Mưa Ở Phía Tây

Ngày hôm sau, anh lái xe đưa Quý Hân Nhiên đi trượt tuyết.

Cho dù chỉ còn một ngày nữa là sang năm mới thì khu trượt tuyết vẫn rất náo nhiệt, tiếng la hét ầm ĩ khắp nơi.

Khu trượt tuyết này là sử dụng tuyết nhân tạo nên cũng không quá lạnh. Thuê đồ trượt tuyết, đội mũ, đeo găng tay, đeo kính trượt tuyết, khá nhiều đồ.

Quý Hân Nhiên chỉ từng chơi patin, chưa từng trượt tuyết, Đỗ Trường Luân lại không thuê người dạy mà chỉ nói: “Để anh hướng dẫn là chuẩn rồi”.

Sau khi ra khu trượt, anh trượt mẫu hai lần, động tác thuần thục, tư thế rất đẹp, thực sự là không tồi.

Nhưng nhìn người làm thì dễ, đến lượt mình làm thì lại khó. Dưới sự chỉ đạo của Đỗ Trường Luân, cô cẩn thận thử vài lần, đương nhiên không thể tránh khỏi bị trượt ngã, cũng không đau nhưng hơi chật vật. Đỗ Trường Luân cười kéo cô đứng lên: “Cẩn thận tối về đau mông đấy”.


Cũng may khả năng phối hợp của cô không tệ, cũng có vẻ là có thiên phú vận động, dần dần cũng tìm được cảm giác, luyện quen ở đường đơn giản thì Đỗ Trường Luân đưa cô lên khu vực cho những người trình độ cao hơn, bên này cao hơn nhiều, cũng phải xoay người rất nhiều, đứng trên đỉnh nhìn xuống cũng có chút bồn chồn.

“Đừng sợ, cứ thả lỏng đi”. Đỗ Trường Luân kiểm tra lại ván trượt cho cô.

Chẳng qua cũng chỉ là ngã thôi, cô nghiến răng trượt xuống. Tốc độ bên này thực sự rất nhanh, gió vù vù bên tai, cảm giác rất kích thích. May mà không ngã. Đỗ Trường Luân cũng trượt theo sau. “Không tệ không tệ, trong các đồ đệ của anh, em là người học nhanh nhất”.

“Xem ra là đã dạy rất nhiều người, chắc đều là nữ đệ tử đúng không?”

“Sao thế, ghen à?”. Tâm tình Đỗ Trường Luân rất tốt.

“Ghen? Trông giống ghen lắm à?” Cô hỏi lại

“Ừm, không giống”.

Đỗ Trường Luân ra vẻ cẩn thận, nhìn chằm chằm cô rồi nói: “Nét mặt tỏa sáng thế này, chả giống ghen tí nào”. Vì vận động mà mặt cô đỏ ửng, trong bộ đồ trượt tuyết rực rỡ và nền tuyết trắng phau, cô như một gốc hàn mai đang nở rộ, vô cùng sống động.

“Đi thôi, đi thôi”. Quý Hân Nhiên bắt đầu thấy hứng thú nên vội vã thúc giục anh.

Vài lần trượt, cảm giác quen hơn rất nhiều, đôi lúc còn có thể xoay người, rất kích thích. Vốn là Quý Hân Nhiên còn định đến khu cao hơn để thể nghiệm nhưng có một cô gái bị ngã, hình như bị thương rất nặng phải đưa vào viện nên Đỗ Trường Luân kiên quyết không chịu cho cô đi. Anh nói: “Được rồi, thế này là tốt lắm rồi, sắp sang năm mới rồi, xảy ra chuyện gì, về nhà cha mẹ mắng anh chết mất”.


Quý Hân Nhiên đang cao hứng, đương nhiên không chịu bỏ qua, liều chết mà làm nũng, năn nỉ ỉ ôi. Đỗ Trường Luân bất đắc dĩ: “Đồ xấu xa, hay là chúng ta ngồi vòng trượt đôi nhé.”

Hai người cùng trượt từ cao xuống thấp, cảm giác như xoay tròn trên không, Quý Hân Nhiên không nhịn được mà hét ầm ĩ, ôm chặt lấy lưng Đỗ Trường Luân…

Trượt tuyết quả thực là môn thể thao tiêu hao sức lực bậc nhất, lúc chơi cô còn không thấy mệt nhưng vừa lên xe được một lát thì đã ngủ gật.

Đỗ Trường Luân nghiêng người điều chỉnh lại ghế ngồi cho cô rồi cởi áo khoác của mình mà đắp cho cô. Khuôn mặt thanh tú này khiến anh nhớ lại mùa đông nhiều năm về trước, anh cùng các bạn đi trượt tuyết, lúc về đi xe bus, cũng là cảnh tượng như vậy, lần đầu tiên anh khoác áo của mình cho một người con gái…

Sau khi trở về, Thượng Mai mắng Đỗ Trường Luân: “Con xem, làm Hân Nhiên bị lạnh rồi, trời thì lạnh mà con còn đưa con bé đi trượt tuyết, quá nguy hiểm”.

“Mẹ, là con muốn đi mà”. Quý Hân Nhiên vừa ăn vừa giải vây cho Đỗ Trường Luân, cô thực sự rất đói bụng, bữa trưa ở khu trượt tuyết sớm đã tiêu hao.

Thượng Mai thấy cô đói như vậy thì rất đau lòng: “Ai dà, mãi mới được ngày về nhà mà lại mệt mỏi thế này, con kể cho mẹ con biết thì mẹ con trách mẹ chết mất”.


“Giỏi lắm, hai em ra ngoài trượt tuyết cũng chẳng gọi chị, Trường Luân, em đúng là không biết nghĩ gì cả!”.

Đỗ Trường Côn có việc, Quản Dĩnh ở nhà buồn chán một ngày, thấy hai người vui vẻ quay về thì oán giận.

“Hân Nhiên, Trường Luân trượt khá chứ. Ha ha, lúc học đại học, khả năng trượt tuyết của cậu ấy làm biết bao nữ sinh điên đảo, ở kí túc xá của chị có cô bạn Dương Đồng Đồng thầm thích cậu ấy mấy năm liền đó. Đáng tiếc, hoa rơi có ý, nước chảy vô tình…”

“Được rồi, cà kê dê ngỗng thế mà cũng nói”. Đỗ Trường Luân ngắt lời Quản Dĩnh.

“Chột dạ à?”

Quý Hân Nhiên nhìn hai người bọn họ cãi nhau, cảm thấy Đỗ Trường Luân và Đỗ Trường Côn không gần gũi cho lắm. Có lẽ là tính cách khác biệt, không thân mật gắn bó như anh em nhà khác mà lại có chút khách khí, với cả Quản Dĩnh cũng có chút khách khí


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui