Mua Phải Omega Muốn Lên Trời


Một khi đã mở miệng thì sẽ không còn khó khăn như ban đầu nữa.
Những lúc Phương Bất Nhĩ không tìm được Úc Tranh, điện thoại di động của cậu đã bị Diệp Dịch dẫm nát còn chưa kịp mua cái mới, thì trở thành cái máy ra-đa tìm chồng chạy bằng cơm, cậu gân giọng kêu vang nhà: "A Dung...!Mấy người có nhìn thấy chồng tui không? Bác Triệu chồng con đi đâu rồi?"
Úc Tranh đột nhiên phát hiện ra da mặt cậu vợ nhỏ của mình biến đổi rất linh hoạt, dày mỏng đều dựa vào tình huống mà thay đổi, ngày đó là váy bây giờ đến xưng hô.

Nhìn thấy người nhà đưa ánh mắt quái dị mờ mịt về phía mình, kẻ phong ba vẫn luôn bình tĩnh như Úc tướng quân giờ đây cũng cảm thấy ngượng ngùng.
Vì vậy hắn kéo Phương Bất Nhĩ tới, bất lực thở dài: "Nhĩ Nhĩ, xưng hô đó gọi riêng tư là được rồi, bình thường trước mắt người ngoài đổi cách gọi khác."
Thứ cậu muốn chính là điều này, khiến hắn hối hận vì cái tâm tư xấu xa thích bắt nạt người khác của mình, Phương Bất Nhĩ vừa lòng ôm cổ hắn cười ranh mãnh, cố ý dùng giọng ngọt sớt: "Tại sao vậy, chồng?"
Hậu quả đau thương sau khi nói xong câu này chính là...!Phương Bất Nhĩ bị con sói đói vồ mồi làm cho hư thận đau hông nằm liệt giường một ngày không nhúc nhích nổi, mông cũng in chồng lên mấy dấu bàn tay đỏ tươi.
Dẫn đến ba ngày sau đó cứ nhìn thấy Úc Tranh là cậu vô cùng hoang mang sợ hãi.

Còn về việc buộc Phương Bất Nhĩ phải chạy bộ buổi sáng thì đúng là vạn sự khởi đầu nan, gian nan bắt đầu nản.
Nhưng kiên trì được mấy ngày cũng coi như có đôi chút hiệu quả, ngoại trừ điều chỉnh được thời gian sinh hoạt, trong lúc dưỡng thương dưỡng bệnh vận động đổ mồ hôi cũng làm cho cậu có sức sống hơn.
Đương nhiên có hiệu quả nhất vẫn nằm trong việc Phương Bất Nhĩ trốn đòn của Úc Tranh.

Với sở trường quan sát nét mặt thì mỗi khi gây chuyện, ngay khi mặt Úc Tranh âm trầm chuẩn bị nổi giận, cậu đã luồn lách như con lươn chạy khắp nhà trước khi bàn tay gã đàn ông đáp lên người.

Người trong nhà đã quen với màn hài kịch này đôi khi cũng trở thành quần chúng bất đắc dĩ tham gia náo nhiệt cùng.
Úc Tranh cầm thước mắng: "Bước ra đây!"
Phương Bất Nhĩ núp sau lưng quản gia vênh váo: "Em ngu chắc? Đi ra cho anh đánh sao!"
Nhìn thấy người kia mặt lạnh đi tới bắt mình, Phương Bất Nhĩ chạy như một làn khói tới bàn uống trà bên kia, còn không quên cuống cuồng chỉ huy quản gia: "Bác chặn hắn giúp con!"
Triệu quản gia vẻ mặt đau khổ: "Ai ui ông trời con ơi, cậu đừng làm khó người làm công chứ!"
Phương Bất Nhĩ: "Con phát tiền lương cho bác, bác đừng sợ hắn!"
Nhưng dù cho quá trình có bao nhiêu khó khăn gian khổ thì với sức lực cách biệt trời sinh của Alpha và Omega, Phương Bất Nhĩ vẫn không thoát khỏi số phận bị gã đàn ông tóm được.
Thước gỗ như một ngọn lửa vút qua không trung cắn lên mông Phương Bất Nhĩ, cái đau tấn công mãnh liệt làm Phương Bất Nhĩ thở hổn hển gào khóc thảm thiết như heo bị cắt tiết: "Sai rồi em sai rồi, đừng đánh mà!"
Úc Tranh khẽ cười: "Em lấy tiền đâu ra phát lương cho họ?"
Phương Bất Nhĩ đáng thương ôm cái mông sưng đỏ vừa xoa vừa nhe răng trợn mắt hít hơi, ủy khuất nói: "Tiền anh không phải cũng là tiền em sao..."
Đêm đó Úc gia lại truyền ra âm thanh đánh đập trẻ nhỏ, Triệu quản gia cùng một đám quần chúng lao động đứng bên làm ngoài nghe đến đổ mồ hôi hột.
May mắn thay Tướng quân có tầm nhìn ra trông rộng mua căn biệt thự chung quanh không có mống hàng xóm nào, nếu không hắn có thể đối mặt với nguy cơ bị hàng xóm và tổ dân phố khiếu nại mỗi ngày.

Thương tích của Phương Bất Nhĩ đã hoàn toàn lành lặn, lưng cùng cổ tay lại trắng nõn không tỳ vết như ban đầu và Úc Tranh cũng đã trở lại doanh trại sau khi kết thúc kì nghỉ phép.
Thực ra từ ngày Tất Sâm tìm tới, Phương Bất Nhĩ vẫn luôn lo lắng cho sự an toàn của Úc Tranh, trong lòng cậu rất rõ "lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa", cậu không đảm bảo Úc Tranh sẽ không bị những sát thủ khác giết chết.

Úc Tranh cười một tiếng bảo cậu đừng lo lắng, đám người này gần như không thể nào đụng đến tuyến đầu của quân đội, hắn đã phái người bí mật bảo vệ xung quanh nhà, kính và tường cũng được làm bằng chất liệu chống đạn cao cấp.
Trước khi đi hắn dặn dò Phương Bất Nhĩ cố gằng đừng ra ngoài nếu không có ai đi cùng.

Đương nhiên Phương Bất Nhĩ không muốn trải qua những chuyện như thế nữa nên cậu cũng không có ý định ra khỏi cửa.
Đã nửa tháng không có Alpha bên cạnh, Phương Bất Nhĩ chỉ có thể thỉnh thoảng nói chuyện với hắn bằng chiếc điện thoại mới mua.

Hầu hết thời gian đều là Úc Tranh gọi về giữa lúc nghỉ ngơi khi huấn luyện và làm nhiệm vụ.

Cậu ở nhà tự chơi tự vui, chơi mệt rồi mới nhớ gọi lại.
Sau mấy ngày chán chê ở nhà cậu được Úc phu nhân đón về nhà chính chơi một thời gian và cũng không biết tự bao giờ cậu đã thay đổi xưng hô với Úc Hành Thư và Úc phu nhân.
Úc Tranh nói trong điện thoại: "Không có quậy phá ai chứ?"
"Không hề, ba mẹ rất thích em đó." Phương Bất Nhĩ hừ một tiếng, giọng vô thức mềm mại đi: "Khi nào anh về vậy?"
Úc Tranh nghe được trọng điểm liền khẽ cười, dịu dàng nói: "Ngày mốt."
Ngày mốt.
Phương Bất Nhĩ ngẫm nghĩ hai chữ này và rồi bừng tỉnh khi phát hiện ra bọn họ đã xa nhau gần một tháng.

Trước đây còn chê hắn ngày ngày ở nhà quản cái này cái kia, bây giờ bận đến khó gặp mặt được một lần.

Phương Bất Nhĩ không khỏi thừa nhận rằng trong đêm khuya tĩnh mịch, khi bóng đêm trầm mình khắp các nẻo đường phố thị, trong lòng cậu lặng lẽ len lỏi những nhớ thương vỡ vụn.
Úc Tranh: "Lúc trước bác Triệu nói em lại không nghe lời, tủ lạnh chỉ một đêm đã trống hơn phân nửa, ngứa đòn rồi phải không?"
Gã người xấu sát phong cảnh này, Phương Bất Nhĩ lạnh mặt quẳng điện thoại đi.
Cút, không nhớ nữa.

Ngày Úc Tranh trở về, Phương Bất Nhĩ đang đánh một giấc ngon lành đến trưa, gã đàn ông vốn trên đường lái xe đến nhà chính luôn đoán rằng khi hắn vừa mở cửa, cậu vợ bé nhỏ đã lâu không gặp sẽ nhào đến đón chào mình nồng nhiệt.
Một đống suy nghĩ không trong sáng không thể nào thực hiện kịp thời vào ban ngày, vậy chắc hẳn chỉ có thể ôm ôm hôn hôn.
Kết quả khi hắn còn chưa kịp cởi áo khoác đã bị Úc phu nhân giao cho một nhiệm vụ siêu cấp nặng nề, nàng quăng cho ánh mắt bảo hắn gọi Phương Bất Nhĩ dậy.
Thứ để lại duy nhất khi bắt Phương Bất Nhĩ dậy sớm tập thể dục chính là...!gây ra cho Phương Bất Nhĩ cảm giác vô cùng cáu kỉnh và sợ hãi khi phải rời giường.

Những phương pháp chuẩn mực mà Úc Tranh cho là tốt đẹp trở nên tệ hơn.
Nếu tát cho một phát vào mông, Phương Bất Nhĩ ngày thường sẽ sớm sợ hãi lập tức bò dậy từ trong chăn, nhưng bây giờ sợ rằng thằng nhóc sẽ tức giận hắn cả ngày, dỗ thế nào cũng vô dụng.
Không có lợi lắm.
Úc Tranh ngồi bên mép giường, cúi người hôn lên đôi môi khẽ nhếch của Omega nhỏ đang say giấc trong chăn.

Phương Bất Nhĩ chìm trong giấc mộng vô thức chép miệng hai cái rồi xoay mình.

Úc Tranh đột nhiên nổi hứng, hắn luôn khoái chọc cho Phương Bất Nhĩ xù lông.

Một tay chặn người Phương Bất Nhĩ, một ngón tay khác khẽ quét qua hàng lông mi dài và dày của cậu.
Phương Bất Nhĩ cảm thấy trong mộng như có người đang không ngừng cọ quẹt mình ngứa ngáy, phiền không chịu được, cậu nhíu khuôn mặt nhỏ vỗ cái "Bốp" lên mu bàn tay hắn, một dấu hồng hồng lập tức hiện lên
Còn có lực như vậy, Úc Tranh thu tay về buồn cười nói: "Dậy đi, nhìn xem mấy giờ rồi."
Phương Bất Nhĩ nghe thấy tiếng nói thì mê mang mở đôi mắt lim dim buồn ngủ.

Lúc ý thức được người đàn ông nhập ngũ đã trở về, tính tình cáu kỉnh lập tức tan thành mây khói, thoắt cái đã quấn lấy cánh tay leo lên ôm thật chặt cổ người đàn ông.
Úc Tranh rất hiếm khi thấy Phương Bất Nhĩ không có bộ dạng vô tâm vô tư như thường ngày, hắn liền ôm cậu lên, thích thú quan sát xem dạo này Phương Bất Nhĩ có mập ra hay không, cảm giác cậu vô cùng dễ thương.
"Bữa trưa làm xong cả rồi, đánh răng xong xuống lầu ăn cơm."
Bởi vì chênh lệch chiều cao, Úc Tranh tình nguyện làm cái máy đi bộ thay người ta, nuông chiều "người không chân" Phương Bất Nhĩ đến vô cùng tận.
Lúc trước có vẻ Giản Tông ăn cơm chó chưa đủ no, còn lo chuyện bao dồng hỏi hai người bọn họ khi nào muốn có em bé.
Úc Tranh lúc ấy chỉ lắc đầu khẽ cười, Phương Bất Nhĩ bây giờ vẫn còn là một đứa trẻ, không dễ dàng gì có người sẵn sàng nuông chiều cậu, đền bù những vất vả trong mười tám năm qua, Úc Tranh muốn để cho cậu cứ vô tư vô lo hưởng thụ nhiều thêm một chút.
Phương Bất Nhĩ nhoẽn miệng cười he he, hai chân quấn eo hẹp của người đàn ông, bị nâng mông ôm đến phòng tắm.
"Ông chủ Úc, em có hơi hơi nhớ anh."
_­­­­­­­­­­____


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận