《Mua Phải Omega Muốn Lên Trời 》
Chương 20
_____
Cái đau này không giống với trừng phạt mà Úc Tranh đặt ra cho cậu, nó là cái đau được khắc sâu trong ký ức từ những năm tháng xưa.
Những năm đầu vào trại huấn luyện, khi cậu còn chưa phân hóa hình thành nên giới tính thứ hai cũng thường bị đánh ác như thế này.
Nhưng sau khi phân hóa thành Omega, dưới sự thuyết phục và cầu xin của Đào Chi Viễn cùng cân nhắc đến gương mặt và Pheromone không mùi của cậu, cậu đã thành công ở lại trở thành sát thủ gián điệp đặc biệt trong tổ chức.
Từ đó về sau cậu được nuôi dưỡng cẩn thận, làn da trở nên mịn màng sáng bóng, cả người trên dưới gần như không chút tỳ vết, thanh tú mềm mại giống như một thiếu gia được che chở cẩn thận mà lớn.
Có lẽ cũng bắt đầu từ lúc đó, cậu phát hiện mình rất sợ đau, thậm chí còn không thể nhịn đau.
Cậu thà đặt túi chất độc trong răng để được chết một cách sảng khoái còn hơn bị bắt đánh đập tra tấn.
Cảm giác đau đớn khi bị Úc Tranh dạy dỗ hoàn toàn khác với lúc này, cậu có thể không chút kiêng dè, chẳng thèm để ý mặt mũi nằm gào khóc làm nũng trên đùi hắn, nhưng bây giờ cậu không thể rơi một giọt nước mắt nào.
Dù cho đã bị đánh vài roi rất đau, ngay cả suy nghĩ cũng bắt đầu trở nên mơ hồ, đầu óc choáng váng muốn ngất đi.
Sau lưng từng vệt roi loang lỗ sẫm màu, hiện lên những chấm li ti đỏ thẫm, Phương Bất Nhĩ đau đến suýt nữa cắn nát răng mình.
Mồ hôi lạnh từ trán nhỏ xuống ướt đẫm lông mi và một trận nóng ran khó nhịn đang điên cuồng tán loạn ăn mòn cơ thể cậu.
Diệp Dịch chú ý tới phản ứng của Phương Bất Nhĩ, y đột nhiên cười lên:
"À, kỳ phát tình đến rồi sao?"
Căn phòng dưới mặt đất chỉ có một ngọn đèn treo u ám, dưới ánh sáng mờ tối Diệp Dịch nhìn cậu đang nằm co rúc cong người như con tôm, y bỗng ném roi ra.
Không có sự trợ giúp của Alpha hay thuốc ức chế, Omega sẽ vô cùng thống khổ khi đến kỳ phát tình và nhìn điều đó còn thú vị vui sướng hơn cả hình phạt mà y tự mình ra tay.
Diệp Dịch ném một viên thuốc ức chế ra ngoài lồng, khoảng cách vượt quá tầm tay chỉ có thể nhìn mà không thể chạm đến.
Y muốn cho Phương Bất Nhĩ cũng phải nếm trải cảm giác mong muốn nhưng không có được này.
Cánh cửa sắt nặng nề đóng lại sau khi Diệp Dịch cùng gã đàn ông cao to rời đi.
Ánh đèn loe loét vụt tắt và bóng tối ngay lập tức nuốt lấy Phương Bất Nhĩ, trong căn phòng ngầm u tối dưới đất chỉ còn lại cậu cùng tiếng thở gấp gáp kịch liệt.
Kỳ phát tình đến sớm hơn dự tính nhưng không khéo lại vào đúng lúc này, Phương Bất Nhĩ khỏa thân co mình trên nền đất lạnh gồ ghề, cơn đau rát sau lưng không ngừng kéo căng thần kinh của cậu.
Hai má nóng bừng bừng không biết vì sốt hay phát tình, Phương Bất Nhĩ chỉ cảm thấy cả người mình như đang bị lật nướng trên ngọn lửa to, khó chịu đến sắp chết.
Giữa hàm răng cắn chặt lọt ra những tiếng nghẹn ngào như con thú nhỏ bị thương.
