- Dũng ơi ! có khách.
Người khách không mời mà đến , làm cho Đoàn Dũng bất ngờ . Sơn chìa tay ra bắt tay Đoàn Dũng .
- Tôi muốn nói chuyện với anh , được chớ ?
- Mời anh ngồi.
rót tách trà mời khách , Đoàn Dũng im lặng đợi . Có lẽ anh ta sẽ báo với mình anh ta sắp cưới Bạch Thu và sau đó họ sẽ cùng sang Mỹ . Tim anh đau nhói lên.
- Tôi hỏi anh điều này , xin anh thành thật trả lời.
- Anh nói đi.
- ANh còn yêu Bạch Thu ? Xin anh đừng giận , tôi xin anh thành thật trả lời kia mà.
- Phải , tôi chưa bao giờ hết yêu cô ấy.
- Ngày trước , khi cô ấy vì Hạ Liên từ chối tình cảm của anh , anh vẫn bền chí theo đuổi và cố gắng chinh phục . Cuối cùng anh đã thành công , cô ấy là vợ anh.
- Anh nghĩ xem , tôi dầy mặt lắm hay sao ? Gây ra biết bao nhiêu đau khổ cho cô ấy , mặt mũi nào xin lời tha thứ.
- Nếu như tôi đến với cô ấy , anh có đau khổ không ? Có chứ gì ? Tại sao anh không động não 1 chút ? Cô ấy trả lại nhà cho anh trong khi cô ấy nuôi con và có quyền nhận tài sản đó . Bao nhiêu đó , đủ chứng tỏ cô ấy đã yêu anh bằng 1 tìn yêu sâu sắc . Chẳng lẽ anh đợi cô ấy nói thẳng: cô ấy rất mong anh trở về ? Cô ấy rất thích được đi tu nghiệp nước ngoài , nhưng vẫn không quan trọng bằng anh . tôi đã nói hết , nếu như anh vẫn không đến với cô ấy , tôi sẽ đến.
- Cám ơn anh đã cho tôi 1 con đường sáng.
- Tôi không cao thượng nhường tình yêu cho anh đâu , nhưng tôi lấy hạnh phúc của người mình yêu làm hạnh phúc cho chính mình.
Thay bộ quần áo ủi thẳng nếp , sau 1 giờ cạo râu tổng vệ sinh gương mặt mình , Đoàn Dũng đến trường đón con , 2 đứa trẻ ùa ra.
- Ba !
- Hôm nay 2 con muốn ăn gì nào ?
- Ăn kem.
Thằng Khang nhăn mặt.
- Ăn kem hoài sâu răng . Con thích ăn chả cá viên chấm tương chua ngọt . Ba ơi ! Cho mẹ đi nữa nhé.
- Dĩ nhiên rồi.
Bạch Thu hơi bất ngờ vì anh đến tận trường đón . Trông anh thật dặc biệt . Mái tóc tỉa gọn , râu cạo nhẵn , quần áo thẳng nếp , duy có đôi dép . cô suýt phì cười , nó cũ mèm.
- Anh và 2 con đến mời em đi ăn chả cá viên do bé Khang đề xướng.
Bạch Thu mỉm cười.
- Tiết mục gì vậy Khang ?
- Con hổng biết.
Anh giành chở cả 2 , Bạch Thu đi 1 mình , 2 chiếc xe song song nhau . Gió chiều từ dưới sông thổi lên ngọn gío trong lành , nắng tắt từ lâu . Ngồi sau xe ôm cứng qua hông ba , thằng Khang hát bô bô.
“Bí bó , bí bo , em tập lái ô tô”.
Bé Trúc hát hoà theo , giọng trong trẻo dễ thương lạ.
“Em tập lái ô tô .. ô tô ..”.
Chọn bàn sát cạnh bờ sông , Đoàn Dũng gọi thức ăn và nước uống . Cảm giác gia đình đoàn tụ làm cho anh nao lòng . Có nên nói hay không ? Liệu sau khi nói , có còn phút giây vui vẻ ấm áp như thế này không ?
- Em đã quyết định đi Mỹ học ?
- Dạ.
- Hôm qua , anh đã gặp anh Sơn.
Uống 1 ngụm nước , Bạch Thu bình thản.
- Có chuyện gì không anh ?
- Anh ấy bảo nếu như chúng ta .. không tái hợp , anh ấy sẽ đeo đuổi em.
Bạch Thu phì cười.
- Có chuyện như vậy nữa à ? Buồn cười thật.
- Bạch Thu !
Anh nắm lấy tay cô , Bạch Thu rụt lại .
- Chúng ta như thế này . không vui vẻ hay sao ?
- Em từng bảo đã tha thứ cho anh , có phải không Thu ?
- Có.
- Vậy tại sao .. không , có lẽ anh không nên nói gì cả. Anh còn tư cách để xin em tha thứ hay nói chuyện tái hợp hay sao . Nhưng bao giờ , trái tim anh vẫn mãi yêu em , Thu ạ.
- Ăn đi anh ! Cá chiên nguội không ngon đâu.
Nói đã tha thứ vậy mà cô vẫn lảng tránh anh . Vẫy tay gọi mang bia , anh ngồi im lặng . Chỉ có 2 đứa trẻ ăn ngồm ngoàm , tương ớt dính đầy 2 bên mép trông đến buồn cười.
- Ba ơi ! Lát nữa con ở lại với anh Khang nghe ba . Con muốn ngủ chung với anh Khang , với me. Thu .
Đưa cả 3 về tận nhà , Đoàn Dũng quay đầu xe chạy . Ánh đèn pha phía trước chói chang đến hoa mắt . Không thấy gì phía trước , 1 con chó băng qua đường , anh hốt hoảng đạp thắng .. Muộn mất rồi ! Đầu xe anh tông vào con chó , toàn thân Đoàn Dũng tung bổng lên , 1 cảm giác đau đến nín thở. Đoàn Dũng lịm đi trong cơn đau xé cả da thịt , máu loang đỏ cả mặt đường ..
o0o
- Anh Dũng ! Anh tỉnh rồi phải không ?
1 gương mặt cúi thật gần cùng với 1 cảm giác đau khắp toàn thân , Đoàn Dũng cố mở mắt ra , hình như có tiếng khóc.
- Đây là đâu ?
- Anh tỉnh rồi ! Trời ơi ! Em mừng quá.
Bạch Thu ôm choàng lấy anh , cô khóc nho nhỏ. Đoàn Dũng nhắm mắt lại , những gì xảy ra hiện lên trong trí anh.
- Anh uống sữa nhé ! Anh bị bất tỉnh hôn mê từ tối hôm qua đến bây giờ đấy.
- Anh cứ tưởng chết rồi . Lúc ấy anh nghĩ đến em và con thật nhiều , anh cố lết vào lề và tự nhủ mình phải sống.
- Ba ơi !
2 đứa bé ùa vào và cùng đứng khựng lại . Nó sợ hãi nhìn toàn thân Đoàn Dũng quấn băng trắng toát . Anh mỉm cười vẫy nó.
- Ba không sao cả, các con đừng sợ.
- Ba ơi ! Ba không chết như ba thằng Sún đâu hả ba ?
- Ừ , ba đang nói chuyện với con nè.
- Vậy mà thằng Sún nó bảo ba chết . Em Trúc khóc qúa trời . Mẹ cũng vậy , mẹ khóc suốt.
Đoàn Dũng cảm động quay nhìn Bạch Thu , cô ngượng ngập cúi đầu . Anh áp tay cô lên má mình nồng nàn.
- Anh không thấy đau vì vết thương đâu , mà anh thấy mình hạnh phúc vô cùng . Trong cơn mê bồng bềnh , anh đã nghe tiếng em khóc , em gọi tên anh , em nói rằng em mãi yêu anh . Lúc ấy , anh hạnh phúc đến muốn bay lên cao , muốn dang rộng vòng tay ôm lấy em thật chặt để nói rằng anh mãi yêu em , em là mùa thu duy nhất trong trái tim anh.
- Ba ơi ! “Mùa thu duy nhất trong trái tim anh” là sao hả ba ?
Đoàn Dũng xoa má con.
- Mùa thu duy nhất trong trái tim ba là mẹ con , là con và bé Trúc.
- có bà nội , ông nội , bà ngoại không ba ?
- có luôn.
- Anh thật là ..
Bạch Thu nguýt Đoàn Dũng . Anh cười phá lên , đang cười anh nhăn mặt vì đau . Anh ghé thật sát vào má cô thầm thì.
- Em biết không ? Anh rất biết ơn chú chó băng qua đường.
- Sao ?
- Vì có nó gây tai nạn cho anh , anh mới biết em còn yêu anh . Trái tim cứng rắn của em không thể cứ lạnh lùng mãi với anh.
Môi anh chạm vào má cô , 1 cảm giác xúc động đến bàng hoàng . Anh muốn nói mãi với cô điệp khúc “Anh yêu em . Mùa thu của trái tim anh”.
=== The End ===
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...