Mùa thu tóc ngắn

Liệu Bạch Thu chia tay cùng Trung Kiên có phải vì cảm tình với Đoàn Dũng ? Ý nghĩ này làm Hạ Liên khó chịu . cô ngồi lên , hỏi Thu.
- Mình hỏi thật , cậu có yêu Trung Kiên không ?
- Trước kia thì có . Còn bây giờ . nếu có thì chỉ còn là kỷ niệm mà thôi.
- Mình . rất yêu anh Dũng , cho nên mình nhất định chinh phục anh ấy và anh ấy sẽ là của mình.
Bạch Thu mỉm cười.
- Cậu có thừa điều kiện mà , huống chi cậu và anh Dũng thư từ qua lại hơn 1 năm nay.
- Đó chính là điều quan trọng đấy .
Hạ Liên mơ màng.
- Anh ấy đẹp trai , tiếng đàn ngọt ngào không chê vào đâu được . Mình đã thấy anh ấy được ái mộ rất nồng nhiệt , nhưng trước sau , anh ấy chỉ nhớ đến mình . Mình đang rất hạnh phúc , Bạch Thu ạ.
Bạch Thu thở dài.
- Người ta bảo : “Tình chỉ đẹp khi còn dang dở”. Mình yêu anh Kiên , nhưng nhớ hành động anh ấy buộc mình chứng minh tình yêu chỉ duy nhất dành cho anh ấy , mình lại cảm thấy bị xúc phạm ghê gớm.
- Sao cậu không nghĩ đó cũng là cách thể hiện tình yêu ?
- Không đâu . Mình quan niệm tình yêu là sự tôn trọng nhau .
- Mình lại nghĩ tình yêu là phải sở hữu và chiếm đoạt.
o0o
Vừa đổ xe lại , Bạch Thu giật mình vì xe Đoàn Dũng kề sát vào cô.
- Chào Bạch Thu .
- Anh Dũng !
- Có thể đi với anh 1 lúc được không ?
- Có chuyện gì không anh Dũng ?
- Có . Em vừa đến nhà Hạ Liên về à ?
- Dạ. Anh chờ em vào nhà cất xe đã.
- Để anh đẩy hộ vào nhà cho.
Dựng chống xe , Đoàn Dũng xúc động nhìn căn phòng trọ nhỏ xíu của Bạch Thu .

Bạch Thu ngượng ngùng.
- Em ở cùng với 2 nhỏ bạn nữa , giờ này tụi nó đều ở trường . Phòng nhỏ, nên em không thể mời anh ngồi chơi.
- Không sao đâu.
Anh thân mật khoác vai cô.
- Chúng ta đi dùng cơm nhé ! Anh đang đói.
Bạch Thu rùng mình vì sự đụng chạm thân mật . Cô len lén nhìn anh nhưng xem ra anh rất tự nhiên . Bắt gặp cái nhìn của cô , anh buông tay ra mỉm cười.
- Anh quen phong cách tự nhiên , xin lỗi em nhé . À! Chiếc vòng đeo tay , em thích không ? Ghé Hồng Kông , không biết mua gì , gặp 2 chiếc vòng xinh quá , nên anh lấy cả 2 . Lúc mua , anh chỉ nghĩ cô bạn gái có tên Bạch Thu thôi , không ngờ ..
- Em chỉ là kẻ mượn danh thôi , phải không ?
- Nghe Hạ Liên nói em và bạn trai quyết định chia tay . có cần anh gặp anh ấy giùm em không ?
- Không cần đâu anh.
- Nếu như vì anh mà em và anh ấy chia tay , anh sẽ rất ân hận.
- Anh có nghĩ là có 1 lúc nào đó , vì 1 nguyên nhân thôi , mà người ta kịp nhận ra nhau ? Em đang rơi vào trường hợp này , và em tự dặn mình nếu phải chia tay , em không hề nuối tiếc.