Tất cả sự kiên cường cùng ngụy trang hoàn toàn tan rã trong lúc này, nước mắt cuối cùng cũng phá van ồ ạt trào ra khỏi hốc mắt.
Trong bóng tối im lặng chết chóc, mắt không thể nhìn tai không thể nghe, các giác quan trở nên cực kỳ nhạy cảm, khuôn mặt Úc Tranh bất giác điên cuồng hiện lên trong đầu cậu.
Lúc này cậu rất muốn được nhìn thấy Úc Tranh.
Phương Bất Nhĩ nhắm mắt chịu đựng cơn đau, cậu nhỏ giọng nghẹn ngào:
"Tên khốn kiếp nếu anh không đến, anh sẽ không còn vợ nữa đâu, hức...hức…”
—
Màn đêm đen đặc, Giản Tông lấy ống dòm liếc nhìn căn cứ ẩn hiện trong khu rừng rậm rạp phía xa.
Bức tường bên ngoài được sơn bằng các lớp phủ có khả năng hiển thị thấp, vệ tinh và radar sẽ không dễ dàng phát hiện được nơi này.
Nếu không nhờ sự giúp đỡ của bức hình ẩn danh, e là bọn họ không thể xác định vị trí chính xác trong một khoảng thời gian ngắn.
Y quay đầu nhìn Úc Tranh – cái người đang cúi đầu nhìn chiếc điện thoại đã tắt máy đen xì trên tay.
"Kỷ luật quân đội, Úc tướng quân."
Gã đàn ông cả người mặc quân phục tác chiến đang tựa vào một thân cây to rậm rạp, nghe được Giản Tông thấp giọng kêu mình, hắn cất điện thoại di động tựa hồ thờ ơ nhấc mí mắt, lãnh đạm nói: "Tối nay có thể hành động?"
"Có thể" Giản Tông gật đầu.
Đây đều là những đơn vị quân đội tinh nhuệ được trang bị vũ khí tối tân.
Lần tiêu diệt căn cứ của tổ chức sát thủ cực đoan này chắc chắn sẽ không để xảy ra sơ suất, y thở nhẹ nhõm cười nói:
"Làm sao, mới có một ngày đã nhớ bé hồ ly ở nhà?"
Úc Tranh từ chối cho ý kiến, trong lòng hắn dâng lên một nỗi bất an không thể giải thích được.
Không thể nói rõ đây làm cảm giác gì, nhưng có điều gì đó đang thắt chặt trái tim hắn, làm hô hấp cũng trở nên gấp gáp hơn.
"Hai tiếng nữa hành động."
Giản Tông nhìn ra được tâm tình hắn không tốt liền không tiếp tục chọc ghẹo hắn nữa, y cầm điện thoại vô tuyến quân dụng hạ lệnh.
Sau khi kiểm tra một loạt thiết bị vũ khí, đã sắp đến lúc phải hành động.
Úc Tranh lấy từ trong túi ra một bộ định vị chính xác riêng biệt.
Chất nano theo dõi trong thuốc ức chế và ngăn chặn mà Phương Bất Nhĩ tiêm vào người lúc trước chưa được đào thải hết, nhưng dấu chấm đỏ luôn nhấp nháy nhiều ngày giờ đây đã trở nên cực kì yếu ớt.
Con ngươi chợt rét lạnh, chấm đỏ lóe lên vị trí không phải ở nhà hắn cũng không ở nhà ba mẹ, mà ở bên ngoài cách thành phố 30km.
Hắn còn chưa kịp suy tư, dấu chấm đỏ trong máy định vị đột nhiên biến mất hoàn toàn.
Úc Tranh ngoài mặt vẫn âm trầm như nước nhưng trái tim đã đập dồn dập như thủy triều dâng, hắn âm thầm nhớ vị trí tọa độ, Giản Tông bên cạnh đã vỗ vai.
"Đến lúc rồi."
—
Diệp Dịch gần như cả đêm không ngủ, y gấp gáp nóng lòng muốn nhìn tình trạng thê thảm của Phương Bất Nhĩ, cậu ta sẽ không chịu nổi mà phá nát tuyến mình hay sẽ bị sốc chết không cần chờ y ra tay.
Ngay khi trời vừa tờ mờ sáng Diệp Dịch đã quay trở lại và y vô cùng hài lòng với những gì mình nhìn thấy khi mở cánh cổng sắt.
Thuốc ức chế vẫn ở nguyên chỗ cũ, Phương Bất Nhĩ vẫn nằm trong lồng với vết thương trên lưng sau một đêm đã sưng tấy vằn vệt đến đáng sợ, cánh tay cùng cổ tay rách da vì cọ xát, cả người nhễ nhại mồ hôi lạnh đang chật vật nằm trên mặt đất.
Y huýt sáo một tiếng, cầm roi quét lên làn da mỏng manh của cậu, khiến Phương Bất Nhĩ đang mê mang cũng phải rùng mình run rẩy, đôi mi dày run run hai cái rồi chậm rãi mở ra.
"Tối hôm qua sướng không?"
Diệp Dịch hung hăng quất một roi khiến Phương Bất Nhĩ phải rên lên, đôi môi mấp máy như thể đang nói điều gì đó.
Tâm tình Diệp Dịch cực kỳ vui sướng, mặc dù y không biết Úc Tranh đang làm gì, nhưng rõ ràng trong lúc này hắn sẽ không quay về được.
Y có đầy đủ thời gian từ từ hành hạ cậu ta, giờ phút này y hết sức kiên nhẫn cúi người xuống trước mặt Phương Bất Nhĩ, dùng roi vuốt ve lên gương mặt xinh đẹp, trong lòng lên kế hoạch hôm nay có thể phá nát gương mặt này.
“Mày vừa nói cái gì?"
Phương Bất Nhĩ khép mắt liếc qua khuôn mặt y, đôi môi tái nhợt như mất sức lẩm bẩm hai tiếng, tựa hồ khó mà nói thành lời sau một đêm bị dày vò.
Diệp Dịch híp mắt hơi cúi người lại gần:
"Không nói thì lưỡi của mày sẽ —— a!" Câu nói của y bị ngắt và phát ra một tiếng kêu thảm thiết.
Phương Bất Nhĩ đột nhiên chống khuỷu tay lên, lấy dây xích sắt đang giam cầm hai cổ tay cậu nhanh chóng tròng qua đầu Diệp Dịch nện mạnh vào sau gáy y.
Diệp Dịch tiêu hóa cơn đau nhức sau gáy, nhìn thấy trên mặt đất nơi Phương Bất Nhĩ vừa nằm có màu trắng bạc – là vết sắt mài trên nền si măng.
Con ngươi y bỗng nhiên mở to.
Đáng chết!
Phương Bất Nhĩ cười lạnh một tiếng, tối hôm qua cậu đã chịu đựng cơn nóng ran đau đớn khó kiểm soát trong cơ thể, mài sợi xích bạc để nó trở nên bén nhọn thô ráp như bây giờ.
Nhìn gương mặt gần trong gang tấc, cậu hất cằm hung hăng nện đầu vào sống mũi Diệp Dịch.
Y lập tức đau đớn, máu tươi từ trong lỗ mũi chảy ra ngoài.
Phương Bất Nhĩ nhếch đôi môi khô khốc, dùng sợi xích siết chặt lên cổ Diệp Dịch.
Hai tay cậu liên tục kéo đi kéo lại làm dây xích thô ráp cọ xát lên tuyến sau gáy y.
"A —— "
Diệp Dịch thống khổ kêu to khiến lỗ tai Phương Bất Nhĩ chấn đông ong ong cả lên.
Cậu yếu ớt nhưng cũng đầy dữ tợn nằm trên mặt đất ghé sát vào tai Diệp Dịch thì thầm:
"Diệp Dịch, mày nói xem, mạng tao hay mạng mày đáng giá hơn?"
Diệp Dịch cho tới bây giờ không nghĩ tới được, một Omega đã một ngày không ăn không uống lại đang trong kỳ phát tình còn có sức lực phản kích đến như thế, nhưng y cũng không biết đây đã là sức lực cuối cùng của Phương Bất Nhĩ.
