Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Trong con ngõ u ám, trên mặt đất ẩm ướt, giữa vũng máu màu đỏ, có hai người phụ nữ.
Hàn Y Lâm cố gắng mở mắt, phát hiện mình đang được người khác ôm, cô ấy nhanh chóng ý thức được, đây là cái ôm của mẹ, là cái ôm mà cô ấy tha thiết ước mơ từ nhỏ!
Nhưng vì sao lại lạnh lẽo như thế?
Ngực rất đau, nhưng loại đau này, không phải là đau đớn khi viên đạn găm vào cơ thể.
Cô ấy giãy giụa bò dậy, ôm Hàn Miểu Vân đã thoi thóp, nhìn một cái lỗ trên trán bà ta, dòng máu đỏ tươi từ trán chảy xuống, không ngừng nhỏ giọt.
Lúc này Hàn Y Lâm mới biết, lúc cô ấy tới thì đã chậm, căn bản không thể ngăn cản viên đạn từ đâu đó bắn tới.
Cô ấy cố gắng vỗ mặt bà ta, "Mẹ, mẹ tỉnh lại đi, mẹ không thể chết được, không thể chết được..."
Hàn Miểu Vân từ từ mở mắt, run rẩy vươn tay, vuốt ve mặt cô ấy, đôi mắt hoa đào vốn luôn lạnh lẽo, giây phút này có thêm chút dịu dàng và yêu thương.
Ninh Trừng cùng Lục Mang theo sau đội hình sự đến cứu viện, Ninh Trừng chạy đến trước mặt hai mẹ con, bước chân dừng lại, thở dồn dập.
Một số cảnh sát khác đang truy tìm người bắn lén.
Có lẽ Hàn Miểu Vân thấy được Ninh Trừng, khóe môi mấp máy cả buổi trời như muốn nói gì đó.
Ninh Trừng ngồi xuống, nắm tay bà ta, lạnh lẽo.
"Đau? Mẹ đau lắm phải không? Đi, con đưa mẹ đi bệnh viện..." Hàn Y Lâm giãy giụa muốn bò dậy, nhưng chính cô ấy cũng trúng đạn, căn bản không dậy nổi.
Cô ấy càng không biết, bàn tay vốn đang đặt trên má cô ấy của Hàn Miểu Vân, một lát trước, đột nhiên rơi xuống, buông thõng bên người.
"Y Lâm, bà ấy đã..." Ninh Trừng buông bàn tay đã không còn độ ấm của Hàn Miểu Vân, giữ chặt tay cô ấy, chữ chết cuối cùng, cô nói không nên lời.
Nhân viên cấp cứu nhanh chóng tới hiện trường.
Hàn Y Lâm nhìn nhân viên y tế dùng cáng nâng Hàn Miểu Vân lên, không ngừng khóc, "Mẹ, đừng đi..."
Nước mắt nhịn một lúc lâu của Ninh Trừng, trước một tiếng "mẹ" của cô ấy lại rơi xuống, cô không biết nói gì để an ủi cô ấy, chỉ có thể ôm chặt cô ấy.
"Ninh... Trừng... Là mình không tốt... Lại lừa cậu..." Sắc mặt Hàn Y Lâm tái nhợt, nói chuyện đứt quãng, giọng vô cùng suy yếu, trong mắt có sự áy náy.
Những tin tức lan truyền, túi xương của viện Nghiên cứu Tội án thành phố Hồng bị trộm, kẻ trộm là nữ, đã lẻn vào thành phố Cảng.
Đây chỉ là một quả đạn khói của Lục Mang, làm kẻ giết người liên hoàn trên sườn núi cho rằng, thi thể thai phụ bị hại đang ở trong tay Hàn Miểu Vân.
Lục Mang suy đoán, kẻ giết người liên hoàn trên sườn núi sẽ lấy túi xương về, rất có khả năng là tìm đến Hàn Miểu Vân.
Địa điểm họ gặp mặt, cũng rất có khả năng là khu đèn đỏ Hàn Miểu Vân đã từng ở. Cảnh sát thông qua địa chỉ cụ thể do Tống Thiệu Đường cung cấp để điều tra, hơn nữa bố trí trước, muốn tới bắt ba ba trong rọ.
Lại không ngờ rằng, Hàn Y Lâm mới là người trộm túi xương, đương nhiên, túi xương cô ấy trộm được chỉ là mô hình làm lại theo tỉ lệ khuôn mẫu.
Cô ấy trộm bằng cách nào, hiển nhiên là thông qua Thường Tử Dương, thảo nào hai ngày nay Ninh Trừng gọi cho Thường Tử Dương, cảm giác hình như anh ấy không bình thường.
Kết quả cuối cùng không nằm trong dự kiến của họ, kẻ giết người liên hoàn trên sườn núi có xuất hiện hay không, liệu có thể phát hiện xương cốt là giả, cho nên lâm thời rút lui, đã không thể biết được.
Nhưng bây giờ truy cứu thì cũng đã chậm. Huống gì, nhất định là Hàn Y Lâm cho rằng, Hàn Miểu Vân chỉ cần đưa xương cốt thai phụ bị hại cho kẻ giết người liên hoàn trên sườn núi là có đường sống.
Dĩ nhiên Hàn Y Lâm không biết, Hàn Miểu Vân ôm tâm thái hiến tế mới có thể diễn đến giây phút cuối cùng.
Ninh Trừng nghĩ như vậy, tâm tình càng thêm nặng nề, dùng tay đè lại vết thương đang còn đổ máu trên ngực Hàn Y Lâm, "Đừng nói mấy chuyện này nữa, chúng ta phải đi bệnh viện trước, cậu nhất định phải sống!"
Nhân viên cứu hộ muốn nâng cô ấy lên cáng, Hàn Y Lâm lại khước từ, "Bức thư... Bức thư cho cậu... Quán... Cà phê..."
Hàn Y Lâm còn chưa nói xong, có lẽ là mất máu quá nhiều, cảm xúc quá kích động, đột nhiên hôn mê bất tỉnh, nhanh chóng được nhân viên cứu hộ chuyển lên xe cứu thương.
Ninh Trừng nhìn xe cứu thương rời đi, cúi đầu nhìn máu trên hai tay mình, trên quần áo cũng dính đầy máu. Cảnh tượng này gần như không có khác biệt với ảo giác của cô.
Hàn Miểu Vân bị trúng đạn ở tim và trán, chết là không thể nghi ngờ. Hàn Y Lâm trúng đạn gần ngay trái tim, cô ấy có thể sống không?
Nếu Hàn Y Lâm chết rồi, những cái chết cô từng nhìn thấy trước, Lưu Tiểu Đồng, Họa Mi đều lần lượt xảy ra.
Vậy còn Lục Mang?
Ninh Trừng ngẩng đầu, Lục Mang đã chạy đến trước mặt cô, nhìn thoáng qua hai bàn tay dính đầy máu, dường như hiểu rõ tâm tư giờ phút này của cô, lập tức ôm lấy cô, "Cô ta sẽ không chết, nhất định sẽ không!"
"Em biết." Xung quanh có rất nhiều cảnh sát đang xem xét hiện trường, Ninh Trừng đẩy anh ra, lấy dụng cụ trang bị trong túi xách, đeo vào rồi cũng bắt đầu công việc khám xét hiện trường.
Giờ phút này, cô vô cùng bình tĩnh, tuy cô thật sự không biết Hàn Y Lâm có thể vượt qua nguy hiểm hay không, cũng không biết kẻ thù kế tiếp đang chờ họ sẽ hung tàn hiểm ác đến mức nào.
Cô chỉ biết, cô cần phải toàn lực ứng phó, dùng hết khả năng cô có, giúp đỡ cảnh sát mau chóng bắt được hung thủ thực sự mới có thể ngăn nhiều cái chết hơn phát sinh.
Sợ hãi và bi thương thì có thể giải quyết được gì? Sẽ chỉ khiến mọi chuyện bị chậm lại, không giải quyết được.
Đối với sự bình tĩnh của cô, Lục Mang cảm giác vô cùng lo lắng, nhưng cũng không nói gì nữa, bắt đầu làm việc.
Hiện trường luôn có cảnh sát qua lại đến lúc hoàng hôn, cảnh sát gần như đã điều tra hết con phố, cuối cùng vẫn không tìm được bóng dáng xuất hiện trong video.