- Nhưng muốn dứt bỏ tình cảm , anh hiểu điều đó không phải dẽ dàng . Anh đã bỏ tất cả để đi tìm người mình yêu . 3 năm tìm kiếm , hoá ra cô ấy không hề nhớ anh . 1 định mệnh thật trớ trêu đã cho anh gặp cô ấy , khi cô ấy đang trốn chạy cuộc đuổi đánh của người chồng . 1 tình yêu thần tượng sụp đổ dưới chân anh.
Bạch Thu ngỡ ngàng Đoàn Dũng , mặt anh nhăn lại trong 1 khoảnh khắc nhớ về quá khứ đau xót.
Bất giác cô nắm tay anh siết nhẹ như chia sẻ nỗi đau tan vỡ.
Cái nắm tay đưa anh ra khỏi vùng hồi ức đau đớn , anh mỉm cười.
- Chúng ta đi thôi , em thích ăn cơm Việt hay cơm Tây , Bạch Thu ?
- Dạ , cơm nào cũng được.
- Ăn cơm Việt Nam, canh chua cá kho tộ nhé.
- Dạ.
- Bạch ..
Trung Kiên đứng khựng lại , bó hoa trên tay anh rơi xuống đất . Anh đến đây với tất cả thành ý xin lỗi những hành động xúc phạm Bạch Thu , nhưng xem ra bây giờ không còn cần thiết nữa . Chính mắt anh trông thấy họ vừa bên nhau , tay trong tay và buông vội ra khi nhìn thấy anh . Không 1 lời , Trung Kiên quay ngoắt người đi.
- Anh Trung Kiên !
Đoàn Dũng toan đuổi theo , Bạch Thu lắc đầu.

- Anh ấy chẳng nghe lời anh đâu.
- Anh sẽ cố gắng giải thích.
Đoàn Dũng chạy theo tk.
- Anh Kiên ! Hãy nghe tôi giải thích . Tôi ..
Trung Kiên giận dữ.
- Anh còn giải thích gì nữa ? Tôi chỉ khuyên anh , nếu thật sự thích cô ấy , thì cứ việc theo đuổi , nhưng tôi chắc chắn hạnh người như anh cũng sẽ bỏ rơi cô ta thôi.
Trung Kiên nổ máy xe ầm ầm át lời Đoàn Dũng , vào mạnh số , Trung Kiên phóng xe đi , Đoàn Dũng quay lại nhăn mặt.
- Lại tại anh nữa rồi , Bạch Thu . Anh chỉ làm cho anh ấy hiểu lầm em thêm.
- Chúng ta đi thôi , anh kêu đói bụng mà.
Bạch Thu bước ra đường , cô đến bên xe, mở cửa ngồi vào . Tần ngần 1 lát , Đoàn Dũng cũng đành ngồi vào.
- Anh sẽ gặp anh ấy ..
- Không cần đâu anh Dũng . Anh gặp Trung Kiên sẽ càng khiến anh ấy giận dữ hơn . Em biết tính của anh ấy . Em sẽ giải thích cho anh ấy hiểu . Tuy nhiên , có đôi lúc em cũng tự hỏi : yêu nhau là cốt tạo vui vẻ cho nhau . Còn em và anh ấy luôn cãi vã vì những chuyện không đâu , cãi rồi làm lành , làm em mệt mỏi lắm.
- Vậy thôi , mình hãy quên chuyện hôm nay đi nhé.
Anh đặt tay mình lên tay cô , Bạch Thu cười gượng thay cho câu trả lời.
- Dùng cơm xong , chúng ta đi xem hoà nhạc được chứ ? có phái đoàn nhạc viện của Nga , anh có vé mời , mà sợ em không thích nghe hoà nhạc.
- Không , em cũng thích lắm.
Chiếc xe ngang qua Hạ Liên , cô sửng sốt thắng xe lại , vành môi cong cau lại giận dữ . Bạch Thu . Bạch Thu . tại sao mi lại đi với Đoàn Dũng ? Mi thừa biết tao yêu anh ấy kia mà.
Hạ Liên đùng đùng quay về , cô giận dữ xé tung các bức ảnh của Đoàn Dũng, 2 chiếc vòng dễ thương cũng bị cô quật mạnh vào tường rúm ró.
o0o
Đón Bạch Thu trước cổng trường bằng vẻ giận dữ , Hạ Liên gằn giọng.
- Cậu khoan vào trường đã , Bạch Thu .
Bạch Thu ngạc nhiên.

- Chuyện gì vậy , Hạ Liên ?
- Cậu còn hỏi tôi chuyện gì ? Đêm qua , cậu và anh Dũng đi đâu ?
Bạch Thu thở nhẹ.
- Anh Dũng đến mời mình đi ăn cơm tối và sau đó ..
- Sau đó thì sao ?
- Đi nghe hoà nhạc.
- Tại sao cậu không từ chối.
- ..
- Cậu không từ chối vì cậu bắt đầu thích anh Dũng . Lẽ ra . cậu nên giải thích cho anh Kiên đừng hiểu lầm cậu , đàng này cậu càng đào sâu thêm sự hiểu lầm cho anh Kiên . Cậu là đồ phản bội ! Từ đây về sau , tôi không muốn thấy cậu cũng như cấm cậu đi với anh Dũng . Cậu phải hiểu cậu chỉ là kẻ được mượn danh mà thôi.
- Hạ Liên ! Mình xin lỗi . nhưng thực tình , anh Dũng xem mình như bạn thôi.
- Anh ấy xem cậu như bạn ? Tôi không thích bạn kiểu ấy . Cậu không thấy xấu hổ khi đi với người yêu của bạn mình à ? Tôi nói ít , mong cậu hiểu nhiều . Cậu khá xinh đấy , nhưng cậu không phải là kẻ anh Dũng cần đâu . Anh ấy nổi tiếng đấy , nhưng cũng cần 1 chỗ dựa cho sự nghiệp của anh ấy . Gia đình cậu có thể cho anh ấy chỗ dựa vững chắc , hay giúp anh ấy phát triễn tài năng đang có không ? Cậu trở về với vị trí của cậu đi.
Hạ Liên giận dữ nện mạnh gót giày bỏ đi , mặc cho Bạch Thu đứng tần ngần với bao nỗi niềm . Để cắt đứt quan hệ, Hạ Liên ôm cặp sang ngồi dãy bàn bên phải . Cô lớn giọng giải thích cho hành động của mình.
- Trong đời tớ , tớ ghét nhất sự phản bội . Tớ cắt đứt quan hệ bạn bè với những ai phản bội tớ.
Bạch Thu cúi đầu . Bỗng dưng trước mặt bạn bè , cô trở thành kẻ phản bội đáng ghét . 1 người bạn và 1 người yêu , mà nào cô có làm gì sai trái đâu . Cái đầu bướng bỉnh của Bạch Thu như ngầm bảo cô : không có gì xấu hổ , nhưng có lẽ cũng nên cư xử xa lạ với anh.
Chuông reo tan học , Bạch Thu vội vã ôm cặp sách đứng lên . Cô bắt gặp ánh mắt hằn học của Hạ Liên nên đứng lại.
- Tại sao chúng ta lại xem như thù địch ha? Liên ?
- Cậu nên hỏi cậu thì hơn.
Hạ Liên lạnh lùng quay lưng , ra đến cửa , cô reo to.
- Anh Dũng !
Cô chạy băng xuống cầu thang để xuống sân trường và ra cổng trường , hớn hở.
- Anh Dũng đợi em ?
Nhóm sinh viên phát hiện ra Đoàn Dũng , nên bao quanh lại.
- Anh Dũng ơi ..
Không biết làm sao nên Đoàn Dũng đành mở cửa xe cho Hạ Liên ngồi vào . Anh vẫy tay chào mọi người với nụ cười tươi mắt không quên tìm kiếm.
- Em . không đi cùng Bạch Thu à ?
- Không . Anh chạy xe đi chứ , nếu không bị bao vây như vậy , em đố anh đi được.
Thở dài , Đoàn Dũng sang số xe cho xe nhẹ lướt tới , giữa lúc sinh viên tràn ra ngơ ngác hét gọi Đoàn Dũng .
- Anh Dũng . Đoàn Dũng ..

Chỉ có Bạch Thu đi sau cùng . Cô cúi đầu mà đi , đôi chân giẫm lên những hoa hoàng điệp rụng vàng sân trường ..
- Anh Dũng ! Mình đi ăn cơm nhé . Hay anh ghé lại nhà em , giờ này ba em về nhà rồi . Ba em nói muốn mời anh viết nhạc độc quyền cho công ty dĩa nhạc của ba em.
- Anh sẽ xin ba em 1 cái hẹn , em cho anh số điện thoại của ba em.
- thì bây giờ anh ghé nhà em đi , ba em rất ưu ái anh kia mà.
Lưỡng lự 1 chút , Đoàn Dũng gật đầu.
- Cũng được.
Hạ Liên mừng rỡ ôm tay Đoàn Dũng , đầu cô ngả lên vai anh.
- Em biết là anh sẽ bằng lòng ma . Chúng mình vẫn vui vẻ thân ái nhau như những ngày thư từ cho nhau , nghe anh . Em sẽ cho anh niềm vui và hạnh phúc chứ không như chị Hoài Thu cho anh nỗi buồn.
Đoàn Dũng nhăn mặt.
- Em đừng nhắc đến chuyện cũ nữa.
- Anh biết không . Ba em định lăng xê ca sĩ Nhất Tuấn . Ba em nói nếu anh nghiên cứu để viết bài hát cho hợp chất giọng ca sĩ Nhất Tuấn , Nhất Tuấn thành công thì số tiền bán bản quyền nhạc cho anh không phải nhỏ.
Đoàn Dũng cũng cần có những hợp đồng như thế . Cuộc sống đang là 1 cuộc tranh giành gay gắt , anh cần có 1 chỗ đứng ình trong những ngày đầu về nước.
- Ba em về rồi kìa.
Hạ Liên hớn hở chỉ vào nhà , cô nheo mắt với anh.
- Anh tin đi ! Ba em sẽ hậu đãi anh.
Quả thật , Đoàn Dũng không ngờ ông Quốc Định hào phóng , chịu ký hợp đồng hậu hĩnh . Ông bắt tay anh thật chặt.
- Tôi rất trọng dụng tài năng của cậu . Ngoài hợp đồng đã ký , cậu sẽ hưởng hoa hồng trên dĩa nhạc theo phần trăm . Về quyền lợi , cậu sẽ được sử dụng nhà và xe của công ty.
- Cám ơn ông.
Ông Định vừa khuất sau cánh cửa , Hạ Liên thân mật ôm cổ anh , cô hôn lên má anh.
- Thưởng em đi . À không ! Chỉ cần anh yêu em như em đã yêu anh là được rồi.
Đoàn Dũng nhẹ đẩy Hạ Liên ra , nghiêm mặt.
- Đối với em , anh chưa có tình yêu , tuy rằng tình cảm thì có . Anh không muốn em và ba em nghĩ rằng anh lợi dụng tình cảm . tình cảm và công việc , cả 2 đều có ranh giới riêng của nó.
Hạ Liên sầm mặt.
- Anh cũng không nên tìm Bạch Thu , vì anh mà nó bị Trung Kiên hiểu lầm . Bạch Thu không thể nào là Hoài Thu được đâu .
- Anh biết rồi.
Nhưng từ trong sâu thẳm tâm hồn , Đoàn Dũng không thể giấu giếm lòng mình . Anh ao ước được gặp Bạch Thu , ước muốn ấy mỗi lúc thôi thúc và dằn vặt tâm hồn.
Đọc tiếp Mùa thu tóc ngắn – Chương 1.6


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui