Nhật Phượng nhẹ nhàng để cánh tay Thiên xuống nệm rồi nhẹ nhàng ngồi dậy. Cô không muốn làm mất giấc ngủ của chồng. Cả tuần nay, đêm nào Thiên cũng thức rất khuya để vẽ cho xong đề án xây dựng một khách sạn lớn ở Vũng Tàu. Thiên không nói ra nhưng Phượng biết, với anh đề án này rất quan trọng vì anh là kiến trúc sư trưởng phụ trách thiết kế. Anh đã dồn công sức quá nhiều cho đề án này. Đêm qua Phượng xem hết hai băng video ca nhạc và ngủ trước, Thiên vào lúc nào cô không hề haỵ Bao giờ anh cũng nhẹ nhàng vì sợ làm cô thức giấc.
Vừa xoay lưng, Phượng đã bị Thiên nhoài người tới ôm ngang hông kéo nằm xuống.
- Bữa nay chủ nhật, định trốn anh đi đâu mà dậy sớm thế nhỏ? Anh nghe Nhật Trung nói nhỏ là vua ngủ nướng mà! Sao anh chưa thấy nhỏ nướng bao giờ hết.
Phượng phụng phịu hất tay Thiên ra. Cô lăn tuốt vào trong và vơ lấy chiếc gối ôm giữ vào người khư khư như thư thế. Thái độ của Phượng làm Thiên buồn cười, anh nghịch ngợm lăn sát theo cô gạt chiếc gối ra vất tuốt xuống sàn lát gạch bông.
- Sao anh ghét cái gối này quá trời. Không có nó em ngủ không được, không có anh em ngủ càng ngon. Có cô vợ nào nỡ mở miệng nói chồng những những lời đoạn tình đoạn nghĩa như vậy chưa nhỉ? Chắc chưa đâu! Nghĩ đời mình sao vô duyên…
Phượng cong môi phụng phịu:
- Anh đi cà nanh với cái gối rồi trách cứ người ta. Anh không hiểu gì hết, người ta ôm nó hai mươi mấy năm, thiếu nó người ta không ngủ được là đương nhiên. Còn anh chỉ chuyên môn… làm phiền, nên hong có anh, người ta ngủ càng ngon chớ sao! Lượm gối lên cho người ta đi.
Chống tay lên nệm nhìn cô vợ nhí, Thiên cắc cớ:
- Anh sẽ lượm lên ngay nếu em cho anh biết anh “chuyên môn làm phiền” em những gì. Nói không ra, anh sẽ phạt đền…
Nhật Phượng đỏ bừng cả mặt, thấy ngón tay Thiên dứ dứ như sắp cù lét, cô co người lại;
- Em không giỡn đâu nghe! Rõ ràng anh đang làm phiền người ta đây nè!
- Ối trời! Đúng là vu oan, anh đang ngắm nghía tay anh, em lại bảo anh làm phiền em! Trót mang tiếng cho mang tiếng luôn.
Dứt lời Thiên cúi xuống hôn như mưa lên mắt, lên môi Phượng, cô mềm người ra đón nhận tình yêu của anh.
- Nói yêu anh đi Phượng! Anh sung sướng chờ nghe em nói điều đó biết là bao.
Thân xác trôi theo tay anh lang thang, nhưng tâm hồn Phượng vẫn còn tỉnh táo để bướng bỉnh:
- Em thích cho không yêu lắm sợ em nói được.
Cô nghe tiếng Thiên cười thật khẽ:
- Anh điên rồi nên mới xui cô nói dối!
Nhổm người dậy anh cúi xuống lượm cái gối ôm, giọng hơi dỗi:
- Trả em tri kỷ đó!
Thiên đốt cho mình một điếu thuốc rồi chậm rãi nhả khói. Phượng rất ghét hút thuốc trong phòng ngủ vì khói làm cô ho. Anh ra balcon nhìn xuống vườn địa đàng và thấy lòng mình dịu lại vì cái màu xanh mơn mởn của bao nhiêu cành lá non đan nhau bên đồi. Có lẽ anh đã đòi hỏi hơi cao ở Phượng, cô dịu dàng chiều anh, ngọt ngào chiều anh, điều đó làm Thiên càng yêu Phượng hơn, nhưng trái tim cô vẫn còn một chỗ riêng. Thiên nhức nhối khốn khổ vì chỗ riêng đó.
Nhật Phượng không như Phụng Hoàng khó khăn quá quắt, trái lại cô nũng nịu, và nhõng nhẽo số một. Nước mắt là vũ khí chiến lược của Phượng, vũ khí này Phụng Hoàng không bao giờ sử dụng, nên mỗi khi thấy Nhật Phượng rưng rưng nước mắt, Thiên tưởng chừng tim mình bị ai xé. Anh cuống lên theo năn nỉ cho tới bao giờ cô cười thì thôi!
Sáng nay anh lại chọc cô vợ mít ướt rồi! Cô vợ lạnh lùng cứng rắn, già dặn quá cũng chán. Nhưng cô vợ nhõng nhẽo, trẻ con như vậy dỗ hoài cũng khổ. Yêu là khổ, càng yêu nhiều càng khổ nhiều. Búng tàn thuốc bay vèo xuống đất, Thiên trở về để đối diện với nổi khổ ngọt ngào của mình.
- Dậy đi ăn sáng với anh.
Đợi lâu lắm Thiên mới nghe giọng Phượng:
- Em no rồi!
Thiên cười cầu tài:
- Tội nghiệp anh mà Phượng! Anh đợi đến sôi ruột rồi đây nè!
- Vậy anh đi một mình đi. Em … mệt, nên không muốn ăn gì hết.
Ngồi xuống kề cô, Thiên lại cười cười:
- Anh thà nhịn đói, chớ đâu bỏ vợ nằm cheo queo để đi ăn một mình.
- Làm như thương người ta dữ lắm…
- Không thương người ta, anh biết thương ai bây giờ? Gia tài anh có mình người ta hà!
- Thương… mà sáng dậy đã kiếm chuyện. Bộ hé miệng nói yêu anh là em yêu anh hay sao? Em đã là vợ anh, ràng buộc một đời cùng anh. Anh vẫn chưa hài lòng sao?
- Kìa con mèo ướt! Em đừng khóc mà! Nhõng nhẽo vừa thôi!
Nhật Phượng cựa quậy trong tay anh. Ngôi nhà vẫn trong sự yên tịnh của ngày chủ nhật. Văng vẳng tiếng của Nguyệt từ dưới vườn, hình như con bé đang nói chuyện với con vẹt. Ngoài cửa sổ những đám lá xanh đong đưa như cợt đùa với gió. Tất cả đã trở thành quen thuộc, thân thiết với cô, do mọi người trong nhà đều xem Nhật Phượng như là “cô chủ”.
Phượng không ưa vẻ bề ngoài tỏ vẻ khúm núm của nguyệt cũng như không thích cái danh “cô chủ” mà đôi khi nó gọi, nó thưa, vì Phượng nhận ra ngay chút gì mai mỉa an trong lời của con bé. Nguyệt có ưa gì cô, nó không bỏ lỡ cơ hội nào thuận tiện để khen lấy khen để những cô gái khác như bác sĩ Tường Vân hay Ánh Tiên trước mặt cô như thầm nhắc “bà chủ” ơi, bà không thuộc tầng lớp gia đình với tôi… Với nó, Nhật Phượng giống như con bé lọ lem vớ phải ba hạt dẻ thần, nhờ ba hạt dẻ ấy cô mới được làm bà chủ ngôi nhà đồ sộ này! Cô nhớ hôm đám cưới, chị Linh đã hợm hỉnh (hay mỉa mai) nới với vợ chồng anh Vi và chị Thu rằng “Con bé Phượng nhỏ nhất nhà nhưng khôn nhất nhà, nó đã tạo mọi cơ hội để vớ được một tấm chồng có khả năng đổi đời cho nó”.
Tối hôm nay Phượng đã đổi đời chua nhỉ? Có những lần đi tới các đám tiệc với Thiên, cô đã đỏ mặt và lạ lùng khi nghe mọi người gọi mình bằng tên người khác: Bà Thiên, chị Thiên, trong khi Thiên thích ra mặt, anh ôm lấy vợ hãnh diện, mặc cho cô lúng túng khẽ véo vào tay anh.
Dầu gì Nhật Phượng cũng đã là một người khác, một người đàn bà có chồng và sẽ có con. Cô không được tự do cà kê ngoài phố lẫn trong chợ với bạn bè như ngày nào. Bây giờ đôi khi gặp những tên bạn trai thân thiết từ hồi học phổ thông, Phượng cũng nhẹ chào bằng mắt, chớ không dám tay bắt mặt mừng, mày tao cậu tớ ì xèo như mới cách đây vài ba tháng.
Cô cảm thấy tù túng bực bội trong ngôi nhà mình được gọi là cô chủ. Chính những khó chịu đó làm cô hờn mát, nhõng nhẻo trách cứ Thiên đủ điều. Biết tính Nhật Phượng trẻ con nên Thiên chiều từng chút, anh càng chiều cô càng làm nũng, nhưng Nhật Phượng rất lém lỉnh. Cô biết dừng lại ở mức độ để Thiên không nhàm chán cái trò nhõng nhẻo nủng nịu của mình. Cô chớp chớp hai hàng mi nhìn Thiên:
- Anh đói thật hả?
