Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Trời xanh như ngọc, vườn trái cây như một mỹ nhân phong lưu xinh đẹp, cau mày cười nhẹ, tràn trề thích thú.
Trong không khí tràn ngập mùi hương ấm áp khiến người ta say mê sa vào, hương thơm ngọt ngào của hoa quả như một gợn sóng tràn vào lòng cô.
Ở trong thành phố quá lâu, thi thoảng mới quay lại nông thôn, Ninh Trừng cảm thấy tâm trạng sợ hãi áp lực dần trở nên thoải mái hơn.
Ninh Hạo Nhiên không nói đạo lý lớn lao gì với cô, chỉ nói một ít chuyện khi cô còn nhỏ, hơn nữa đều là chuyện rất thú vị.
Đôi khi cô không cách nào tưởng tượng nổi, sao cô lại lớn được như thế này, hai người đàn ông ngay cả cơm cũng không biết nấu, sao có thể nuôi lớn một đứa trẻ mới sinh?
“Quất Tử, giờ cháu còn nhớ không, lúc nhỏ cháu quậy phá thế nào? Chẳng khác gì một thằng con trai, mấy đứa con trai hàng xóm đều bị cháu bắt nạt đến mức khóc nhè, cùng bố mẹ tới tìm ông và bố cháu cáo trạng. Lúc ấy ông còn lo lắng, ôi chao, đứa cháu gái này không hề giống con gái chút nào, sau này lỡ không gả được thì sao? Nhưng mà cháu nhìn đi, vấn đề này, giờ đã giải quyết được chưa?”
Ninh Hạo Nhiên nhìn bóng dáng Lục Mang đi lại trong vườn trái cây, nở nụ cười tươi, một lúc lâu mới rời mắt, nhìn Ninh Trừng.
“Quất Tử, ông nội cũng chẳng biết nói đạo lý gì cả. Ông cảm thấy cái chết đúng là rất kinh khủng, cho dù ông đã sống đến bây giờ, một bó tuổi rồi nhưng vẫn cảm thấy kinh khủng, tuy nhiên vậy thì không giải quyết được bất cứ vấn đề gì cả. Lúc chúng ta còn tồn tại, vấn đề này không đáng để nghĩ nhiều, gánh nặng của tương lai thì giao cho tương lai. Tương lai sẽ như thế nào, không ai có thể đưa ra đáp án chuẩn xác. Nhưng người thường luôn không biết thì không sợ, không quan tâm, có một số việc, không biết chính là phúc. Ví dụ như chúng ta không biết ngày nào mình sẽ chết, nếu biết, đó là một loại tra tấn. Giờ cháu chính là như vậy.”
Ninh Hạo Nhiên thở dài, “Trước đây ông cũng thường nghĩ, nếu lúc đó bố cháu nghe lời cháu nói, không đến mộ cổ, có phải sẽ không xảy ra chuyện không? Nhưng ai có thể bảo đảm lần đó nó nghe cháu nói, tránh được nguy hiểm, về sau thì sao? Tiểu Đồng chính là một ví dụ, đâu ai ngờ ăn chocolate cũng sẽ gây ra chết người?”
“Cháu nên làm gì bây giờ? Nếu cháu không biết, có lẽ cháu sẽ không nghĩ nhiều, nhưng giờ cháu lại biết một ít, nhưng không thể làm gì, hoặc có làm cũng không thay đổi được gì.” Ninh Trừng cảm thấy thất bại chưa từng có.
Ninh Hạo Nhiên nhích qua gần Ninh Trừng, “Ai nói không thay đổi được gì? Lúc ở London, không phải đội phó Lâm đã thay đổi kết quả cháu nhìn thấy sao?”
Ninh Trừng lắc đầu, “Suýt nữa anh ấy đã mất mạng, cháu không muốn chuyện như thế xảy ra.”
Ở London, họ đã dựa theo manh mối trong ảo giác của cô để tìm kiếm, muốn tránh chuyện cô thấy trước, nhưng cuối cùng vẫn xảy ra, chỉ hơi chệch đi mà thôi.
Nếu lúc ấy Lâm Khiếu Ba vì cứu cô mà bỏ mạng, sao cô có thể không có lỗi với người nhà anh ấy?
Liệu sau này sẽ chệch đi như thế không? Cô vừa nghĩ đã cảm thấy sợ hãi.
“Nhưng giờ thì chuyện cũng đã xảy ra. Chúng ta không phải là thượng đế, không có năng lực khống chế chuyện gì nên xảy ra, chuyện gì không nên xảy ra. Tâm tình bây giờ của cháu gọi là lo được lo mất, nguyên nhân là vì cháu vô cùng quan tâm đến Lục Mang. Cháu có từng nghĩ tới, là vì cháu quá để ý, cho nên mới nhìn thấy nhiều ảo giác liên quan đến cậu ấy như thế không? Cháu nghĩ lại xem, cháu sẽ không vô duyên vô cớ nhìn thấy trước chuyện của người không liên quan. Nhưng cháu cứ như bây giờ, tra tấn chính mình đến mức thế này, không phải là vì cháu quá yêu Lục Mang sao?”
Trong đầu Ninh Trừng rất hỗn loạn, không định hướng được gì, giống như con thuyền phiêu bạt khắp nơi trên biển rộng.
“Giờ cháu chỉ có hai cách, hoặc là xem như không biết gì hết, sống như một con ngốc, hoặc là giống như lần trước, thậm chí là làm tốt hơn lần trước, chủ động thay đổi mọi chuyện. Không phải kinh nghiệm luôn được tích lũy qua nhiều lần sao?”
“Làm sao để thay đổi?” Ninh Trừng nghĩ tới rất nhiều cách thức, nhưng cuối cùng, cách thức nào cũng bị cô bác bỏ, vì đều tìm được lỗ hổng.
“Cách thức thì có rất nhiều.” Lục Mang tiếp lời.
Anh ra khỏi vườn trái cây, cầm theo một cái rổ không, ngồi xuống bên cạnh Ninh Trừng, lúc này cô mới thấy, bên trong chỉ có một quả quýt và một quả chanh!
“Sao anh không hái nhiều một chút?”
“Muốn nhiều thế làm gì? Mỗi lần một trái là đủ rồi, ăn xong rồi hái tiếp.” Lục Mang kéo cô dậy, nói nhỏ một câu bên tai cô, “Về nhà anh sẽ liệt ra một trăm cách giải quyết cho em.”
Hơi nóng khi anh nói chuyện phả vào lỗ tai cô, rất ngứa, cô không khỏi nở nụ cười.
Ninh Hạo Nhiên ở bên cạnh cảm thán, “Cũng chỉ có Quất Tử nhà chúng ta là như thế này, thích khóc thích cười. Đi thôi, chúng ta về nấu cơm ăn, đã lâu ông không ăn cơm cháu làm rồi.”
Mũi Ninh Trừng hơi đau xót, “Ông nội, chờ chúng cháu phá án xong, an toàn rồi, chúng cháu sẽ đón ông về nội thành.”
Ninh Hạo Nhiên cười nói, “Ở đâu cũng không sao. Nhưng mà chắc chắn ông sẽ không giống Thương Hải, lên chùa xuất gia làm đạo sĩ.”
“Xuất gia?” Ninh Trừng khiếp sợ, cô quay đầu nhìn Lục Mang, “Không ngờ Lưu Tiểu Đồng lại tạo thành ảnh hưởng lớn như thế với ông Thương Hải. Chúng ta có nên đi thăm ông ấy không?”
Lục Mang suy tư một lát, ngăn cản ý tưởng của cô, “Đừng quấy rầy người tĩnh tu.”
Ninh Trừng không nói gì nữa, ba người cùng nhau về nhà. Ăn cơm trưa xong, Ninh Trừng cùng Lục Mang quay lại nội thành.
Ở nông thôn nửa ngày, tâm tình tích tụ nửa tháng của Ninh Trừng, cuối cùng cũng tìm được lối ra.
Trước khi về nhà Lục Mang, cô đến nhà mình thu dọn ít đồ đạc trước. Đồ đạc của cô, mỗi lần dọn một ít, chuyển tới nhà anh như một con kiến chuyển nhà.
Hai người họ cầm hành lý, ra khỏi nhà cô, trên đường có đi qua một cửa tiệm bán hạt dẻ rang.
Ninh Trừng nhìn thoáng qua, thấy đội ngũ xếp hàng rất dài thì từ bỏ suy nghĩ ăn hạt dẻ, quyết định về luôn.
Không ngờ, Lục Mang trực tiếp đứng sau đội ngũ, kêu cô ở bên cạnh nghỉ ngơi.
Anh biết cô rất thích ăn hạt dẻ, không đúng, đồ cô thích ăn rất nhiều. Loại mùi vị vào miệng vừa nóng vừa ngọt của hạt dẻ, giống cảm giác vừa chua vừa ngọt khi ăn quýt, khiến cô rất thích thú.
Mà bây giờ, có một thứ, mang cho cô cảm giác còn tốt đẹp hơn.
Tình yêu anh cho cô.
Cô không cách nào hình dung cảm giác ra sao, chỉ biết cảm giác này bao gồm tất cả những mùi vị cô thích.
Ninh Trừng vẫn luôn nhìn người đàn ông nào đó trong hàng ngũ, nhớ tới những chuyện thú vị lúc anh và cô ở bên nhau, thỉnh thoảng lại cười ngây ngô.
“Có phải em còn ngốc hơn cả Kiệt Bảo không?” Lục Mang cầm một túi hạt dẻ rang đến trước mặt cô.
Anh lấy hạt dẻ ra, bóc cho cô một hạt, sợ cô ăn bị nóng nên thổi trước, cảm thấy đã được rồi mới đút cho cô, nhìn cô ăn.
Cô ăn hạt dẻ, cảm giác trong miệng rất ngọt, trong lòng cũng nóng lên.
Anh kéo cô về nhà, dọc theo đường đi, anh chỉ bóc cho cô ăn, mình thì không ăn một viên nào. Anh vừa bóc vừa suy nghĩ gì đó.
“Anh không ăn à?” Lúc anh lại đưa hạt dẻ qua, Ninh Trừng đưa tay ngăn lại, bắt được hạt dẻ trong tay anh.
Lục Mang như đột nhiên phục hồi tinh thần lại, anh xoay người đến thùng rác bên cạnh, “Anh đi vứt vỏ.”
Ninh Trừng nhìn anh đưa lưng về phía cô, vứt vỏ vào thùng rác rồi lại quay về bên cạnh cô, dắt tay cô đi, “Anh đột nhiên nghĩ tới một vấn đề.”
“Vấn đề gì?” Ninh Trừng đoán chắc là chuyện liên quan đến vụ án.
“Ăn một hạt trước.” Anh tùy tay lấy một hạt trong túi, tầm mắt dừng ở hạt dẻ trong tay, ngây ra nửa giây, sau đó mở túi ra, nhìn vào bên trong.
Ninh Trừng cũng thò đầu lại gần, nhìn thấy thứ trong túi, rồi lại nhìn khuôn mặt khôi ngô đỏ ửng của anh, lập tức bật cười.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, bắt chước cách nói chuyện của anh, “Hừm, hạt dẻ của em đâu? Anh vứt hạt dẻ, để lại vỏ, là cho em ăn vỏ hạt dẻ sao? Có phải anh còn ngốc hơn cả Kiệt Bảo… A!”
Lục Mang đột nhiên kéo cô vào con hẻm bên cạnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...