Bởi vì công việc bận rộn, nên đã có một khoảng thời gian dài Trình Nhật Khải không trở về nhà bố mẹ, khi vừa tan làm, mẹ đã gọi điện thoại tới, bảo anh về nhà ăn cơm tối.
"Nhật Khải, con có nghe mẹ nói không?" Bên kia điện thoại, mẹ anh lâu không nghe thấy con trai đáp lại, có phần không vui hỏi.
Trình Nhật Khải lấy lại tinh thần, nói vào điện thoại di động: "Mẹ, ở đây con đang có chút việc, tối nay gọi điện cho mẹ."
"Đừng có mà lấy cớ qua loa tắc trách với mẹ, trước tiên nói rõ ràng đã, buổi tối nay có về không?" Mánh khóe này của con trai trước kia đã chơi nhiều rồi, theo bản năng Giang Thu Dung không tin tưởng lời anh nói: "Bố con dù không nói ra miệng nhưng trong lòng vẫn nhớ con.
Con nói chuyển ra ngoài là chuyển đi luôn, một tháng cũng phải trở về một lần chứ.
Suốt ngày nói công việc bận rộn, bố mẹ còn nhiều việc hơn con mà vẫn có thời gian thư giãn.
Mẹ thấy là con hoàn toàn kiếm cớ không về nhà."
Trình Nhật Khải thật sự có phần thua mẹ, hướng về phía điện thoại thỏa hiệp nói: "Được, được rồi, con biết rồi, buổi tối con có về, như vậy đi!"
Trình Nhật Khải cúp điện thoại, xuống hầm gửi xe, tuần này đúng lúc không có việc gì, anh quyết định lái xe về nhà.
Nhà anh ở mặt đường quốc lộ không đông đúc, cách đây khoảng mười lăm năm thì đây là một tuyến đường đông đúc, cả ngày lẫn đêm đều nghe thấy tiếng xe cộ qua lại.
Tuy nhiên từ sau khi nhà nước xây dựng một con đường quốc lộ khác, rút ngắn khoảng cách đi lại nên mọi chỗ này yên tĩnh hẳn đi.
Bố Trình Nhật Khải là viện trưởng viện kiểm soát thành phố A, mẹ anh là một người có vai vế trong sở giáo dục của thành phố.
Sự kết hợp như vậy, có thể nói là gia đình văn hóa bậc nhất.
Lúc Trình Nhật Khải về đến nhà, đã hơn sáu giờ, mẹ anh từ trong nhà bước ra, vui vẻ nói: "Đã về rồi đấy à? Mau cất xe rồi đi vào ăn cơm đi, mẹ nấu xong hết rồi."
Anh cất xe vào gara sau đó lên nhà ngồi ăn cơm.
Sau bữa cơm tối, trong phòng khách lịch sự tao nhã không nhuốm bụi trần, bố mẹ anh đang ngồi trên ghế sofa phong cách cổ xưa uống nước.
Hai người rất giống một đôi vợ chồng vừa thân mật vừa ăn ý.
"Bố mẹ." Trình Nhật Khải đọn xong bát đũa đi qua đó chào hỏi, rồi ngồi xuống một chiếc ghế nói chuyện.
Trình Nam Quang đặt cốc nước xuống, nhìn về phía anh, hỏi: "Công việc của con thế nào?"
"Cũng tạm được.
Có đôi lúc hơi bận một chút."
Giang Thu Dung ngồi bên cạnh cười nói: "Ngay từ nhỏ con luôn là một đứa trẻ ngoan ngoãn, học giỏi, nghe lời hiểu chuyện, chưa bao giờ để bố mẹ phải lo lắng.
Bây giờ cũng coi như có sự nghiệp thành công, thời điểm này con cũng nên bắt đầu cân nhắc đến chuyện chung thân đại sự của mình đi."
Trình Nhật Khải nhìn bố mẹ: "Chẳng phải mẹ luôn bảo không cần vội sao?"
Trình Nam Quang gật đầu: "Mẹ con nói đúng đấy.
Đấy là khi con ra nước ngoài học, bố mẹ đề nghị con lấy việc học làm trọng, bây giờ con đã trở về, công việc cũng ổn định, đúng là thời điểm nên đi tìm bạn gái."
Giang Thu Dung nói tiếp: "Nhật Khải à, nếu có đối tượng tốt thì vẫn nên ổn định sớm đi.
Đàn ông thì cho dù có sự nghiệp thành công đến đâu thì vẫn phải thành gia lập thất con ạ."
Trình Nhật Khải cười cười, vẻ tươi cười của anh đã thiếu đi vài phần thoải mái.
Nhìn nước trong cốc sóng sánh, anh đột nhiên cảm thấy bi thương, tình cảm của anh chỉ là đơn phương, cô ấy thậm chí còn không coi anh là bạn bè.
Hồi nãy trên đường về anh đã nhìn thấy cô vui vẻ ôm ấp với một người đàn ông khác, có lẽ đó là người mà cô luôn chờ đợi, sự hạnh phúc không thể nào giấu đi được trên gương mặt, một điều mà anh chưa bao giờ nhìn thấy.
Có phải dù thế nào anh cũng không có cơ hội phải không?
"Đồng nghiệp của bố có một cô cháu gái, nghe nói là bạn học cấp ba của con.
Cô gái đó rất ưu tú, tính cách cũng tốt, bố đã từng gặp rồi, tình trạng trong nhà gia đình nó cũng không khác chúng ta là mấy.
Con xem cuối tuần này có rảnh không, hai đứa gặp nhau một lần."
"Chuyện này, đương nhiên cũng lấy việc con thích làm tiêu chuẩn.
Người trẻ tuổi cứ gặp mặt nhau một vài lần trước đã, nếu như không có duyên phận, mẹ còn quen biết mấy người bạn nữa, trong nhà cũng có con gái tuổi tác thích hợp, việc học hay công việc cũng không tệ, từ từ sẽ tốt, kiểu gì cũng sẽ gặp được người mà con thích." Giang Thu Dung vội vàng nói.
Trình Nhật Khải thở dài, quả nhiên không ngoài dự đoán của anh, khi bà vòng vo, bà nhất định muốn giới thiệu đối tượng cho anh, nhiều lần như thế, anh thực sự là có phần sợ về nhà.
"Như thế nào, nếu không, ngày mai bảo bố con hẹn thời gian với cô bé đó?" Giang Thu Dung chủ động nói.
"Đừng mẹ." Trình Nhật Khải thật sự sợ mẹ anh rồi, vôi lắc đầu nói: "Hôn nhân của con mẹ không cần sốt ruột đâu, con tự biết điều."
Giang Thu Dung lạnh lùng nhìn anh, giọng nói cứng rắn: "Lần này con đừng mong thoái thác, nếu con không đi thì bố mẹ sẽ chuyển đến ở cùng với con, ngày nào cũng nói chuyện này đến khi con không chịu đựng được dắt bạn gái về cho mẹ mới thôi."
"Được được được, con sẽ đi, sẽ đi mà." Trình Nhật Khải bất lực đành thỏa hiệp.
"Thôi con về phòng nghỉ ngơi đây." Anh đứng dậy đi về phòng.
Lúc rời khỏi nhà hàng, Lâm Mặc Linh hỏi Trần Lâm Dương: "Anh đang ở đâu?"
"Khách sạn."
Cô "ồ" lên một tiếng, "Vậy anh về nghỉ ngơi đi, em cũng về đây."
"Khoan đã, hay là em về khách sạn cùng anh, chúng ta thảo luận một số việc về Laec đi." Trần Lâm Dương cười híp mắt nhìn cô.
"Việc của anh, không liên quan gì đến em hết, em mệt lắm, đừng bắt em làm nữa."
"Thôi mà, có một chút thôi, anh muốn nghe ý kiến của vị giám đốc Lâm nổi tiếng này."
"Nếu vậy có phải tối nay em phải ở với anh không?" Lâm Mặc Linh hỏi.
"Em yên tâm, phòng tổng thống có hai phòng ngủ, không phải lo anh để em ngủ ở sofa đâu." Trần Lâm Dương nghiêm túc nói.
Lâm Mặc Linh đánh anh một cái, "Có ngủ ở sofa thì cũng là anh ngủ." Sau đó ho khan: "Vậy anh định để em mặc như thế này đến ngày mai à?"
Trần Lâm Dương thở dài một hơi, "Được rồi, anh dẫn em đi mua quần áo."
Cô nhu thuận gật đầu, "Anh trả tiền!"
Anh đáp ứng: "Không thành vấn đề."
Lâm Mặc Linh cười hớn hở, "Quả nhiên là đại gia.
Yêu anh quá đi mất!"
Trần Lâm Dương từ chối cho ý kiến, những lời như thế này trước kia cô nói rất nhiều lần, làm anh cũng quen rồi.
Lâm Mặc Linh khoác tay anh, bọn họ giống như đôi tình nhân thân mật.
Bọn họ nổi bật giữa đám đông, không ít người dừng lại nhìn mà cảm thán.
Con người thật kì lạ, nếu như xuất hiện ở đây một đôi nam bình thường, nữ không có gì đặc biệt thì chắc chắn sẽ bị nhìn với ánh mắt khinh bỉ, nếu như nữ xinh đẹp mà nam không ưa nhìn thì lập tức sẽ bị nhìn với ánh mắt dành cho người đẹp và quái vật, còn nếu nam đẹp trai nhưng nữ bình thường thì sẽ bị nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ hoặc tiếc nuối, nhưng mà nếu mà là một đôi vừa mắt chắc chắn trong lòng bọn họ sẽ cảm thấy rất xứng đôi.
Đương nhiên là người quan sát thỉnh thoảng cũng có những ánh mắt hỗn tạp như vậy, hèn mọn và khinh miệt.
Như lúc này, một cô gái đang ở trong đám đông cùng bạn cô ta quan sát Trần Lâm Dương và Lâm Mặc Linh.
Miệng cô ta nhếch lên, cảm tình đối với Lâm Mặc Linh trực tiếp tụt xuống con số không.
Lâm Mặc Linh thích màu đen nhưng mùa đông mặc quần áo màu trắng rất thiếu độ sáng, cho nên cô lấy một chiếc áo khoác màu nâu nhạt: "Anh thấy sao?"
Trần Lâm Dương gật đầu, cầm lấy túi xách trong tay cô: "Đi thử đi."
Cô gật đầu, cầm áo vào phòng thử đồ.
Anh đứng bên ngoài đợi.
Lâm Mặc Linh đứng trước gương quay người ngắm mình trong gương.
Nhân viên bán hàng liên tục khen cô mặc rất đẹp.
Cô trong lòng thầm nghĩ, chỉ cần mua đồ ở đây thì ai cũng trở thành có khí chất hết.
"Thế nào?"
Anh gật đầu: "Không tồi."
"Không tồi là thế nào? Đẹp hay không phải nói rõ ra chứ." Cô cằn nhằn.
"Đẹp, rất đẹp, em mặc cái gì cũng đẹp hết." Trần Lâm Dương trả lời đúng yêu cầu của cô.
"Vậy trả tiền đi."
Sau khi mua quần áo, Trần Lâm Dương dẫn cô vào một căn phòng tổng thống hai phòng ngủ một phòng khách.
Khung cảnh nơi này rất đẹp, cửa sổ nhìn thẳng ra một hồ nước lớn, những cành liễu xanh khẽ rủ xuống đu đưa trong gió.
Bên trong khách sạn được bày trí theo phong cách lịch lãm với những thiết bị hiện đại tạo cảm giác thoải mái tối đa.
Lâm Mặc Linh đi ra ngoài ban công đứng ngắm cảnh.
"Thật là biết cách hưởng thụ!" Vừa bước vào phòng cô đã châm chọc anh.
"Có tiền thì phải vậy chứ!" Trần Lâm Dương đang ngồi ở sofa làm việc trên máy tính nhưng cũng nhanh chóng đáp lại câu châm chọc của cô.
Lâm Mặc Linh ngồi xuống ghế sofa, hai tay giang ra để trên thành ghế, mắt nhìn anh, "Nói đi, anh muốn thảo luận với em về chuyện gì?"
Trần Lâm Dương đưa tài liệu đến trước mặt cô, không hài lòng mà nói: "Ngồi nghiêm chỉnh vào."
Lâm Mặc Linh đành nghiêm túc ngồi, vừa nghe anh nói vừa phân tích.
Lúc hai người bàn bạc xong đã hơn mười giờ, cô đứng dậy, vươn vai, ngáp dài một cái.
"Xin lỗi vì đã làm phiền đại gia làm việc, em muốn hỏi phòng tắm ở đâu?"
"Đi thẳng vào trong có phòng ngủ, đó là phòng của em.
Nhà tắm ở bên trái."
Ngâm mình trong nước nóng một hồi khiến thân thể lạnh như băng cuối cùng cũng có một chút ấm áp, thần kinh căng thẳng cả một ngày cũng từ từ giãn ra.
Tắm xong, Lâm Mặc Linh thay bộ đồ ngủ mới mua vừa nãy rồi đi một mạch đến chiếc giường nhanh chóng nằm lên ngủ.
Chợt nhớ ra là mình phải gọi điện thông báo cho Lương Trầm Yến một tiếng không cô ấy lo lắng.
Vì gặp lại anh ấy vui quá mà quên mất chuyện của cậu ấy.
Lâm Mặc Linh nhấc điện thoại bàn lên, bấm một dãy số, sau vài tiếng tút điện thoại nhanh chóng được nối.
"Alo"
"Là tớ đây."
"Linh? Tớ gọi cho cậu mãi nhưng cậu lại để điện thoại ở nhà, cậu làm tớ rất lo lắng đấy biết không hả!" Đầu dây truyền đến giọng nói vừa vui mừng vừa trách móc.
"Xin lỗi nhé, tớ đang ở chỗ của Trần Lâm Dương, vui quá nên quên mất."
"Anh ấy về rồi à?" Giọng nói có chút ngạc nhiên.
"Ừ, gặp anh ấy tớ cũng rất bất ngờ." Lâm Mặc Linh vui vẻ nói.
"Cậu ở cùng anh ấy thì tớ cũng yên tâm rồi."
"Thế hai người thế nào rồi? Hết giận nhau chưa?"
"Cậu muốn nghe diễn biến hay nghe kết quả?"
"Cả hai."
"Diễn biến chẳng có gì hay, kết quả vô vị.
Vậy đó."
"Cậu thật là nhạt nhẽo."
"Tớ đã khóa cửa nhà cho cậu thật cẩn thận rồi, mất cái gì thì cậu tự chịu, ai bảo không thèm về nhà." Lương Trầm Yến nhanh chóng đổi đề tài.
"Cậu nói thế mà được à! Ai hại tớ có nhà mà không thể về." Lâm Mặc Linh giả vờ cao giọng.
"Đó là do cậu lựa chọn thôi, không phải tớ."
"Được, là do tớ ngu ngốc, chẳng có việc gì làm lại đi quan tâm đến tình cảm vợ chồng của người khác."
Kết thúc cuộc gọi, thấy đã hơn mười rưỡi, Lâm Mặc Linh xuống giường đi ra phòng khách rót nước uống thì thấy Trần Lâm Dương vẫn đang miệt mài làm việc.
Cô cầm cốc nước ngồi xuống bên cạnh anh, hỏi: "Có vẻ anh rất bận? Mới về nước mà đã bận rồi sao?"
"Em không nhìn thấy sao?" Trần Lâm Dương cũng không thèm ngẩng mặt lên nhìn cô lấy một cái.
Lâm Mặc Linh ngó vào tài liệu một cái, hóa ra là đang đánh giá, tìm kiếm khách hàng.
Cô thắc mắc: "Công ty anh không có nhân viên làm hay sao mà anh phải làm mấy cái này? Hơn nữa không phải em mới làm bản kế hoạch tháng này sao?"
"Họ đang làm với các doanh nghiệp vừa và nhỏ rồi.
Đây toàn là những kế hoạch với tập đoàn lớn, yêu cầu cao, anh phải duyệt phương án hợp tác, với lại nếu có được thì cũng sợ rủi ro xảy ra." Trần Lâm Dương giải thích.
"Ồ, đúng là một ông chủ có tầm nhìn xa." Lâm Mặc Linh gật gù.
Trần Lâm Dương bây giờ mới ngẩng mặt lên, nhìn cô cười hỏi: "Thấy em dạo này có vẻ rảnh?"
"Gì đây? Có rảnh em cũng không giúp anh.
Em mới được nghỉ ngơi vài ngày, không làm nữa đâu." Lâm Mặc Linh trưng ra bộ mặt cảnh giác.
"Nếu mẹ em biết em có thời gian như vậy mà không thể tìm cho mình một đối tượng để hẹn hò chắc sẽ thất vọng lắm." Trần Lâm Dương ra vẻ trầm ngâm.
Lâm Mặc Linh nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Anh có ý gì?"
"Số anh thật là khổ, chăm sóc cho một người từ bé đến lớn, cầm trong tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan, vậy mà đến khi cần giúp một chút thì chẳng được." Anh thở dài, ra vẻ đau khổ vạn phần.
"Dừng, dừng lại, em giúp, em giúp là được chứ gì?" Cô giơ hai tay đầu hàng, thầm nghĩ "Biết vậy mình không nên hóng hớt làm gì, cái miệng hại cái thân."
Trần Lâm Dương xoa đầu cô: "Đúng là em gái ngoan của anh, không uổng công anh bỏ nước Mỹ hoa lệ về với em."
"Thôi đi, em cần anh về chắc." Lâm Mặc Linh cứng miệng.
"Vậy mà không biết ai đó mới tháng trước còn nói là nhớ anh, kêu anh về.
Làm anh cảm động quá, phải thu xếp về sớm."
"Nếu biết anh về sẽ đối xử với em như vậy, em có chết cũng không nói như thế."
"Đáng tiếc, quá muộn rồi, không thể rút lại được nữa, anh đã về là sẽ không đi nữa.
Nhưng mà anh đối xử tốt với em như vậy còn gì, mời em ăn, mua quần áo cho em."
"Cũng chỉ có một bữa tối nay."
"Em không biết rồi, tối nay có rất nhiều bữa tiệc chào mừng đang chờ anh, nhiều đối tác quan trọng, anh vẫn hủy chỉ vì em đấy.
Chứng tỏ trong lòng anh, em là một người còn quan trọng hơn sự nghiệp của anh." Trần Lâm Dương ủy khuất nói.
"..."
Nếu cô gái khác nghe được những lời nói như này từ một người đàn ông hẳn sẽ rất cảm động, nghĩ rằng mình thật may mắn khi được người này yêu.
"Vậy bao giờ anh cần?" Không nói chủ đề này nữa, chẳng bao giờ cô nói thắng được anh cả.
"Anh tuy là sếp của em nhưng vẫn là anh trai em nên sẽ không ép em, nhưng mà nếu được thì càng nhanh càng tốt." Trần Lâm Dương cười híp mắt.
Thế mà nói không ép, chẳng qua là ép theo kiểu có văn hóa thôi.
"Được, em sẽ cố hết sức, nhưng mà đừng có giục em đấy!" Lâm Mặc Linh nói.
"Vậy tốt rồi, em đi ngủ đi, anh cũng phải đi ngủ thôi, cả ngày nay mệt quá!" Trần Lâm Dương đứng dậy, vươn vai.
"Quên mất, để cảm ơn, quyền lợi của em là ở đây bao lâu cũng được, em chỉ cần trả một nửa số tiền phòng thôi." Anh vừa đi vào phòng vừa nói.
"Đồ khốn!" Lâm Mặc Linh tức giận cầm một cái gối ném vào người anh nhưng lại bị anh bắt được.
"Đừng tức giận như vậy, không tốt cho sức khỏe đâu, mau đi ngủ đi, ngày mai vẫn phải đi làm đấy!" Sau đó chỉ nghe thấy tiếng đóng cửa "cạch" một cái, Trần Lâm Dương biến mất hút sau cánh cửa.
Lâm Mặc Linh mỉm cười nhìn vào căn phòng, cảm thấy vui vẻ "Thật tốt quá, anh ấy trở về rồi, mặc dù vẫn đáng ghét như ngày nào."
Sau đó cô cũng đi về phòng của mình, nằm lên giường ngủ.
Giấc ngủ này đặc biệt ngon lành.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...