với đàn nhị hồ của anh, em cùng chôn chúng nó ở vườn hoa nhà anh.”
Anh hít một hơi, lồng ngực anh phập phồng dữ dội, như đang cố gắng kiềm chế cảm xúc nào đó, cuối cùng anh nói: “Bây giờ em còn đàn guitar được không?”
“Em không biết, đã nhiều năm không chạm đến, đều quên hết rồi. Vả lại ngay từ đầu em cũng không học được bao lâu.”
“Tuy anh không ra ngoài, nhưng anh nghĩ Đà Nẵng hẵn sẽ có chỗ bán nhac cụ đúng không?”
Hai mắt Minh Lam sáng lên, không thể tin nhìn người đàn ông đang nằm trên giường kia. “Anh…” Cô không dám suy đoán, sợ tự nghĩ mình thông minh sẽ làm cho đối phương không vui.
Giang Hoài chậm rãi nói: “Anh muốn ngủ một lát, khoảng thời gian này tạm thời không cần đến em, trong nhà đã có chị Liên và chú Lê, chờ A Thắng đưa Nam Khánh trở về, em có thể nhờ cậu ấy đưa vào thành phố, câu ấy là người địa phương hẳn sẽ biết nơi nào có bán nhạc cụ. Em còn nhớ anh đã dạy cách chọn guitar như thế nào không?”
Cô e dè hỏi: “Nếu em mua guitar về, anh có chịu nghe em đàn không?”
Anh mỉm cười, nụ cười ẩn chứa một chút thương cảm: “Năm đó, em cũng hỏi như vậy và anh đã trả lời thế nào?”
Nước mắt cô rơi xuống khoé môi đang cong: “Anh nào có trả lời, anh chỉ ‘Ừm’ một tiếng xem như đồng ý thôi.”
“Ừm…” Hầu kết anh trượt lên xuống. “Bây giờ cũng giống như vậy – Anh đồng ý rồi.”
Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn mọi người đã ủng hộ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...