Mà Lâm Khiếu Ba cùng một cảnh sát khác truy tìm kẻ ngắm bắn, cũng không thu hoạch được gì.
Lúc họ quay lại văn phòng tổ Chuyên án ở Cục Cảnh sát Hongkong, đã là nửa đêm.
Lâm Khiếu Ba kêu La Phương về nghỉ ngơi trước, để lại hai cảnh sát kết nối với cảnh sát giao thông thành phố Cảng, phối hợp điều tra camera theo dõi với họ.
La Phương cũng không từ chối, anh ta đã liên tục nằm vùng hai ngày, thực sự rất mệt. Anh ta đưa tất cả manh mối lấy được khi điều tra Hàn Miểu Vân cho Lâm Khiếu Ba, anh ta dựa theo yêu cầu Lục Mang, đưa người bảo vệ ông cụ đã từng tiếp xúc với Hàn Miểu Vân – Mai Toàn.
Căn cứ vào phỏng đoán của Lục Mang, Mai Toàn và cháu gái ông ấy – Mai Phù rất có thể là người bị hại tiếp theo. Hàn Miểu Vân chưa kịp giết chết họ, kẻ giết người liên hoàn trên sườn núi chắc chắn sẽ không bỏ qua cho họ.
Lục Mang nhìn La Phương rời đi, suy tư gì đó. Sau đó cùng Ninh Trừng xem xét camera giám sát hiện trường ngày hôm nay, tổng kết những vấn đề xuất hiện ở hiện trường vụ án.
Ninh Trừng nhìn bóng dáng màu đen trong video, tuy hắn ta tháo mũ trước mặt Hàn Miểu Vân, nhưng ánh sáng chiếu vào khiến gương mặt rất mờ, chỉ có thể nhìn dáng vẻ khái quát của gương mặt.
Hình dáng khuôn mặt này, cô cứ cảm thấy rất quen thuộc, rồi cảm thấy rất xa lạ.
Cô quay đầu nhìn Lục Mang, anh cũng đang nhìn video chằm chằm, "Hàn Miểu Vân không phải loại người gặp chuyện sẽ rối loạn tay chân, vì sao sau khi người đàn ông đó xuất hiện, bà ta không còn bình tĩnh được nữa? Là vì người đàn ông kia chính là kẻ giết người liên hoàn trên sườn núi mà bà ta vẫn luôn muốn kêu gọi hiện thân sao?"
Lục Mang phủ định, "Không. Hắn ta vừa xuất hiện, trên mặt Hàn Miểu Vân liền có sự thất vọng, ngoại trừ thất vọng, bà ta cũng khiếp sợ, dường như là không thể tin được khi nhìn thấy người này, chỉ có thể nói lên bà ta quen người đó, nhưng không phải người bà ta muốn nhìn thấy."
"Lúc hắn ta cúi người lấy túi xương, hình như có nói gì đó, bà ta biểu hiện rất bất ngờ. Rốt cuộc là nói gì?" Ninh Trừng cẩn thận nhìn chằm chằm khẩu hình miệng của người đàn ông kia.
"Có người muốn giết cô."
"Có người muốn giết cô!"
Ninh Trừng cùng Lục Mang trăm miệng một lời, căn cứ vào sự thay đổi khẩu hình miệng trong video, nói ra cùng một câu.
Trong đầu Ninh Trừng có tia sáng lóe lên, "Người muốn giết bà ta là kẻ giết người liên hoàn trên sườn núi, nhất định lúc đó hắn ta cũng tránh ở sau lưng nhìn họ!"
"Không sai, nhưng những lời này không cứu Hàn Miểu Vân, ngược lại đẩy bà ta tiến thêm một bước đến với bờ vực tử vong. Hàn Miểu Vân biết có người đang trốn ở phía sau, dĩ nhiên biết người này là ai, cho nên mới chạy ra, đuổi theo người cầm túi xương."
"Bà ta chạy theo như vậy, người tránh ở sau lưng có thể cho rằng bà ta lâm thời đổi ý, không muốn giao túi xương, cho nên trực tiếp giết bà ta? Người này chẳng lẽ không có chút thương tiếc nào với Hàn Miểu Vân sao? Mười năm, Hàn Miểu Vân vì hắn ta mà giết bao nhiêu người, dù hắn ta không có tình cảm nam nữ với bà ta thì ít nhất cũng xem bà ta là đồng bọn chứ?"
Ninh Trừng lần nữa cảm nhận được, tên ma quỷ luôn đứng ở phía sau này, máu lạnh, tuyệt tình đến mức nào, trong lòng tức giận không thôi.
"Hắn ta cần phải giết bà ta. Cảnh sát sẽ thông qua bà ta, bắt được hắn ta, đây là chuyện sớm muộn, điểm này hắn rõ ràng hơn bất cứ ai." Lục Mang không dời tầm mắt, giọng trầm xuống.
"Từ chỗ Hàn Miểu Vân, chạy đến đường ra gần nhất, dù kẻ đến lấy túi xương vô cùng hiểu biết hoàn cảnh địa lý xung quanh thì cũng mất ít nhất mười phút, toàn bộ đường ra đều bị cảnh sát bao vây, vì sao hắn ta có thể biến mất như vậy được?" Anh nhìn chằm chằm hư không, lẩm bẩm, "Chỉ có một khả năng."
Ninh Trừng vừa muốn hỏi là khả năng nào, Lâm Khiếu Ba đột nhiên tiến vào, "Giáo sư Lục, tôi đã điều tra toàn bộ con ngõ và những camera giám sát, kẻ bắn lén và kẻ đến lấy túi xương đều biến mất một cách kỳ lạ. Tôi hoài nghi có nội gián."
Lục Mang và Ninh Trừng đồng thời nhìn anh ấy, Ninh Trừng lại nhìn thoáng qua Lục Mang, hiển nhiên, họ không mưu mà hợp.
Lâm Khiếu Ba miêu tả tình hình ngay lúc đó, anh ấy dẫn người truy tìm kẻ ngắm bắn, dựa theo báo cáo của Dương Trí, kẻ lấy túi xương đi về phía đường ra số ba, chỉ cần có người canh giữ ở cửa ra, ôm cây đợi thỏ là được.
Nhưng người ở đó báo cáo lại, kẻ lấy túi xương không đi ra. Mỗi một đường ra đều có cảnh sát canh giữ, lúc ấy, cơ bản là toàn bộ con ngõ đã bị bao vây, tên đó đã biến đi đâu?
Sau đó lúc họ điều tra các ngôi nhà, cũng không phát hiện hắn ta. Điều này nói lên, là chính người của họ thả kẻ đến lấy túi xương chạy đi.
Còn về kẻ ngắm bắn, con đường đào tẩu của hắn có rất nhiều, muốn bắt được hắn ta trong thời gian ngắm, thật sự rất khó.
Lục Mang im lặng một lúc lâu, sau đó nói, "Chuyện này để sang một bên đã, đừng rút dây động rừng. Ngày mai chúng ta về thành phố Hồng một chuyến, anh sắp xếp người điều tra tình trạng của Hàn Miểu Vân và con ngõ đó."
Lâm Khiếu Ba lập tức bổ sung một manh mối quan trọng, "Chúng tôi đã điều tra, toàn bộ con ngõ được một người phụ nữ tên là Trịnh Tiểu Sênh mua lại, không phải Hàn Tư Tình. Chẳng lẽ Hàn Miểu Vân còn có thân phận Trịnh Tiểu Sênh sao?"
"Trịnh Tiểu Sênh?" Ninh Trừng lặp lại tên này.
Cô đột nhiên thấy đầu mình đau đớn, rất nhiều ký ức như mảnh nhỏ đổ dồn về một góc.
Ninh Trừng lắc đầu, một tay vỗ trán, hai mắt nhắm chặt. Cô cảm giác hình như mình đã quên chuyện gì đó, đột nhiên muốn hồi tưởng lại, nhưng cẩn thận suy nghĩ thì lại không có gì.
Cô rất khó hiểu, cô chưa từng bị mất trí nhớ, sao lại có loại cảm giác này?
"Chúng ta về nhà." Lục Mang không đợi cô từ chối, dắt tay cô, nhanh chóng rời khỏi văn phòng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...