Kỳ phát tình giả vừa kết thúc, Phương Bất Nhĩ lại khỏe như voi, Úc Tranh - kẻ bị lợi dụng lại tiến vào lãnh cung.
Ông chủ Úc bị thất sủng bắt đầu hoài nghi về kỹ năng của mình.
Ngày hôm sau, hắn say mê nghiên cứu mấy bộ phim (khiêu dâm) suốt đêm để chuẩn bị cho một trận thực hành đê mê.
Phương Bất Nhĩ ôm chăn không buông, kiên định lắc đầu: "Không được, em còn đang tức giận lắm đó!"
Úc Tranh dở khóc dở cười, người ta thì "cửu biệt thắng tân hôn", còn hắn chớp mắt đã biến thành kẻ phạm tội đang chờ lên công đường thẩm vấn.
*Cửu biệt thắng tân hôn: xa cách lâu ngày gặp lại còn mặn nồng hơn lúc mới cưới.
"Cục cưng, làm sao mới chịu tha thứ cho anh?"
Phương Bất Nhĩ thật ra không giận.
Cậu là người tốt tính, mặc dù những gì xảy ra khi gặp Úc Tranh lần đầu tiên đã khiến cậu rất đau đớn vào thời điểm đó.
Và chuyện bị hội đấu giá bắt được cũng do cậu nhảy xuống lầu ba bong mắt cá chân.
Dẫu sao hai người hồi đó đứng ở hai vị trí khác nhau, một người là Trung tướng tàn bạo vô nhân đạo, một người là sát thủ không đội mũ lại còn giả thân phận ăn cắp thông tin, đối lập hoàn toàn.
Và rồi sự cưng chiều dịu dàng của Úc Tranh, sự che chở và chiều chuộng của cả gia đình họ Úc đã đủ phá bỏ hết các khúc mắc tâm lí nhỏ xíu xiu trong lòng cậu.
Phương Bất Nhĩ chỉ cần nghe câu đó, hai mắt sáng lên: "Ông chủ Úc, anh có nhớ lần em ăn kem nhiều đau bụng không?"
Trong đầu Úc Tranh đang bắt đầu đào một cái hố chờ cậu nhảy xuống, thế là hắn nhàn nhã ừ một tiếng.
Phương Bất Nhĩ bật tung chăn ngồi dậy, bộ dáng hăm he muốn xoắn tay áo đánh nhau: "Anh nói anh là người có nguyên tắc, em xin lỗi rồi vẫn bị đánh.
Cớ gì chỉ anh được giáo dục em, lần đầu tiên gặp đã đánh người ta sắp chết, anh cũng nên bị em đánh mông chớ?"
Hóa ra là thế, hóa ra oán hận này đã được thằng nhóc chất chứa từ lâu.
Úc Tranh nhướng mày, bình thản nói: "Muốn tính sổ với anh đúng không?"
Phương Bất Nhĩ nghiêm nghị: "Em đang nghiêm túc, em cũng rất có nguyên tắc đó!"
"Được thôi" Úc Tranh gật đầu: "Anh cũng có chuyện muốn hỏi, mấy ngày nay anh không ở nhà, em làm gì? Làm mình bệnh hai lần, lén tiêm thuốc ức chế chạy đến sàn đấu giá phô trương quyền lực, còn đánh nhân viên ở đó sưng tím mặt mũi"
"????"
Nhất định là camera chạy bằng cơm Triệu quản gia mách lẻo, Phương Bất Nhĩ chỉ cần nghĩ đến mặt mũi hiền hậu của ông là đau lòng như cắt.
"Phương Bất Nhĩ, mấy cái này cũng tính sổ một lần luôn đi."
Để hắn gọi cả họ tên cmchắc chắn không ổn rồi, Phương Bất Nhĩ không ngờ Alpha trả đũa, bèn đưa tay ôm chặt chăn, bắt đầu luống cuống: "Là tên Beta đó gây sự trước."
Úc Tranh ừ một tiếng: "Bên đó không dám làm gì em vì nể mặt Úc gia, anh cũng tin là em biết tự lượng sức mình.
May mắn không có chuyện gì xảy ra, anh vốn không định tính toán chuyện này."
Phương Bất Nhĩ theo bản năng thở phào một tiếng, lại nghe hắn nói: "Nhưng...!em lại đây đã." Nói xong Úc Tranh nghiêm túc vỗ vỗ chân mình.
Nhìn tình hình mày là muốn ăn đòn rồi, Phương Bất Nhĩ thẹn quá hóa giận, chân kẹp chặt cái chăn lùi về phía sau, cách xa hắn một chút: "Ông chủ Úc, nếu đã như vậy, chúng ta trừ nợ lẫn nhau là được, như thế cả nhà đều vui."
Úc Tranh buồn cười, nhưng làm vẻ tỉnh bơ lắc đầu: "Không ổn lắm, anh là chồng, anh phải tôn trọng nguyên tắc của em."
Cái này gọi là tự lấy đá đập chân mình-- Phương Bất Nhĩ bị cánh tay dài của hắn tóm lấy, vội vàng né mông sang một bên trốn tránh, nhưng nào địch lại thể chất trời sinh của Alpha và sức lực quanh năm luyện tập cường độ cao của hắn.
Cuối cùng Phương Bất Nhĩ bị ấn lên đùi, cái mông bị nâng lên thật cao.
Gã tồi này không có tinh thần võ đạo gì hết!
Phương Bất Nhĩ cáu giận, vội vàng che mông: "Úc Tranh anh đừng có quá đáng, không thể vô lí thế được!"
Úc Tranh gật đầu: "Phu nhân khen lầm, vi phu có lúc nào không nói đạo lí."
Hắn lột chiếc quần lót màu xanh lam của Phương Bất Nhĩ xuống đầu gối, một tay giữ tay cậu ấn lên cái eo thon nhỏ, một cái tay khác nhào nặn cặp mông mềm như cục bột.
Không vội in dấu bàn tay lên, hắn tiếp lời: "Chú Triệu nói em lúc trước đảo lộn giờ giấc, ngày ngủ đêm bay, đúng không?"
Phương Bất Nhĩ thật ra vẫn còn hơi hoang mang, sao vai diễn bị đảo lộn thế này, người chất vấn tức giận là mình mới đúng!
Cậu co chân lại, luống cuống mượn lực chân thoát khỏi sự trói buộc của Úc Tranh, nhưng làm thế nào vẫn bị kẹp chặt không cử động được, còn mông thì nâng cao hơn, giống như đang chủ động dâng lên mời hắn đánh.
"Đừng vội chứ, đợi một chút em sẽ được đau mà." Úc Tranh cố ý xuyên tạc động tác của cậu, giơ tay vỗ một cái: "Lúc bị bệnh được bác sĩ Trương tiêm thuốc, em không những làm gãy đầu kim còn uy hiếp người ta không được nói, có chuyện đó không?"
Giọng Alpha không giận mà uy, Phương Bất Nhĩ càng nghe, uy nghiêm như trên công đường ban nãy càng tụt xuống.
Cậu ỉu xìu nằm trên đùi hắn lớn tiếng: "Ông ấy đồng ý với em không nói anh biết rồi mà..."
Úc Tranh đánh mạnh hai bàn tay, ngay lập tức hai dấu tay đỏ tươi và cảm giác đau cùng nhau xuất hiện, Phương Bất Nhĩ ngửa cổ kêu lên.
"Ông ấy nhận tiền lương từ anh..." Úc Tranh ôm chặt eo cậu, vừa nói vừa đánh cho chục bàn tay.
Một mảnh hồng hồng vô cùng đẹp mắt, có chút nóng bỏng bốc lên như quả đào mới chín.
Đã lâu không bị đánh, cơn đau khó tả bằng lời lập tức được thức tỉnh.
Phương Bất Nhĩ càng lắc eo né tránh, bàn tay Úc Tranh càng đánh nhanh, mạnh và chuẩn xác.
Bàn tay bọc gió đáp xuống làm mỗi góc trong căn phòng đều vang lên âm thanh thật giòn dã.
"Chờ đã, a a a, chờ một chút!" Phương Bất Nhĩ cau mày, cuối cùng cũng sắp xếp lại cảm xúc và suy nghĩ dưới cơn mưa bàn tay: "Không đúng, anh vừa nói không tính toán với em!"
Úc Tranh nhướng mày: "Ừ, nhưng hai ngày tính toán nợ cũ của em khiến vi phu như được tỉnh ngộ."
Phương Bất Nhĩ khóc không ra nước mắt, gào lên hai tiếng, Úc Tranh cũng ngừng tay, nhưng có vẻ không muốn buông cậu ra: "Nhĩ Nhĩ, biết tại sao ngày đó vừa bước vào tiệc anh đã biết em trà trộn vào không?"
Phương Bất Nhĩ hơi sững sốt, hồi đó cậu nghĩ mãi chẳng ra, Đào Tri Viễn lo liệu mọi thứ rất chu đáo, mình cũng không lộ sơ hở gì.
Chẳng có lí nào bị Úc Tranh liếc mắt đã nhìn ra.
Nhưng lúc đó tình thế cấp bách chỉ vội nghĩ cách thoát thân nên không hỏi, sau này không có cơ hội hỏi, hôm nay Úc Tranh không chủ động nhắc suýt nữa cậu đã quên.
Phương Bất Nhĩ không lên tiếng, lúc này đang đưa hai tay ra sau cẩn thận xoa xoa mông cho đỡ đau.
Úc Tranh cũng không ngăn cản, nói tiếp: "Giản Niên là em ruột của Giản Tông."
ÔI ĐỆT? Thảo nào!
Hóa ra cậu đã nhắm chuẩn họng súng của Úc Tranh!
Úc Tranh hất tay cậu ra đánh thêm vài cái, đánh bay mấy cái xoa vừa rồi của Phương Bất Nhĩ, gã đàn ông nhếch khóe môi: "Lão Giản trước giờ luôn nghiêm khắc, nhưng riêng thằng con út thì lão thủ trưởng cưng chiều lên mây, bình thường đều là Giản Tông dạy dỗ cậu ta."
"Nhìn Giản Tông thường ngày hihi haha tốt tính thế thôi, nếu thằng nhóc đó làm những chuyện giống như em thì mông nó sớm đã bị đánh nát rồi.
Có dịp sẽ cho các em gặp mặt."
Phương Bất Nhĩ vốn bực bội khi biết được chân tướmg, nhưng nghe đến Giản Niên cũng bị đánh bỗng hả hê khoan khoái lạ thay.
Nhưng rất nhanh bàn tay Úc Tranh lại đập cho oa oa kêu gào: "Nên, em nói em có đáng bị đánh hay không?"
Phương Bất Nhĩ đột nhiên nóng nảy: "Đừng có kiếm cớ, rõ ràng anh không tức giận!"
Úc Tranh bị nhìn thấu, cười khẽ một tiếng: "Nhĩ Nhĩ của chúng ta thật thông minh".
Hắn xoa xoa cái mông hơi sưng đỏ, lật người cậu dậy ôm lên, cúi đầu hôn hốc mắt đang ngân ngấn nước.
Phương Bất Nhĩ nhíu mũi lầm bầm: "Đau..."
Úc Tranh tỏ ra nghiêm túc thổi hai hơi, giống như dỗ dành trẻ con, cười nói: "Thổi cho em, đau đau mau mau biến đi."
Phương Bất Nhĩ giận không chỗ xả, liếc mắt: "Biến lên người anh được không!"
"Được" Úc Tranh ghé sát tai cậu thì thầm "Đúng rồi, hôm qua anh học hết mấy tư thế rồi, cục cưng phải hết sức phối hợp đó, chúng ta cùng nhau nghiên cứu điều kỳ diệu trong đó đi."
"..."
Cái tên Alpha vô sỉ cờ hó này là sói đói xổ chuồng sao??
Phương Bất Nhĩ cảm giác mình quên chuyện gì đó, nhưng Úc Tranh đã đè cậu dưới thân: "Cảm Tạ phu nhân cho tên lửa, vi phu bắt đầu truy thê đây."
...
Trong lúc nghiên cứu "bí kíp" gây cấn, Phương Bất Nhĩ rốt cuộc nhớ tới chính sự, trừng đôi mắt lấp lánh nước: "Anh tính sổ của anh rồi, nhưng em còn chưa tính đâu!"
Úc Tranh hơi mỉm cười: "Anh đồng ý đề nghị của Nhĩ Nhĩ, tính đi."
Tính cũng tính hết rồi còn cái quần què gì nữa chứ!
Phương Bất Nhĩ thở hổn hển, bị thúc tới mở miệng mắng to.
Mây đã lên tới đỉnh, Úc Tranh ôm Omega mềm oặt không xương vào lòng, nhẹ giọng hỏi: "Tổ chức dạy em khi bị lộ thì tự sát à?"
Phương Bất Nhĩ không ngờ tới hắn lại đột nhiên hỏi vấn đề này, cậu hơi ngơ ngác, chẳng để tâm trả lời: "...!Không có."
Ánh mắt Úc Tranh nhìn gương mặt cậu.
Phương Bất Nhĩ chột dạ không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, cậu ôm cổ hắn, vùi mặt mình vào.
"Em sợ đau, chẳng có nhà chẳng có bạn, ò...!có một cấp trên đối xử với em rất tốt, em chết chắc ổng sẽ buồn.
Nhưng kệ đi, em chết rồi thì đâu biết được."
Úc Tranh thở dài, ôm cậu chặt hơn.
Quả thật Phương Bất Nhĩ nên bị dạy dỗ, nhưng hắn thừa nhận là mình ép người ta vào đường cùng mà.
Phương Bất Nhĩ cảm nhận được sự áy náy của Alpha, thương tiếc hối hận và các loại cảm xúc phức tạp đan xen vào nhau.
Và chợt cậu nhe răng cười: "Chúc mừng ông chủ Úc nha, anh đến trạm cuối rồi."
-- "Truy thê thành công".
(Hoàn phiên ngoại)
- ---
Bonus nhỏ:
Ngày hôm sau.
Phương Bất Nhĩ nhảy lên lưng Úc Tranh, đè hắn ngã trên giường.
Úc Tranh để mặc cậu khóa ngược hai tay mình lại sau lưng, Phương Bất Nhĩ cười hehe: "Để xem anh chạy đi đâu!"
Úc Tranh cười nói: "Nhĩ Nhĩ, gan lớn là chuyện tốt, nhưng hậu quả..." Trước khi hắn kịp nói xong, Phương Bất Nhĩ đã học theo đánh một cái mạnh mẽ hết lực vào mông gã đàn ông.
Lực dội lại khiến lòng bàn tay cậu đau nhức.
Trái tim nhỏ bé đập loạn xạ, ngập ngừng hỏi: "Ông chủ Úc, có đau không?"
Úc Tranh nhướng mày: "Sáng ăn ít à?"
Phương Bất Nhĩ mím môi tức giận, quyết đánh hắn thêm một cái thật đau.
Nhưng bàn tay giơ lên không trung bất ngờ bị siết chặt.
Úc Tranh dễ dàng lật người và quật ngã Phương Bất Nhĩ khỏi người mình, bắt hai cánh tay cậu đè lại.
"Xem ra tối qua phu nhân chưa được thõa mãn."
"? "
"Nên sáng sớm đã - tìm ch*ch."
- -----
Chân chính hoàn đây ^^.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...