Mùa Thu Vương Nắng Hạ
Việt Anh cứ thế bị lôi vào trong quán , trông mặt Hồng Anh rất háo hức vì dù gì đây cũng là quán “ guột ” của con bé nhưng dạo này bố mẹ cấm không cho ăn đồ dầu mỡ nhiều , mỗi lần đi qua con bé thèm lắm nên không dám ăn.
Con bé mà trốn đi ăn là kiểu gì về cũng bị chửi , nhưng bạn bè rủ thì được .
Trong lúc kéo nó vào , con bé vô thức cầm tay nó khiến nó càng bối rối nhưng không muốn con bé buông tay mình ra.
Việt Anh nhìn xuống tay Hồng Anh , bàn tay nó nhỏ và mềm mại , dù không ôm trọn được cổ tay của nó nhưng nó vẫn cảm nhận được sự ấm áp trong lòng bàn tay của con bé.
Nó có chút ngại .
Mà khoan , đây là cảm giác gì vậy trời.
Không lẽ ...
Việt Anh suy nghĩ , Hồng Anh đã bỏ tay ra nhưng con bé vẫn chưa ý thức được có người đang ngại vì hành động nhỏ của con bé .
“ Việt Anh ăn gì để tao gọi luôn nè.
”
Con bé hí hửng nhìn vào menu quán rồi quay sang nhìn nó , nó sợ con bé nhìn thấy biểu cảm ngượng của nó liền quay sang chỗ khác .
“ Ờ ..
ừm ăn giống mày.
”
“ Hả ...!à ờ ...!mày cứ ra chỗ ngồi đi tao lấy đồ ăn cho ...!hihi ”
Việt Anh kiếm một chỗ view cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài khá chill.
Nó chống cắm nhìn con bé đang đứng đợi đồ ăn .
Trông cũng xinh phết đấy chứ.
Mái tóc con bé dài đến độ nửa lưng , mái tóc bồng bềnh nếu đến gần sẽ ngửi thấy mùi dầu gội thơm ngát.
Chiều cao khoảng 1m60 nhưng nhìn từ xa trông nhỏ nhỏ đáng yêu , dáng cũng chuẩn , dù mặc đồng phục nhưng nếu nhìn kĩ thì vòng nào ra vòng nấy.
Khuôn mặt khỏi bàn , đáng yêu hết chỗ nói .
“ Mày ăn trước đi để tao gọi báo cho bố mẹ đã .”
Tiếng của Hồng Anh làm Việt Anh bừng tỉnh .
“ Ờ ”
Nó trả lời cho qua rồi lấy gà ăn , Hồng Anh cũng sành ăn quá lấy toàn combo đủ món gà , hamburger , khoai tây chiên , nước ngọt , cái gì cũng x2 .
“ Alo mẹ ạ? Trưa nay con ăn với bạn nên không ăn nhà nha .”
“ Ờ , ăn xong rồi về đấy , cấm la cà đi đâu nghe chưa? ”
“ Vầng ạ , bye bye mẹ iu.”
Tại nhà
“ Haizz cái con bé này , nó đi ăn ngoài với bạn mất rồi , tôi đang định giới thiệu con bé với gia đình mình .”
Cô Hồng đang ngồi ở bàn ăn cùng chồng và 2 người nữa
“ Thằng Việt Anh nhà tôi nó cũng đi ăn với bạn không về nhà trưa nay.
”
Cô Thủy đặt điện thoại xuống , than thở .
“ Chắc hai nhà phải có hẹn thêm bữa nữa rồi , lần sau ở nhà chúng tôi nhé.
”
Bác Đông cười rồi nói .
“ Chốt vậy đi.
”
Bác Hùng tiếp lời .
“ Thôi kệ chúng nó , mọi người dùng bữa kẻo nguội mất.
”
Quay trở lại với Việt Anh và Hồng Anh .
Hồng Anh quay trở lại ngồi vào bàn đối diện với Việt Anh.
Việt Anh đang cầm điện thoại lướt face.
“ Mời mày ăn nha ”
Hồng Anh lên tiếng rồi lấy đĩa mì ăn ngon lành .
“ Ờ ăn đi.
”
Rồi nó xem điện thoại tiếp , hiện lên đầu bảng tin là chiếc story của Hồng Anh.
Cũng chỉ là story capcut giật giật nhưng được con bé chèn quả nhạc hợp với tâm trạng nó ghê .
Lỡ say em mất rồi ...!la la là ....!Lỡ say em mất rồi ....
Nghe thấy quả nhạc quen quen , Hồng Anh nhổm người lên ngó vào điện thoại của nó .
“ Tym cho tao đi.
”
Con bé vừa nhai vừa nói.
“ Đéo ”
Việt Anh nhìn con bé với vẻ mặt khinh bỉ.
Hồng Anh bĩu môi rồi ngồi xuống ăn tiếp .
“ Hứ ...!thiếu gì đứa tym str tao ”
Đột nhiên nó vươn người chạm vào con bé khiến con bé giật mình.
“ Duma , vừa làm cái gì đấy?.
”
Con bé sờ lên chỗ nó vừa chạm vào .
“ Khóe miệng dính nước sốt người ta lau dùm không cảm ơn thì thôi.
”
Nó bất mãn nhìn con bé .
“ À ...!tưởng gì ...!cảm ơn anh bạn ....!bạn thật tốt , tao công nhận mày làm bạn tao.
”
“ Thế cơ ...!”
“ Nhớ về chép bài đấy nhá , không là ăn đấm ...!nói cho mà biết tao giỏi võ lắm đấy.
”
Con bé vẫn đang tập trung ăn chỉ là giơ nắm đấm đe dọa đến trước mặt nó.
Nó bật cười .
“ Vâng vâng , chị bé ăn đi ăn đi , ráng ăn rồi mập nha chứ nhìn mày gầy quá , sợ đấm tao không nổi đâu.
”
“ Cảm ơn lòng tốt.
”
Hồng Anh liếc Việt Anh một cái rồi ăn tiếp tục bữa ăn của mình.
Con bé không để ý có người ngồi đối diện đang nhìn nó mãi .
Bước ra cửa với cái bụng no căng , Hồng Anh cảm ơn rối rít Việt Anh rồi hứa có dịp sẽ bao nó.
Cả hai leo lên xe và đi về , có vẻ hai đứa đã thân nhau hơn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...