Mưa Nhỏ Lành Lạnh

"Sao ở đây nhiều người thế nhỉ?"

Thời Hoài kéo kéo khăn quàng che lại nửa khuôn mặt, rướn đầu nhìn ngó đám đông trước mặt xem rốt cuộc có cái gì.

Nhưng người ở phía trước vây quanh như bức tường người, cậu không nhìn được gì cả, mà đa số trong số này còn là bác sĩ y tá.

Bác sĩ và y tá túm tụm một chỗ nhìn cái gì?

Thời Hoài chớp chớp mắt, nhón chân lên mấy lần cũng không thấy gì, đành buồn bã buông tiếng thở dài, thầm nghĩ nếu có Ngu Trì Cảnh ở đây thì tốt quá, hắn có thể bế cậu lên xem.

Thời Hoài xoay người định đi, đám người kia lại nhốn nháo nhường đường, cậu quay đầu lại, thấy một người rất cao bước ra từ đám đông.

Là một người đàn ông rất đẹp, ngũ quan tinh xảo nhưng lạnh lùng, mái tóc xoăn nhẹ dài đến vai cũng không mang lại cảm giác dịu hiền nào, không thể nói là bất nam bất nữ, chỉ đơn giản là đẹp.

Rất cao, rất gầy, rất trắng, rất đẹp.

Thời Hoài gần như muốn nhảy dựng lên.

Đàn anh Bùi Ích Thanh!

Các bác sĩ y tá vừa nãy không dám đi theo nữa, bởi vì viện trưởng đã tới đón Bùi Ích Thanh, Bùi Ích Thanh hơi gật đầu với viện trưởng, rồi cùng viện trưởng bước vào thang máy.

Thời Hoài vẫn còn đang gào thét trong lòng, người xung quanh đã bắt đầu thảo luận bác sĩ Bùi Ích Thanh sẽ tạm thời làm việc ở đây trong bao lâu.

Hóa ra là được điều đến đây làm việc, chẳng trách lại gặp được ở chỗ này!

Thời Hoài suýt thì quên mất mình đến đây kiểm tra sức khỏe, kích động xong rồi mới mơ màng đi tìm bác sĩ. Kiểm tra xong, cậu lại gặp được Bùi Ích Thanh. Cậu không biết rằng hóa ra áo blouse trắng cũng có lúc đẹp đến như vậy, Bùi Ích Thanh giống như cây tùng giữa khu rừng trắng tuyết vậy, dáng người thon thả thẳng tắp.

Thời Hoài ra viện, nhận được cuộc gọi video của Ngu Trì Cảnh. Ngu Trì Cảnh hỏi cậu đã kiểm tra xong chưa, có vấn đề gì không. Cậu nói tất cả đều ổn, lại hỏi Ngu Trì Cảnh đang làm gì. Ngu Trì Cảnh quay camera vào hợp đồng trên bàn làm việc, tiện tay lật vài tờ, nói vừa mới ký hợp đồng.

Mắt Thời Hoài rất sắc, thấy một cái tên quen thuộc lập tức cuống lên.


"Anh đợi đã! Cái kia! Cái tên kia là Tưởng Tứ đúng không?! Đúng không? Đối tượng hợp tác của anh có phải Tưởng Tứ không?!

Ngu Trì Cảnh sửng sốt một lúc, gật đầu, nói phải.

"Có phải người này rất cao không? Cực kỳ cao!"

Ngu Trì Cảnh hơi nhíu mày.

"Phải, làm sao?"

Thời Hoài nghe ra được hắn không vui, vội vàng giải thích: "Cá con đừng nghĩ nhiều mà! Tưởng Tứ có bạn trai rồi! Anh biết đàn anh Bùi Ích Thanh học khóa trên bọn mình không? Anh Tưởng Tử với anh ấy là một đôi đó! Ngày trước tất cả học sinh trường mình đều biết hai anh ấy!"

Ngu Trì Cảnh nhìn đứa nhỏ đang vui sướng không chịu được trên màn hình, cười bất đắc dĩ.

"Ừm, năm cuối anh mới chuyển đến, không biết. Em rất thích hai người này?"

"Có nhiều người thích hai anh ấy lắm! Hai ảnh ngọt ngào lắm! Hồi em học lớp mười, có lần đi mua bánh bao gặp được hai anh ấy, em nhìn hai ảnh lâu lắm luôn. Với lại em vừa gặp được anh Bùi Ích Thanh ở bệnh viện. Trùng hợp thật đấy!"

Ngu Trì Cảnh gật gật đầu: "Đúng là rất trùng hợp."

"Cả anh Bùi Ích Thanh với anh Tưởng Tứ đều siêu giỏi."

"Sao em không khen anh giỏi?"

Thời Hoài cười híp mắt: "Ngày nào em cũng khen mà."

"Lúc nào?"

"Em hôn anh không phải là khen anh hả?"

Ngu Trì Cảnh nghe vậy cười khẽ.


——

Thời Hoài mới vừa nói chuyện điện thoại cùng Lâm Nhã, Lâm Nhã nói Tết Âm năm nay không về, sẽ ăn Tết ở bên kia.

Lâm Nhã không về, chỉ có thể để Ngu Trì Cảnh xuống bếp. Ngu Trì Cảnh từng học nấu ăn vì Thời Hoài, tay nghề cũng rất khá, chỉ là khi Lâm Nhã ở nhà hắn sẽ không có cơ hội thể hiện.

Trong nhà do Ngu Trì Cảnh bố trí, Thời Hoài muốn hỗ trợ, Ngu Trì Cảnh lại kéo cậu ngồi xuống sofa bắt cậu xem TV.

Thời Hoài quay đầu nhìn Ngu Trì Cảnh bận rộn một mình trong bếp, lại nhớ đến ngày cậu thổ lộ với Ngu Trì Cảnh, trong phòng thiết bị, Ngu Trì Cảnh cũng không cho cậu động tay làm việc gì.

Chớp mắt đã nhiều năm rồi, Ngu Trì Cảnh vẫn vậy.

Trong lúc làm cơm tất niên, cậu muốn thái rau, vừa cầm dao lên đã bị Ngu Trì Cảnh lấy đi.

"Anh thái."

Cậu quay người đi rửa rau, vừa mở vòi nước đã bị Ngu Trì Cảnh tắt đi.

"Lát nữa anh rửa."

Cậu ngơ ngác đứng tại chỗ, thầm nghĩ mình có thể làm việc gì, Ngu Trì Cảnh đẩy cậu ra khỏi phòng bếp, nói cậu ngoan ngoãn chờ cơm, không cần làm gì cả.

"Ồ, vậy thôi."

Thời Hoài uể oải đi đến cạnh bàn, phát hiện trên bàn có một cục bột Ngu Trì Cảnh chưa nhào xong.

"Cá con!" – Hai mắt Thời Hoài sáng bừng, cậu chạy lại vào bếp, bổ nhào vào lòng Ngu Trì Cảnh: "Cá con cá con! Anh định làm sủi cảo hả?"

Ngu Trì Cảnh đỡ lấy cậu, gật đầu.


"Cho em gói được không cá con!"

Ngu Trì Cảnh vửa mở miệng địng từ chối, Thời Hoài ôm eo hắn bắt đầu làm nũng.

"Được không cá con —— em muốn thử một chút thôi mà, cảm giác sẽ thú vị lắm! Xin anh mà cá con ~ cá con ơi ——"

Ngu Trì Cảnh chịu không nổi cảnh cậu làm nũng, chỉ có thể gật gật đầu, bị cậu kéo đi nhồi bột."

Ngu Trì Cảnh đứng nhồi bột, Thời Hoài ngồi bên cạnh trông mong, hắn không nhịn được cọ nhẹ lên mũi Thời Hoài làm bột mì dính lên mũi cậu. Thời Hoài kêu "A nha" một tiếng, cũng đứng lên cọ bột mì vào mặt hắn, hắn lập tức bóp chặt lấy mặt Thời Hoài, khom lưng dán mặt lên mặt cậu, cọ sạch bột mì vào mặt cậu.

Thời Hoài kêu a a, mắng hắn là kẻ xấu.