- Không tin rờ… bụng anh mà xem! Vừa nói Thiên vừa nắm tay Phượng đặt trên bụng mình.
Phượng rút tay lại, cô vẫn chưa quen kiểu thân mật thái quá như vậy. Thiên nheo mắt:
- Sợ phỏng tay hả bé?
Phượng thảy cái gối vào người Thiên:
- Vô duyên! Người ta sợ đói mới hỏi, vậy mà cũng ráng chọc. Cho anh nhịn luôn!
- Sức mấy mà nhịn.
Thiên vươn người về phía trước và cúi xuống mỉm cười với cô, nụ cười dịu dàng đắm say chỉ riêng cô anh mới làm cho Phượng ửng hồng đôi má. Cô sợ bị ngộp thở vì những nụ hôn dài không dứt của Thiên lắm.
Lấy hai tay che mặt cô cười khúc khích:
- Em không giỡn, em chịu thua.
- Thua phải bị phạt chứ?
- Cho em thiếu! Cho em thiếu!
Thiên lì lợm cúi xuống, anh chưa hôn được cái nào đã nghe giọng Nguyệt lanh lảnh:
- Cậu Thiên ơi! Cậu thiên!
Để mặc con bé đứng bên ngoài kêu réo, Thiên dứt khoát phải hôn Phượng cho bằng được.
- Cậu Thiên! Dậy chưa!
Phượng đẩy anh ra, Thiên ậm ừ:
- Dậy rồi!
- Bà ngoại hỏi cậu mợ thích ăn món gì trưa nay?
- Món gì ngon là được! Còn liền tức thời con đi mua dùm hai ngăn gà mèn phở đặc biệt. Nhanh nhanh lên cậu đói quá trời!
Nguyệt chua ngoa:
- Đói mà còn nằm nướng, con không lên lầu cậu nhờ ai?
- Đi dùm cậu đi, lúc nào mày cũng lý sự cùn. Khổ quá!
Không nghe tiếng đáp lại Phượng biết con bé đã xuống nhà dưới rồi. Cô thắc mắc:
- Hôm trước anh nói Nguyệt là cháu như thế nào với mẹ, em nghe không rành.
Thiên lười biếng nằm trên giường, anh nói:
- Mẹ con Nguyệt là cháu gọi má Diệu Lan của anh là dì.
Phượng ngơ ngác:
- Má… Diệu Lan là ai?
Búng nhẹ chót mũi Nhật Phượng, Thiên lắc đầu:
- Hư thật! Lấy chồng mà chẳng biết gì về gia đình chồng hết!
Nhật Phượng chớp mắt, lời Thiên trách hoàn toàn đúng. Cô phụng phịu:
- Bây giờ người ta muốn biết lại rầy…
- Má Diệu Lan là vợ trước của ba anh, mẹ con Nguyệt tên Hà, chị Hà không lo lắng chăm sóc con cái, để con Nguyệt lêu lỏng từ nhỏ, nên má Lan mới đem nó lên ở chùa với má. Tướng nó làm sao mà tu hành được. Con bé Nguyệt trốn chùa đi bụi đời, mẹ anh vâng lời má Lan tìm cho bằng được nó về cho ăn học đấy chứ!
Phượng buột miệng:
- Hèn chi!…
- Hèn chi em thấy nó già dặn và khôn lanh trước tuổi.
Thiên cau mày:
- Phải nói nó ma giáo, quỷ quái thì đúng hơn!
Phượng chợt hỏi:
- Tại sao má Diệu Lan đi tu vậy? Phải tại má buồn ba không?
- Không đâu! Thật ra khi anh Hai Trúc được chừng mười tuổi má Diệu Lan và ba anh đã ly thân với nhau rồi! Việc má sớm hôm kinh kệ làm ba anh buồn và cô đơn. Ông chịu sống như vậy bên bà vợ đã tắt lửa lòng cả hai mươi mấy năm. Đến lúc gặp mẹ anh, ông lẫn bà hình như bị tiếng sét. Hai người bất chấp dư luận sống với nhau. Em biết không, ba anh nhỏ hơn ông ngoại độ hai tuổi, còn mẹ anh lớn hơn anh Hai Trúc cũng độ vài ba tuổi. Khi ba anh cưới mẹ, dì Diệu Lan mới cất một cái am ở Bãi Sau Vũng Tàu và tu luôn ở trển.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...