Editor: Mèo ™
Từng đoá bọt sóng tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời hừng đông. Tuy đã bỏ lỡ cảnh mặt trời mọc nhưng khi nhìn vào khung cảnh rực rỡ này, tâm trạng của Minh Lam vẫn rất tuyệt.
Nam Khánh bỏ tay khỏi vai Minh Lam, nói: “Tôi muốn tự đi một đoạn.”
“Có thể chứ?”
Nam Khánh mỉm cười đáp: “Cho dù cô nhắm mắt lại, tập trung tinh thần không phân tâm thì cũng có thể đi được một đường thẳng tấp.”
Anh cúi người xuống, cầm đôi dép trên tay. Thực sự cứ thế dọc theo bờ biển đi một đường thẳng về phía trước.
Minh Lam cũng nhắm mắt lại, đi song song cạnh anh, sau khi bước được vài bước, cô vội mở mắt ra.
Bóng tối khiến cô thấy bất an, dường như âm thanh rì rào của sóng biển bình thường hay nghe cũng trở thành mối nguy hiểm tiềm tàng.
Lại nhìn về phía Nam Khánh một lần nữa, có vẻ như anh đi rất suôn sẻ.
“Cô đã thử chưa?" Anh hỏi.
“Hả?”
“Tôi đoán vừa rồi cô đã nhắm mắt lại và đi thử.”
“Ừm.”
“Không thích à?”
Cô nhất thời không biết phải nói gì, nên cô không trả lời ngay, nhưng không ngờ lại bị anh giành trả lời trước.
“Không có cảm giác an toàn đúng không?” Anh dừng lại và quay mặt về phía cô.
“Đúng vậy.” Cô luôn cảm thấy tuy bị mù, nhưng anh có thể biết được nội tâm của người khác, vì vậy cô thẳng thắn đáp. “Đặc biệt trong một không gian trống trãi như thế này.”
“Khi tôi vừa mới bị mù, tôi không dám đi đâu cả. Chỉ quanh trong phòng thôi mà tôi đã bị vấp ngã không biết bao nhiêu lần.” Nam Khánh nói. “Ngay cả bây giờ, tôi vẫn là người thiếu cảm giác an toàn.” Anh cười, nụ cười miễn cưỡng mà hàm xúc.
Minh Lam hỏi: “Có bao giờ anh nghĩ đến việc nuôi một chú chó dẫn đường chưa?”
“Tại Việt Nam cũng không phổ biến chó dẫn đường cho người mù. Cô tìm hiểu tình hình giao thông ở đây chưa? Như Đà Nẵng chẳng hạn, đèn hiệu giao thông cũng không nhiều.” Anh cười toe. “Tôi nghĩ chúng ta cũng nên nghĩ đến suy nghĩ của những chú chó nữa.”
Minh Lam nghĩ nghĩ, đúng là như vậy! Không chỉ đèn giao thông rất thưa thớt, mà ở đây xe máy cũng nhiều như cá dưới biển vậy, hơn nữa những người chạy xe máy hay xe đạp cũng rất cao siêu, cô đã tận mắt nhìn thấy hàng trăm chiếc xe cùng lúc rẽ theo bốn phương tám hướng ở ngã tư đường mà không hề có sự va chạm nào. Tình hình giao thông như thế khá nguy hiểm cho Nam Khánh. Nhớ lại câu ‘chúng ta nên nghĩ đến suy nghĩ của những chú chó’ mà Nam Khánh nói lúc nãy, cô không thể không bật cười.
Kỳ lạ thay, rõ ràng đây là một chủ đề không mấy vui vẻ, nhưng nhìn vào biểu hiện thoải mái của anh, cô cũng thả lỏng hơn nhiều.
“Vậy, bình thường anh ra ngoài như thế nào?”
“Tôi rất ít khi ra ngoài.” Anh nói. “Sau khi bị mù, tôi hiếm khi một mình ra khỏi nhà đi quá hai con phố. Nếu thực sự phải đi một quãng đường xa thì sẽ có người đi cùng.” Giọng anh đượm vẻ tiếc nuối nhưng vẫn thản nhiên như thường.
Minh Lam nhớ lại lần đầu tiên gặp anh, hỏi: “Lần đầu tiên gặp mặt, hôm đó tôi đã thấy anh ở tiệm may. Anh định đặt may quần áo sao?”
“Không phải, tôi đến đó để gặp thầy của tôi.” Anh nói: “Lần đầu tiên tôi biết đến độc huyền cầm là do ông chủ cửa tiệm may đó dạy. Khi tôi mới đến Việt Nam, mắt không nhìn thấy, lại bất đồng ngôn ngữ, không thể giao tiếp với ai nên tính cách tôi lúc đó khá tệ. Một hôm mẹ đưa tôi đến tiệm may để may quần áo, tôi nghe thấy một tiếng đàn rất êm tai, nên đã đi thẳng vào bên trong để nghe. Sau đó, ông chủ đã dạy tôi chơi độc huyền cầm. Cho đến bây giờ, lúc rảnh rỗi tôi thường đến tìm thầy để cùng nhau luyện đàn, cũng để giải buồn lẫn nhau.”
“Mẹ anh nhất định là rất vui.”
Nam Khánh cúi đầu, vẻ mặt không vui. “Không, bà ấy không thích.”
“Tại sao?”
“Có lẽ bà cảm thấy, sau khi tôi học đàn thì sẽ càng giống một người mù bán nghệ xin tiền ngoài đường.”
Minh Lam mở to mắt nhìn anh với vẻ mặt khó tin. “Không thể nào! Anh là nghệ sĩ mới đúng!”
Anh cười cay đắng: “Ai có thể tin rằng một người mù có thể trở thành một nghệ sĩ biểu diễn chuyên nghiệp chứ? Hơn nữa, vào lúc đó, họ vốn không muốn tôi trở thành nghệ sĩ.”
Minh Lam nhớ đến cha mẹ của Nam Khánh đã gặp trong buổi tiệc tối qua. Lúc đó, họ ăn mặc rất đẹp và có khí chất nổi bật, vừa nhìn đã biết họ là những người thuộc giới thượng lưu. Cô đoán: “Có phải họ muốn anh kế thừa việc kinh doanh của mình không?”
Vẻ mặt Nam Khánh biểu thị ý vị sâu xa. Cuối cùng, toàn bộ những cảm xúc trên mặt đã được che giấu hết, anh chỉ thản nhiên nói một câu: “Cô thật thông minh.”
Tại buổi tiệc hôm qua, những người sáng suốt đều nhìn ra được quan hệ giữa Nam Khánh và cha mẹ anh không thân thiết lắm, đương nhiên cô sẽ không hỏi về chuyện riêng tư của người khác, nhưng trong lòng cô tự nhiên thấy thương người đàn ông trước mặt này.
“Nam Khánh.” Minh Lam nắm tay anh, nói: “Nếu tôi nhắm mắt lại, anh có thể dẫn tôi đi một đoạn không?”
Ngón tay anh lần sờ các ngón tay cô, cuối cùng sau một lúc im lặng, anh hỏi: “Cô tin tôi chứ?”
Minh Lam gật đầu: “Tin.”
Nét mặt Nam Khánh dịu dàng hơn một chút. “Ừm, vậy cô tin tưởng đúng người rồi. Tôi có rất nhiều kinh nghiệm đi trong bóng tối đó.”
Minh Lam cúi đầu, mỉm cười. Anh đã cười rồi, chứng tỏ cảm xúc của anh đã trở lại bình thường.
Anh mở cây gậy dò đường ra, nắm lấy tay cô, chậm rãi đi về phía trước.
Cả hai đều rất cẩn thận, cũng không dám vừa đi vừa nói như lúc nãy nữa.
Minh Lam chạm đến vết chai trên ngón tay anh, có lẽ đây là dấu vết để lại sau nhiều năm luyện đàn. Nghĩ đến việc anh không thể nhìn thấy mà muốn luyện đàn, thì phải nổ lực cố gắng hơn người khác gấp nhiều lần. Trong lòng nghĩ như vậy, cô không nhịn được vuốt nhẹ những nốt chai sần trên ngón tay anh. Cô chỉ mới sờ thử vài lần, Nam Khánh đã mẫn cảm nhận ra. “Sao thế?”
Minh Lam mở mắt ra nhìn anh, ánh mắt vô thần không tiêu cự của anh có vẻ hơi lo lắng và căng thẳng.
“Không có gì, chỉ là... Tôi vừa chạm vào vết chai trên tay anh, ừm... Tôi đã nghĩ, anh đã phải luyện đàn rất vất vả, và cũng rất nghiêm túc.”
Anh mỉm cười. “Chúng ta đến dưới bóng cây ngồi một lát đi, nắng có vẻ gắt hơn rồi. Nếu cô không chê tôi dong dài, tôi sẽ rất vui khi kể cho cô nghe chuyện học đàn của tôi.”
Thật vậy, ánh nắng mặt trời không dể chịu như lúc mới mọc, khi phơi lâu dưới nắng, da đã bắt đầu thấy nóng và khô rồi.
Minh Lam dẫn anh đến dưới tàng cây dừa, kéo anh ngồi xuống.
“Thật ra, ngay từ đầu đi theo thầy học đàn, tôi đã thấy rất vui.Thầy ấy nói: Sau khi bị mù, có rất nhiều việc vốn lúc trước có thể làm thì nay không thể làm được nữa, thậm chí vui đùa cũng biến thành một chuyện khó khăn. Huống chi, khi đó tôi mới vừa chuyển từ Trung Quốc đến Việt Nam, bên cạnh tôi không có một ai là bạn bè cả. Vì vậy, đối với tôi học chơi độc huyền cầm không phải là việc bắt buộc, mà là một công cụ để giải buồn.”
