Từ năm hai dọn ra ngoài, Ngu Trì Cảnh bắt đầu tiếp xúc với một chút tài liệu của công ty, Lâm Nhã cho hắn xử lý một vài hợp đồng đơn giản, chờ khi hắn có thể thuận buồm xuôi gió, sẽ để hắn tiếp nhận những việc khó khăn hơn.
Thời gian rảnh của Ngu Trì Cảnh đều bị lấp đầy, buổi tối còn ngồi trên giường sửa lại tài liệu. Thời Hoài rất thích nằm ăn vạ trên người hắn nhìn hắn làm việc, nhưng thường xuyên nhìn nhìn rồi ngủ gật trên vai hắn luôn.
Ngu Trì Cảnh cũng càng ngày càng thích nhìn Thời Hoài ngủ.
Trước kia hắn thích nhìn Thời Hoài ngủ, Thời Hoài ngủ quá ngoan, có đôi khi còn phát ra tiếng kêu hừ hừ khe khẽ như tiếng mèo con. Hắn vươn tay chọc một cái, Thời Hoài lại hừ một tiếng.
Bây giờ hắn càng thích, nhưng khác với trước kia, khi đó hắn muốn trêu chọc, muốn ăn người ta, bây giờ là để giải tỏa mỏi mệt. Dường như chỉ cần lẳng lặng nhìn một lát thôi, mệt mỏi tích tụ cả một ngày sẽ lập tức tan thành mây khói.
Năm 3 năm 4, Ngu Trì Cảnh học xong còn phải đến công ty, thường xuyên bận đến mức không có thời gian đi đón Thời Hoài, Thời Hoài chỉ có thể về nhà một mình. Việc học của cậu cũng nặng, mệt đến mức không có thời gian chờ Ngu Trì Cảnh về nhà, tắm rửa xong lên giường đi ngủ.
Ngu Trì Cảnh về đến nhà cũng đã sắp đến nửa đêm, rõ ràng đã mệt không chịu nổi, tắm rửa xong còn không chịu đi ngủ mà nhẹ nhàng ôm lấy Thời Hoài nhìn Thời Hoài ngủ, lần nào cũng ngắm nhìn cậu đến nửa tiếng đồng hồ.
Thời Hoài có thể cảm nhận được ánh mắt của hắn, nhưng cậu không tỉnh được, thế là ghé vào lòng hắn rầm rì, hắn sẽ vỗ vỗ lưng cho cậu như đang dỗ trẻ con ngủ.
Chờ hắn chuẩn bị muốn ngủ, Thời Hoài sẽ nói hàm hồ một cái cá con ngủ ngon.
"Bé con ngủ ngon."
Thời gian bận rộn trôi qua rất nhanh, Thời Hoài cũng không biết sao mà đã tốt nghiệp rồi. Có người đến muốn chụp ảnh cùng cậu, cậu gật đầu nói được, rồi lại đứng cách người ta khoảng một nắm tay.
"Xin lỗi nhé, bạn trai mình không thích mình đứng gần người khác quá."
"À à ừ. Bạn trai cậu hạnh phúc thật đấy."
Thời Hoài không nói chuyện, nhìn máy ảnh nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng vẫn mím môi cười mỉm, chụp ảnh xong cậu ngẩng đầu lên đã đứng cách đó không xa, đang cười nhìn cậu.
Thời Hoài lập tức cười tươi rói, quay đầu lại nói với cậu bạn kia một câu: "Mình hạnh phúc hơn bạn trai mình, bởi vì mình có anh ấy."
Nói xong cậu chạy đi ngay, không cho người kia thời gian phản ứng lại. Bởi vì chạy quá vội mà cậu suýt thì ngã, được Ngu Trì Cảnh đỡ lấy ôm vào lòng, Thời Hoài thuận tay ôm lại hắn.
Thời Hoài nắm lấy bả vai hắn, nhỏ giọng hỏi: "Chụp ảnh, cười với máy ảnh không sao đúng không?"
Ngu Trì Cảnh cười gật đầu: "Ừ, không sao."
Thời Hoài tháo mũ trên đầu xuống đội lên đầu Ngu Trì Cảnh.
"Chúng ta tốt nghiệp rồi!"
"Ừm, tốt nghiệp rồi, vui không?"
"Vui chứ! Em có thể làm sâu gạo! Em không cần đi học nữa! Cũng không phải đi làm!"
"Được, em ngoan ngoãn làm sâu gạo của cá con."
Ngu Trì Cảnh ôm Thời Hoài đi chậm rãi, không quan tâm đến ánh mắt đến từ khắp nơi. Có lẽ có người đang nhìn Thời Hoài, có lẽ có người đang nhìn hắn, cũng có lẽ có người đang nhìn hai người họ.
Nhưng không sao cả, dù thế nào hai người cũng là một đôi.
——
Tốt nghiệp xong Ngu Trì Cảnh liền lập tức vào công ty làm việc. Ban đầu Lâm Nhã còn ở lại công ty quan sát một thời gian, xác nhận hắn hoàn toàn đủ khả năng đảm nhận cách gọi "Ngu tổng", rồi mới dần dần lui về, lên kế hoạch dưỡng lão.
Bà nói là dưỡng lão, nhưng nhìn bề ngoài đúng thật là giống gái đôi mươi, không biết bà đã bảo dưỡng thế nào, năm tháng dường như không hề để lại dấu vết gì trên người bà.
Nhưng may mắn là, năm tháng đã hủy diệt những ký ức đau thương trong lòng bà. Lâm Nhã còn có bạn trai mới, là một đối tượng hợp tác trước kia của bà. Đó là một người đàn ông trưởng thành lịch thiệp, trên người tỏa ra một cảm giác hấp dẫn độc đáo, khi đứng chung với Lâm Nhã vô cùng xứng đôi, hơn nữa ông cũng nguyện ý chăm sóc nuông chiều Lâm Nhã như một đứa trẻ.
Một người ít khi nói cười, một người lạnh lùng nghiêm nghị, bởi vì mỗi một tiếng nói cử động của người yêu mà vô thức bật cười, khóe mắt cũng trở nên dịu dàng hơn hẳn.
Quả là một việc kỳ lạ mà tốt đẹp.
Lâm Nhã sẽ ra nước ngoài với người đàn ông kia, đêm trước khi đi bà còn nấu một bữa cơm thịnh soạn, bốn người cùng ăn, không khí hạnh phúc vô cùng.
Ngu Trì Cảnh bóc vỏ tôm cho Thời Hoài, sau đó bắt đầu uống rượu cùng người đàn ông. Lâm Nhã cũng không cản hai người, bà biết Ngu Trì Cảnh quá lo lắng, hắn chưa thể hoàn toàn tin tưởng bất kỳ người nào bên cạnh bà. Người đàn ông kia kinh nghiệm sa trường, tửu lượng không phải người mà Ngu Trì Cảnh có thể bì được, Ngu Trì Cảnh trẻ con muốn chuốc ông say để nói thật, ông không say, nhưng vẫn nói thật.
Thử đến khi không còn gì để thử nữa, Ngu Trì Cảnh trầm mặc một hồi, đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi: "Mẹ cháu dễ bị cảm khi đổi mùa, nhưng mẹ không thích đi bệnh viện."
Người kia cười cười, nói: "Được, trong nhà sẽ chuẩn bị thuốc đẩy đủ, khi đổi mùa chú cũng sẽ chú ý nhiều hơn, sẽ không để cô ấy bị cảm, chú cũng có thể liên hệ bác sĩ tư nhân."
Ngu Trì Cảnh đáp lại một tiếng, không có biểu tình gì.
Cơm nước xong, ai về phòng nấy, người đàn ông ôm lấy Lâm Nhã, nói: "Tiểu Cảnh rất lo cho em."
"Ừm, bây giờ thằng bé chưa thể tin tưởng anh."
"Không sao, có thể được miễn cưỡng tán thành anh cũng rất vui rồi."
Lâm Nhã cười buông tiếng thở dài.
Buổi sáng ngày hôm sau, hai người đến sân bay, Ngu Trì Cảnh và Thời Hoài nói muốn đưa họ đi, Lâm Nhã nhẹ giọng từ chối. Bà kéo tay người đàn ông, cười dịu dàng, nói: "Tiểu Cảnh à, mẹ rất yêu con, mẹ xin lỗi vì những năm tháng đó đã khiến con chịu tổn thương, nhưng chúng ta đừng quay đầu lại, được không. Với mẹ, từ trước kia đến bây giờ, kể cả mãi mãi về sau, mẹ sẽ luôn yêu con, cũng sẽ yêu A Thời. Còn A Thời, mẹ cũng mong con và A Thời mãi mãi yêu nhau."
Ngu Trì Cảnh cười, chậm rãi đi qua, khom lưng hôn một cái lên trán Lâm Nhã.
"Mẹ, con cũng yêu mẹ."
Lâm Nhã ôm lấy hắn.
"Mẹ đi đây, con phải chăm sóc A Thời."
"Vâng."
Lâm Nhã buông tay ra, nhìn về phía Thời Hoài, vẫy vẫy tay với Thời Hoài rồi ôm cậu một cái.
"A Thời à, ông nội sẽ luôn bên con, Tiểu Cảnh và cô cũng sẽ luôn yêu con."
Hai mắt Thời Hoài đã đỏ, cậu thấp giọng đáp lại, bàn tay mềm mại của Lâm Nhã xoa nhẹ mi mắt cậu, ấm áp, trái tim luôn khát vọng có được tình yêu của mẹ vẫn luôn được bổ khuyết, kể từ khi cậu gặp Lâm Nhã.
Cậu chớp chớp mắt, nắm lấy tay Lâm Nhã.
"Mẹ, mẹ đi đến đó, nhất định phải vui vẻ."
Lâm Nhã sửng sốt, sau đó cười, gật đầu nói được.
Nhìn Lâm Nhã và người kia lên xe, Ngu Trì Cảnh mới ôm chầm lấy Thời Hoài, cúi đầu ghé vào tai cậu: "Sao gọi mẹ rồi mà còn chưa gọi anh là chồng?"
Thời Hoài vốn đã ngượng ngùng, bị hắn trêu lập tức đỏ bừng mặt.
"Có... Có liên quan gì đâu?"
Thời Hoài đẩy hắn ra, xoay người chạy lên lầu, bước chân hoảng loạn bỏ về phòng.
Đối với Ngu Trì Cảnh mà nói, hành động này chẳng khác nào chui đầu vào lưới.
Cho nên cuối cùng Thời Hoài vẫn phải khóc gọi một tiếng "Chồng."
HẾT CHÍNH TRUYỆN -
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...