Ngu Trì Cảnh cười hôn Thời Hoài một cái, rồi tiếp tục nhồi bột. Thời Hoài bám lấy tay hắn lau mặt lên cánh tay hắn.

Bột mì đã nhồi đã cán xong, Thời Hoài đẩy hắn vào phòng bếp, không cho hắn nhìn mình gói sủi cảo.

Hắn bất đắc dĩ đưa nhân thịt đã trộn sẵn cho Thời Hoài, nhìn Thời Hoài một lát rồi mới vào bếp tiếp tục nấu ăn.

Thời Hoài gói được mấy cái sủi cảo không thể coi là đẹp, cậu chống cằm suy nghĩ một hồi, không biết nghĩ đến cái gì, cười cong cả mắt rồi tiếp tục nghiêm túc gói sủi cảo.

Một lát sau, Ngu Trì Cảnh ra ngoài xem Thời Hoài làm đến đâu rồi, thấy Thời Hoài ngồi rúm ró một góc như mấy đứa trẻ con làm việc xấu, hắn cố ý bước thật nhẹ, chậm rãi đi đến phía sau Thời Hoài.

"Bé con làm được mất cái rồi?"

Hắn nhẹ nhàng mở miệng lại khiến Thời Hoài giật mình, phản ứng đầu tiên là giơ tay che kín mấy cái sủi cảo lại.

Ngu Trì Cảnh nhướng mày, cười hỏi: "Che cái gì? Không cho anh xem?"

Thời Hoài không trả lời, còn đẩy đẩy sủi cảo vào che kín mít hơn.

Ngu Trì Cảnh cúi người, đột nhiên bóp chặt eo cậu nhấc bổng lên, ôm vào lòng, ấn lưng cậu không cho lộn xộn.

"Bỏ em ra!"

Ngu Trì Cảnh cúi đầu nhìn, ngẩn người một lúc, ngay sau đó cười cười, vừa nuông chiều vừa bất lực.

Từng chiếc sủi cảo hình con cá được đặt chỉnh tề một góc, dáng vẻ vừa buồn cười vừa đáng yêu, cái đuôi vặn từ bảy tám sợi bột nhưng cũng rất sinh động, giống như vừa thả vào nước chúng nó sẽ bơi ngay.


Bụng phình phình, nhồi đầy thịt.

Ngu Trì Cảnh cười hồi lâu mới hỏi: "Em gói cái gì đây hả bé con?"

Thời Hoài đỏ mặt lẩm bẩm: "Con cá con đó, anh chưa thấy bao giờ à? Thì là con cá vàng, cá bơi trong nước đó."

"Chưa thấy sủi cảo hình cá con bao giờ."

"Vậy thì hôm nay anh thấy rồi, anh vui không?"

"Ừm, vui."

Ngu Trì Cảnh kéo ghế dựa ra ngồi xuống, để Thời Hoài ngồi trên đùi mình, vừa ôm Thời Hoài vừa gói sủi cảo.

Thời Hoài nhìn hắn làm mà hoa cả mắt, trong lòng thầm hâm mộ, làm quá đẹp, quá nhanh.

Mấy con cá trẻ con của Thời Hoài không bị Ngu Trì Cảnh bỏ xó, mà được hắn thả hết vào nồi.

Thời Hoài ôm Ngu Trì Cảnh từ phía sau, nhìn mấy con cá quay cuồng trong nước, nghe thấy Ngu Trì Cảnh hỏi: "Ai ăn cá con?"

"Cá con ăn đi." – Thời Hoài cười vui vẻ, cọ cọ đầu vào lưng hắn: "Cá con ăn cá con."

Ngu Trì Cảnh cũng cười.

"Cá con ăn hồ ly."

"Làm sao cá con ăn hồ ly được? Phải là hồ ly ăn cá con."

"Hồ ly ăn cá con cũng được, nhưng mà đôi khi..."

Ngu Trì Cảnh quay đầu lại, xoa xoa đầu cậu.

"Ăn không nổi."

Thời Hoài ngơ ngác, dần dần phản ứng lại được từ ánh mắt trêu chọc của Ngu Trì Cảnh: "Cá con xấu này!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận