Mùa Quýt Chín



Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Ninh Trừng đang đóng dấu tư liệu, quản lý phụ trách hành chính của viện Nghiên cứu đến, gọi cô đi làm thủ tục nhận chức.

Cô đáp lại, đóng dấu tư liệu xong sẽ đi qua tìm cô ấy ngay, cũng xác nhận xem bàn làm việc của cô có phải là cái bàn đặt ngoài căn phòng cuối hành lang không, nhận được câu trả lời khẳng định. Vừa rồi cô đi ra ngoài, muốn hỏi Lục Mang chút chuyện, nhìn thấy anh đi vào căn phòng kia.

Ninh Trừng đóng dấu tư liệu xong, quay lại bàn làm việc, Lục Mang ra khỏi văn phòng, nhìn bàn làm việc của cô, “Vì sao phải làm việc ngoài hành lang? Bảo người ta chuyển bàn làm việc vào trong đi.”

Anh nói xong thì trực tiếp cầm lấy chồng tư liệu Ninh Trừng đang ôm, xoay người đi vào văn phòng.

Ninh Trừng nhớ đến chuyện làm thủ tục nhận chức, lập tức đến phòng hành chính dưới tầng. Thủ tục nhận chức rất đơn giản, chỉ điền vào một bản kê khai, cô điền thông tin xong, quay lại tầng ba, phát hiện bàn làm việc vốn bày ngoài văn phòng, quả nhiên bây giờ đã được chuyển vào trong.

Cô vừa vào cửa liền thấy bàn làm việc đặt phía bên phải cửa ra vào. Một bàn làm việc khác lớn hơn thì đặt sát cửa sổ, lưng ghế dựa vào tường, hướng chếch về phía bàn làm việc của cô, trước bàn làm việc không có người.

Văn phòng lớn nhưng trống không, ngoại trừ hai cái bàn làm việc, một tủ kính dựa tường, ba cái sô pha, ngoài ra thì không có gì khác, ngay cả bàn trà cũng không.

Đây mà gọi là phòng làm việc sao?

Cửa văn phòng đột nhiên bị đẩy ra, Lục Mang đi vào, Thường Tử Dương và Lâm Khiếu Ba cũng lần lượt vào theo.

“Ninh Trừng, sao em tới sớm thế?” Thường Tử Dương mở miệng đầu tiên, chào hỏi với cô.

Lâm Khiếu Ba cũng cười mỉm nhìn cô, “Chào buổi sáng.”


“Chào buổi sáng, ba vị lãnh đạo.” Ninh Trừng nửa đùa giỡn nửa nghiêm túc chào hỏi với mấy người họ, vì tránh khỏi dong dài, cô trực tiếp chào ba người một lần.

Lục Mang liếc mắt nhìn cô một cái, tầm mắt nhanh chóng dời đi, không mở miệng nói gì, trực tiếp đi đến sô pha, ngồi xuống cái sô pha ở giữa, lưng ngả ra, lại bày ra dáng ngồi khi đang suy tư theo thói quen.

Thường Tử Dương cùng Lâm Khiếu Ba lần lượt ngồi xuống sô pha đơn hai bên.

Ninh Trừng phát cho mỗi người một phần tư liệu đã đóng dấu, để lại một phần cho mình, muốn tìm một chỗ ngồi xuống mới ý thức được không có chỗ nào thích hợp để cô ngồi. Cuối cùng, cô đi về phía bàn làm việc của mình, muốn lấy cái ghế nơi bàn làm việc đến.

“Để tôi.” Lâm Khiếu Ba lập tức đứng dậy đi qua, lấy cái ghế đến đây.

“Ninh Trừng, vì sao em không trực tiếp ngồi trên sô pha? Giáo sư Lục sẽ không để ý đâu.” Thường Tử Dương lại khó hiểu.

Ninh Trừng lập tức giải thích, “Như vậy tiện đi lại hơn.” Thật ra cô lo ngồi cùng sô pha sẽ căng thẳng.

Nhưng mà, cô cảm giác Lục Mang thật sự không thích người khác đến gần mình, một tuần trước, ngoại trừ lần ngoài ý muốn đó, anh bế cô nằm trên sô pha thì những lúc còn lại, hai người ở cùng một phòng nhưng cũng cách rất xa, ngay cả ăn cơm cũng ngồi ở hai đầu chiếc bàn.

Lâm Khiếu Ba chuyển chiếc ghế đến, đặt đối diện với Lục Mang, Ninh Trừng nói “Cảm ơn”, mau chóng ngồi xuống. Bốn người ngồi vây thành một không gian khép kín.

Khúc nhạc đệm này hoàn toàn không sinh ra bất cứ ảnh hưởng gì với Lục Mang, anh vẫn đang bảo trì dáng ngồi “Trầm tư”.

Ninh Trừng lén nhìn anh một cái, cảm giác đối diện mình không phải người mà là một pho tượng, suy nghĩ này lập tức khiến cô buồn cười. Đương nhiên, cô chỉ có thể cười trộm trong lòng, vẻ mặt rất bình tĩnh.

“Ninh Trừng, giờ em là trợ lý của giáo sư Lục, em chủ trì hội nghị đi. Trời ạ...” Thường Tử Dương vừa nhanh chóng giở tư liệu trong tay vừa kinh ngạc hô lên, “Đây là ai viết? Quả thực không khác gì viết luận văn tốt nghiệp.”

“Cái này còn phải hỏi, chắc chắn là Ninh Trừng viết. Rất tường tận, có những phân tích này, chúng ta có thể xác định phương hướng điều tra.” Lâm Khiếu Ba khẳng định với Thường Tử Dương.


Trên thực tế, đối với Ninh Trừng, anh ấy đã vô cùng hiểu cô là dạng người gì.

Tuy rằng tuổi không tính là lớn, mới tốt nghiệp nửa năm, hẳn là không quá hai mươi tư tuổi, nhưng có sự chặt chẽ cẩn thận trong công việc hơn hẳn người bình thường. Đối với những gì mình theo đuổi, cô luôn rất cố chấp, không dễ từ bỏ. Nhưng về sinh hoạt, cô không rập khuôn giống những nữ sinh học ngành Khoa học và Công nghệ đơn điệu. Theo anh ấy biết, cô yêu thích rất nhiều thứ, biết đàn guitar, thích vận động, quan trọng nhất là, tay nghề nấu ăn của cô rất tốt.

Lâm Khiếu Ba đã rõ như lòng bàn tay những thông tin này, càng tìm hiểu thì càng cảm giác được mị lực từ tính cách của cô một cách rõ nét, đồng thời cũng là bằng chứng cho việc nhất kiến chung tình của anh ấy không phải là vì gặp sắc nảy lòng tham.

Anh ấy nghĩ như vậy, khóe môi hơi nhếch lên. Anh cố ý nhìn sang cô gái bên cạnh, cô đang giải thích báo cáo giám định nhân chủng học của mình, giọng của cô ngọt thanh giống nước quýt, dường như có thể thấm vào trái tim người ta, nghe vô cùng dễ chịu.

Dưới hàng mi mảnh cong cong là một đôi mắt sáng trong, ánh mắt trong veo dịu dàng, gương mặt hơi hồng hồng, luôn cười trước khi nói.

Một lọn tóc vương nhẹ trên mặt cô, anh đột nhiên có một loại xúc động muốn thay cô gỡ ra. Cuối cùng, chính cô tùy tay vuốt lọn tóc kia ra sau, lộ ra làn da trắng mịn như tuyết ở phần cổ và nửa bên mặt.

Giây phút kia, Lâm Khiếu Ba chỉ cảm thấy đại não trống rỗng, toàn bộ thế giới như là mất đi âm thanh, sợi dây bình lặng trong lòng đột nhiên bị kích thích, phát ra tiếng đàn trầm, giống như dòng suối mát lạnh chảy vào tim.

“Ái Đích La Mạn Sử.”