Anh dừng lại, khẽ cau mày, rồi sau đó thoải mái nói tiếp: “Khi tôi lớn hơn một chút, chơi độc huyền cầm cũng tiến bộ hơn, lúc đó dường như tôi bước vào một giai đoạn khủng hoảng khác…”
“Khủng hoảng?” Minh Lam ôm đầu gối, quay mặt về phía anh.
“Ừm.” Nam Khánh nói: “Tôi không còn sợ bóng tối nữa, nhưng tôi lại bắt đầu sợ việc bị mù sẽ khiến cuộc sống của tôi mất hết ý nghĩa. Tôi bắt đầu tự hỏi, rốt cuộc tôi có thể làm gì? Tôi có thể đảm nhận được những loại công việc nào? Nếu mất đi sự bảo vệ của gia đình, tôi có thể tự mình sống sót được không?”
Minh Lam hỏi: “Lúc đó, anh vẫn chưa định trở thành nghệ sĩ biểu diễn chuyên nghiệp sao?”
“Vẫn chưa.” Anh giữ chặt gậy dò đường trong tay, cho đến khi các ngón tay trắng bệch mới buông ra. “Cha mẹ từng muốn tôi kế thừa sự nghiệp của họ, vì thế còn đặc biệt mời một giáo viên đến dạy riêng cho tôi. Cô có thể tưởng tượng, với tình trạng của tôi, muốn học cách kinh doanh sẽ khó khăn đến nhường nào.”
“Vậy nên, anh đã không chấp nhận sự sắp xếp của họ?”
“Không, tôi đã chấp nhận.” Tuy anh đang cười, nhưng rõ ràng nụ cười không thật sự vui vẻ. “Nhưng sau đó họ đã chủ động từ bỏ.”
“Bởi vì... Anh không thích hợp với việc kinh doanh sao?”
“Tất nhiên là tôi không thích hợp.” Anh nói. “Bất cứ khi nào có sự lựa chọn,sẽ không ai giao một doanh nghiệp lớn cho một người mù cả.”
Minh Lam đặt tay lên đầu gối của anh.
“Thật ra, tôi có thể hiểu họ. Huống chi, tự tôi cũng không thích kinh doanh. Học quản trị kinh doanh chỉ để họ vui và yên tâm thôi. Nhưng, khi họ tuyên bố sẽ từ bỏ việc bồi dưỡng tôi trở thành người nối nghiệp của họ, tôi đã nghĩ, vì sao tôi lại luôn trở thành sự lựa chọn thứ hai của người khác? Một lần nữa, tôi lại bị người thân vứt bỏ…”
“Tại sao họ lại đối xử với anh như thế?” Theo lời kể của Nam Khánh, Minh Lam vô thức nắm chặt tay, cô không chú ý vò chặt quần trên đầu gối anh.
Anh liếm đôi môi khô khốc, ngập ngừng một chút mới nói: “Người mà hôm qua cô thấy thực ra là chị ruột của mẹ tôi. Theo quan hệ huyết thống, tôi nên gọi bà ấy là dì, và bố tôi... Thực ra là dượng của tôi.”
Minh Lam không ngờ chuyện là như vậy. “Vậy… Mẹ ruột anh…”
“Đã qua đời rồi.” Anh trả lời vội vàng, dường như không muốn nói nhiều thêm về chuyện đó.
“Cha ruột anh cũng qua đời rồi sao?” Minh Lam nghĩ: Nếu không thì sao có thể nhẫn tâm giao con trai nhỏ bị mù của mình cho người khác nuôi chứ?
“Tôi không biết cha ruột của mình là ai.” Anh cúi đầu, thì thầm. “Sau khi mẹ tôi mất, dì đã đưa tôi đến Việt Nam. Lúc đó, bác sĩ đã kết luận khả năng thụ thai của bà ấy rất thấp, vì vậy, bà ấy đã thương lượng với dượng, nhận nuôi tôi.”
“Họ có tốt với anh không?”
“Rất tốt.” Anh nói. “Muốn nuôi dạy một đứa trẻ bị mù cũng không dể dàng gì, họ đã cố gắng hết sức rồi.”
“Vậy tại sao…”
Sau khi nhận nuôi tôi được hơn một năm, dì tôi đã có thai như một kỳ tích.”
Minh Lam chợt hiểu từ đầu đến cuối.
Nam Khánh nói: “Tôi đoán bây giờ cô đang nhìn tôi với ánh mắt tràn ngập cảm thông.”
Minh Lam dời mắt, ngay cả bàn tay đang đặt trên đầu gối anh cũng thu về luôn.
Nam Khánh cười: “Bây giờ có phải cô đang tưởng tượng đến cảnh một cậu bé mù đáng thương bị gia đình hắt hủi không?”
Minh Lam không tưởng tượng nhiều như vậy, nhưng trong lòng cô lại cảm thấy hơi nhói đau.
“Không có chuyện đó đâu.” Anh nói. “Thật ra, họ vẫn rất tốt với tôi, chẳng qua, tôi không còn là người thừa kế mà họ dốc lòng bồi dưỡng nữa mà thôi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...