Hai cổ tay mảnh khảnh của cậu cũng bị khí lực lớn của Diệp Dịch kéo về hướng ngược lại dằn co đến đầm đìa máu tươi.
"Còn nữa, cho dù tao có chết, trên bia mộ cũng sẽ khắc bốn chữ “Vợ quá cố của Úc Tranh”, đến kiếp sau cũng không tới lượt mày" Phương Bất Nhĩ liếm liếm môi "Hiểu không?"
Vệ sĩ đang theo lệnh canh chừng bên ngoài, nghe động tĩnh liền nhanh chóng đạp cửa chạy vào bên trong.
Nhìn thấy tình cảnh bọn họ vội vàng khống chế Phương Bất Nhĩ, sau đó cứu được Diệp Dịch lúc này mặt mũi đã tái nhợt ra.
Tuyến của y đã bị cọ xát máu thịt mơ hồ, vào sâu hơn nữa y có thể sẽ bỏ mạng ngay tại chỗ, ánh mắt Diệp Dịch trở nên hung ác, một tay che gáy một tay tát mạnh vào mặt Phương Bất Nhĩ.
Phương Bất Nhĩ lúc này đã như con diều đứt dây nằm trên mặt đất, Alpha có sức mạnh áp chế trời sinh, cậu cũng đã không còn sức lực để phản kháng.
Kỳ phát tình cùng một thân thương tích đã đủ làm cho cậu sức cùng lực liệt, Phương Bất Nhĩ trừng to mắt, gần như đã không còn cảm giác được đau đớn trên gò má, tầm mắt dần mất tiêu cự, đầu óc trở nên mơ hồ.
"Được, Úc Tranh yêu mày đúng không?" Mặt mũi Diệp Dịch cười đến dữ tợn.
"Tốt thôi, tao đổi ý rồi! Tao sẽ đánh dấu mày, để cho cuộc đời còn lại của hai người chúng mày cùng nhau đau khổ đi."
Tim Phương Bất Nhĩ run rẩy dữ dội, cuối cùng cậu cũng cảm nhận được sự sợ hãi cùng tuyệt vọng chưa từng có trước đây.
Mắt thấy Diệp Dịch nhổ ra một ngụm nước bọt đầy máu, y dùng một chân đá cậu nằm rạp xuống, cởi thắt lưng quần để lộ ra tính khí đã cương cứng.
Những ngón tay Phương Bất Nhĩ cào lấy sàn xi măng sần sùi thô ráp, cảm nhận được mùi Pheromone rượu Tequila xen lẫn vào mùi máu tanh nồng nặc đang dồn dập phả vào mặt, sau đó lưng cùng eo mông đã bị Diệp Dịch đè xuống.
Đột nhiên vài tiếng nổ "Ầm" vang lên chói tai xuyên qua căn phòng ngầm dưới đất cùng tiếng kêu ứng cứu thảm thiết của vệ sĩ ngoài cửa, tiếp đó là âm thanh nặng nề ngã xuống mặt đất.
Cánh cửa bị đá văng, lá sắt bị một lực đạo mạnh mẽ trực tiếp đá lõm vào, điên cuồng "Rầm" một tiếng kinh thiên động địa.
Phương Bất Nhĩ gần như dùng hết toàn bộ sức lực còn lại của mình quay đầu, nhìn người vừa bước tới nước mắt liền xông ra khỏi hốc mắt, ồ ạt chảy xuống trên gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt không còn chút máu nào của cậu.
Là Úc Tranh!
Diệp Dịch chưa bao giờ nhìn thấy vẻ mặt kinh khủng như vậy trên gương mặt người đàn ông mặc quân phục đang bước tới, họng súng trong tay hắn còn bốc khói, những ngón tay siết lại đến trắng bệt.
Nhưng y còn chưa kịp kinh ngạc thì đã bị Úc Tranh đá một cước văng qua một bên, lưng mạnh mẽ đập vào lồng sắt.
Diệp Dịch rõ ràng nghe được tiếng vỡ vụn gãy lìa của xương cốt va đập trong cơ thể, cảm giác nghẹt thở mãnh liệt cùng đau đớn điên cuồng dâng trào lên, y thậm chí còn không thể kêu rên ra tiếng.
Phương Bất Nhĩ được Úc Tranh cẩn thận ôm lấy.
Rơi vào lồng ngực vững chãi ấm áp, nước mắt và máu của cậu quệt khắp người hắn.
Thần kinh căng thẳng giãn ra, cảm giác an toàn cực hạn làm cho cậu cuối cùng không nhịn được khóc lớn.
"Tôi suýt chút nữa thì chết ngắt rồi...!Hu hu, đau quá, tôi đau lắm… " cậu nắm cổ áo Úc Tranh ôm hắn thật chặt, nước mắt chảy ra không ngừng:
"Đến chậm một chút nữa, anh sẽ trở thành kẻ góa vợ thật đó..."
Úc Tranh thấy người vợ bé nhỏ được mình chăm sóc tỉ mỉ lúc này giống như một con búp bê đã vỡ tan tành, lòng hắn đau như rỉ máu.
Hắn cởi áo khoác cẩn thận tránh vết roi sau lưng bọc Phương Bất Nhĩ lại, âm thanh an ủi run rẩy:
"Đừng sợ, không sao, không sao, anh đến rồi."
Phương Bất Nhĩ khóc một lúc thì mất sức nằm trong ngực hắn, đôi mắt sưng thành hột đào.
Vừa định đưa tay lau vệt nước mắt, thì thấy cổ tay vốn nên trắng noãn của mình nay đã bị xiềng xích cọ đến tróc da chảy máu, cậu ngay lập tức lại há miệng khóc tiếp.
Úc Tranh dịu dàng sờ đầu cậu, trong mắt gần như có thể thấm ra nước, kiên nhẫn chờ tâm tình cậu dịu lại.
Nơi này âm u lạnh lẽo, Phương Bất Nhĩ rõ ràng còn đang phát sốt, Úc Tranh dịu dàng nhỏ giọng nói: "Chúng ta về nhà thôi."
Phương Bất Nhĩ tựa vào trên ngực hắn"Ừm" một tiếng.
Úc Tranh ngước mắt lạnh như băng nhìn Diệp Dịch, lấy súng lục ra nhắm ngay cổ tay vô lực đang rơi trên mặt đất của y.
Sau đó một tay che mắt Phương Bất Nhĩ, nhẹ giọng: "Nhĩ Nhĩ, đừng nhìn."
Tiếng nói rơi xuống, hắn không chút do dự bóp cò hai lần bắn nát cánh tay cầm roi của y, mắt thường có thể thấy được huyết dịch cùng mảnh vụn xương cốt lẫn vào nhau văng lên.
Cơn đau chưa từng có quét qua toàn bộ cơ thể, Diệp Dịch ôm tay lăn lộn trên mặt đất phát ra tiếng gào đau đớn.
Phương Bất Nhĩ nghe xong mặt không đổi sắc, đột nhiên mở miệng: "Ông chủ Úc, tôi giận lắm"
“Hửm?" Úc Tranh cúi đầu nhìn cậu.
"Đưa súng cho tôi."
Úc Tranh nhướng mày nhét cây súng lục vào trong tay cậu, nhưng lúc này Phương Bất Nhĩ không còn sức cầm lên.
Úc Tranh trong nháy mắt đã biết cậu muốn làm gì.
Bàn tay hắn bao lấy bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của Phương Bất Nhĩ, giúp cậu cầm súng nâng lên.
"Thêm hai milimet về phía trái." Phương Bất Nhĩ liếm liếm môi, không chút khách khí chỉ đạo Úc Tranh.
Sau khi họng súng được nhắm đúng vị trí, Phương Bất Nhĩ lẩm bẩm bằng giọng nói mà chỉ mình cậu nghe được:
"Tôi yêu cái đẹp, Alpha của tôi không thể xấu như thế được."
Nói xong ngón tay bóp cò.
"Đoàng" một tiếng đạn ra khỏi nòng, xuyên thẳng vào giữa trán Diệp Dịch, não y nổ toang.
_______________.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...