Bài hát này anh đã nghe vô số lần. Từ lần đầu tiên cô xuất hiện ở viện Nghiên cứu, anh giống như bị mê hoặc, tìm địa chỉ của Thập Quả Viên. Đương nhiên anh không dám đi vào, lo sẽ quá mạo muội, chỉ ngồi ở trong xe, nhìn cô đàn guitar trong tiệm trái cây nho nhỏ.

Trong lúc tâm trí của Lâm Khiếu Ba đang phiêu bạt ở đâu đó, Lục Mang đã trình bày xong Bạch Cốt Huyền Án từ đầu đến cuối, bày tỏ suy nghĩ của mình, Ninh Trừng kết hợp với một ít tin tức Thường Tử Dương đã tiết lộ cho cô trước đây, rốt cuộc cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Khi Lục Mang còn ở Mỹ, sau khi trợ giúp FBI thành công phá giải được vụ án giết người liên hoàn trên sườn núi, một lần thành danh, cũng trở thành đối tượng khiêu khích của không ít phần tử tội phạm.

Nửa năm trước, bang Tennessee phát sinh một vụ thiêu cháy, có người gọi điện thoại báo trước cho anh địa điểm xảy ra vụ án, số điện thoại này là số điện thoại ảo, cho nên không tra ra được thân phận thật sự, nhưng có thể xác nhận được dãy số này thuộc về thành phố Hồng.

Lục Mang lập tức báo cho cảnh sát địa phương, cùng lúc đó cũng chạy tới hiện trường phạm tội, cảnh tượng anh nhìn thấy là một căn nhà gỗ nhỏ trong nông trường đã bị thiêu hủy, trong đống hoang tàn, phát hiện hai nạn nhân cháy trơ xương.


Ngoài ra, trong căn nhà gỗ nhỏ đó còn phát hiện một lượng lớn mảnh nhỏ của đạn cũ cùng băng đạn, chốt bị nóng chảy, cùng với một đồng tiền cổ Trung Quốc. Cách căn nhà gỗ hơn mười km về phía đồng ruộng, phát hiện một chiếc Buick [1] màu đỏ, bên trong có một ít quần áo, một phong di thư, còn có một túi xương. Di thư tự thuật nguyên do nhà gỗ bị cháy một cách kỹ càng tỉ mỉ, ký tên: Sam & Mary.

Hiện trường bị tạo thành hiện trường tự sát vô cùng hoàn mỹ tỉ mỉ, FBI tham gia lần theo manh mối, cuối cùng điều tra ra là một cặp nam nữ người Trung Quốc tự tử vì tình. DNA của túi xương này đã bị hủy, có liên hệ gì với vụ án không cũng không biết được. FBI tiếp tục điều tra thì sẽ xuất hiện càng nhiều vụ án tự sát ly kỳ cùng loại, cuối cùng không thể không kết án vụ án ở căn nhà gỗ là tự sát.

Lục Mang mang theo túi xương này quay lại Trung Quốc, âm thầm điều tra. Nhưng vẫn cứ có người tiếp tục quấy nhiễu điều tra, thậm chí còn có người muốn trộm túi xương.

“Nói như vậy, hai vụ án này, rất có khả năng là án trong án, thân phận người bị hại của Bạch Cốt Huyền Án chưa tra ra, hai người trong vụ án tự thiêu, Sam và Mary cũng không tra ra được là ai sao?” Ninh Trừng nghe Lục Mang thuật lại, lập tức nghĩ tới hai cái tên này.

Lục Mang giương mắt nhìn về phía cô, “Không nói toàn thế giới, chỉ nói riêng Mỹ thì người tên Sam và Mary đã hàng ngàn hàng vạn, chỉ điều tra được đôi nam nữ này đúng là tên Sam và Mary, bởi vì tình cảm bị người nhà phản đối nên rời nhà bỏ trốn. Kết quả như vậy chẳng có bất cứ ý nghĩa gì cả.”

Ninh Trừng gật đầu, “Đúng là như thế. Đây hẳn là kết quả mà hung thủ muốn dẫn chúng ta đến. Như vậy xem ra, chúng ta chỉ có thể thông qua Bạch Cốt Huyền Án để quay ngược lại điều tra vụ án hỏa thiêu này.”

Cô bắt đầu đối chiếu với báo cáo giám định, giải thích kỹ càng tỉ mỉ tình hình của bốn người bị hại trong Bạch Cốt Huyền Án.

Lục Mang cùng Thường Tử Dương thi thoảng hỏi một hai câu, Thường Tử Dương phát hiện Lâm Khiếu Ba vẫn luôn rất yên ắng, đôi mắt lại nhìn về phía Ninh Trừng, chờ Ninh Trừng dừng lại, anh ấy liền không nhịn được mà chen ngang tâm trí lãng du của Lâm Khiếu Ba, “Đội phó Lâm, đến lượt anh nói rồi, anh có suy nghĩ gì về Bạch Cốt Huyền Án này?”

Lâm Khiếu Ba lập tức tỉnh táo lại, nhanh chóng giở tư liệu trong tay, giở cả buổi mới phát hiện mình cầm ngược, lập tức xoay lại, “Vụ án này, tạm thời tôi không có manh mối gì, dù sao cũng chỉ vừa tiếp xúc. Nhưng tôi đồng ý với nhận định của giáo sư Lục, cái gọi là tự tử vì tình chỉ là lời nói vô căn cứ, chắc là có kẻ lập mưu giết người. Có lẽ là vì người bị hại là người Hoa, dù sao FBI cũng thuộc Mỹ, bên họ không muốn điều tra cũng có thể hiểu được. Bên họ không điều tra, chúng ta tự tra, không thể để bất kỳ người bị hại vô tội nào cứ chết đi như vậy được.”

Mấy lời này Lâm Khiếu Ba nói dưới tình thế cấp bách, thế nhưng vẫn nhận được ánh mắt tán thưởng của Ninh Trừng và Thường Tử Dương.

Anh ấy âm thầm nhẹ nhàng thở ra, không bị lộ dấu vết. Chỉ là, trong lúc vô tình anh ấy phát hiện, Lục Mang nhìn anh ấy một cái, một cái liếc mắt này, ý vị sâu sa. Suýt chút nữa anh ấy đã quên, ở đây có chuyên gia chuyên nghiên cứu đủ loại tâm lý phức tạp cùng micro-expression của con người!

“Mấy lời vô nghĩa, nói suông, sáo rỗng thì không cần phải nói, lãng phí tinh lực.” Lục Mang không chút khách khí chọc thủng anh ấy, “Còn có, tình yêu công sở là nhân tố trực tiếp kéo giảm năng suất lao động xã hội, cấm!”

Ninh Trừng không hiểu anh đang nói gì, Thường Tử Dương nghe hiểu, nhưng cũng chỉ mỉm cười, khóe môi Lâm Khiếu Ba mấp máy vài cái, lại không mở miệng nói chuyện, chỉ làm như không nghe thấy.

“Vừa rồi chắc là đội phó Lâm không nghe được, tôi lặp lại một chút về giám định của bốn người bị hại.” Ninh Trừng lo vừa rồi cô giải thích không đủ rõ ràng, cho nên Lâm Khiếu Ba nghe không hiểu, quyết định lặp lại lần nữa.

Cô chia thành bốn phần, giải thích:


Thứ nhất, nhân chủng: Bốn người bị hại đều thuộc chủng tộc Mongoloid [2]. Từ răng cửa hình xẻng [3] của người bị hại là có thể suy đoán ra. Cô giải thích kỹ càng hơn, dựa theo nhân học vật lý [4] mà chia ra, chủ yếu bao gồm chủng tộc Mongoloid, Europeoid và Negroid. Mà tiêu chí xương sọ của người Mongoloid, chính là xương gò má nhô cao, răng cửa hình xẻng.

Thứ hai, tuổi tác: Bốn người bị hại, phần rãnh dọc xương sọ [5] của người phụ nữ đã bắt đầu khép lại, nhưng chưa khép hoàn toàn, kết luận độ tuổi nằm trong khoảng hai mươi hai đến ba mươi lăm tuổi. Với phương pháp tương tự, kết luận tuổi của hai người đàn ông đều từ năm mươi tuổi trở lên.

Thứ ba, thời gian tử vong: Sau khi người chết tử vong đã bị chôn một đoạn thời gian rồi bị đào lên, phơi bày giữa không khí, rồi lại bị vùi trong bùn đất, cuối cùng lại đào lên. Hai phân đoạn này lặp lại rất nhiều lần. Tuy nhiên, trên cơ bản thì có thể suy đoán bốn thi thể vẫn luôn bị chôn trong bùn đất. Sau khi mở hộp sọ, chụp X quang, tiến hành quan sát tổ chức xương thì phát hiện tổ chức xương đã bị ăn mòn. Dùng tia tử ngoại huỳnh quang với mật độ tương đối tiến hành trắc lượng để lấy thông tin về xương, mật độ tương đối này là 21.1, đưa trị số mật độ tương đối tia tử ngoại huỳnh quang cùng thời gian sau khi chết về phương trình đo lường tính toán, tính toán ra thời gian chôn xuống mồ là tám năm. Thời gian tử vong thực tế thì có khả năng sẽ tồn tại khác biệt nhất định.

Thứ tư, giám định thương thế: Đầu của hai người đàn ông bị hại có mấy chỗ gồ lên do bị súng bắn, đạn đã găm vào sâu, hơn nữa làm nóng chảy vách trong xương sọ, nguyên nhân cái chết đã được xác định, bị bắn, trước khi chết không chịu ngược đãi. Người bị thương nghiêm trọng nhất chính là người phụ nữ trẻ tuổi mang thai sáu tháng.

Ninh Trừng còn giám định người phụ nữ bị hại này kỹ càng tỉ mỉ hơn: Răng cửa bị gãy, móc xích bị phá vỡ, bốn cái răng bên phải răng cửa là bốn cái duy nhất không bị gãy. Nhưng đây không phải vết thương trí mạng, nghiêm trọng hơn là bị đánh vào sau tai trái, lực đánh vô cùng lớn, khiến phần sau xương thái dương bị vỡ thành hai nửa, cũng làm nứt ra một khe hở tầm năm cm, đồng thời phần hộp sọ trong ngoài cũng bị phá vỡ.

“Những điểm quan trọng, đại khái là những điểm này. Những phân tích tường tận khác có thể xem trong báo cáo.” Ninh Trừng nói xong, khép lại báo cáo giám định, nhìn quét qua một vòng người đang ngồi.

Bên trong phòng làm việc, chẳng mấy chốc trở nên vắng lặng, thi thoảng chỉ nghe thấy tiếng lật giấy sột soạt.

_________

[1] Buick: Buick là một trong những thương hiệu lâu đời nhất của Mỹ cũng như thế giới với truyền thống sáng tạo phong phú.



[2] Mongoloid: Đại chủng Á hay người da vàng là danh từ để chỉ một trong bốn đại chủng trong nhân chủng học. Đại chủng Á là những người sống ở Đông Á, cùng các quần đảo khác tại Ấn Độ Dương, và châu Mỹ. Người Hán là nhóm người lớn nhất thuộc đại chủng này, ngoài ra đại bộ phận dân cư vùng Trung Á và vùng Bắc cực như người Yakut, người Inuit, người Tây Tạng, và tất nhiên là người Mông Cổ nữa. Mongoloid chiếm gần 40% dân số thế giới. (Nguồn: Wiki)

[3] Răng cửa hình xẻng: chỉ có ở người Đông Á và thổ dân châu Mỹ, ít thấy ở các nhóm dân cư khác.



[4] Nhân học vật lý (Physical Anthropology): còn được gọi là Nhân học sinh học (Biological anthropology) là một môn khoa học liên quan đến các khía cạnh sinh học và hành vi của con người, tổ tiên hominin đã tuyệt chủng của chúng và các loài linh trưởng không liên quan đến con người, đặc biệt từ góc độ tiến hóa (Nguồn: Wiki)

[5] Phần rãnh dọc xương sọ (sagittal suture)



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui