Mưa Nhỏ Lành Lạnh

Ba tháng kỳ nghỉ nói dài cũng dài, nói ngắn cũng ngắn, dù sao một nửa kỳ nghỉ Thời Hoài đều vượt qua trên giường.

Cho nên Thời Hoài tràn ngập chờ mong đến ngày đi học, cậu muốn thoát khỏi móng vuốt của Ngu Trì Cảnh!

Vất vả lắm mới chờ được đến khai giảng, Ngu Trì Cảnh đưa cậu đến trường học, cậu lại thấy không vui. Cả đường đi cậu đều ngoan ngoãn nắm lấy tay Ngu Trì Cảnh, vào ký túc xá, bạn cùng phòng chào hỏi cậu, cậu cũng chỉ mím môi không dám cười, sợ hãi vẫy vẫy tay.

Trên cổ cậu còn có dấu hôn hôm qua Ngu Trì Cảnh ác ý để lại, hai bên đùi bủn rủn, eo cũng bủn rủn.

Tối hôm qua, Ngu Trì Cảnh bắt nạt cậu rất thảm.

Thời Hoài dựa vào giường nhìn Ngu Trì Cảnh giúp mình trải chăn đệm, sửa sang đồ đạc, đột nhiên thấy tủi thân.

Ai nói chỉ có Ngu Trì Cảnh không nỡ, cậu cũng không nỡ. Cậu không muốn thoát khỏi móng vuốt của Ngu Trì Cảnh chút nào, cậu muốn lúc nào cũng được ở bên cạnh Ngu Trì Cảnh, cho dù luôn bị hắn bắt nạt, bị hắn làm khóc.

Thời Hoài gục mặt xuống, ôm lấy Ngu Trì Cảnh đang kiểm tra mọi thứ. Ngu Trì Cảnh sửng sốt, nhìn thoáng qua ngón tay đang bám chặt trước bụng mình, cười.

"Cũng đầy đủ hết rồi, đi thôi, anh đưa em đi ăn cơm."

Thời Hoài bị Ngu Trì Cảnh kéo ra phía trước, nửa ôm ra ngoài, dọc đường đi không ai nói lời nào. Ngu Trì Cảnh đưa cậu đến một quán cơm Nhật, rẽ trái rẽ phải vào trong một phòng riêng, là phòng Ngu Trì Cảnh đã đặt từ trước.

Thời Hoài không chịu ngồi đối diện hắn, nhất định phải chen chúc ngồi chung với hắn, cuối cùng bị hắn ôm lên đùi.

Ngu Trì Cảnh cố ý trêu Thời Hoài, sờ loạn khắp người cậu, cậu cũng không phải kháng, ngoan ngoãn ghé vào ngực Ngu Trì Cảnh mặc hắn xâu xé, trông vừa đáng thương vừa đáng yêu.

Ngu Trì Cảnh cười xoa vai cậu, không đùa cậu nữa, cậu còn ngẩng đầu lên hỏi:

"Sao anh không sờ nữa?"

Ngu Trì Cảnh không nhìn cậu, hắn đỡ gáy cậu ấn vào ngực mình.


"Nếu em không muốn bị anh làm ở đây thì đừng dụ dỗ anh."

Thời Hoài dùng ngón út câu lấy ngón tay hắn, một lúc sau mới nói một câu:

"Ở đây... Cũng được."

Ngu Trì Cảnh hơi nhướng mày, tức đến bật cười, hắn rũ mắt nhìn đỉnh đầu của cậu, giơ tay đánh một cái vào mông cậu.

"Anh thấy em bị anh chiều hư rồi, cái gì cũng dám nói."

Thời Hoài bị đánh rụt người lại, cọ cọ hắn vài cái mới yên tĩnh.

Đồ ăn đã lên hết, Ngu Trì Cảnh kéo cậu ngồi xuống tử thế, đút cho cậu từng miếng một. Thời Hoài nhai nhai được mấy cái lại khóc, bò trở về, vừa khóc vừa nói không muốn đi học như trẻ con.

Ngu Trì Cảnh vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, rút tờ giấy lau nước mắt cho cậu, rồi đút cho cậu miếng cá cậu thích, dỗ dành cậu: "Ngày nào anh cũng sẽ đến gặp em, bé ngoan, trường của anh ngay cạnh trường em, không xa lắm, nếu có thời gian anh sẽ đưa em ra ngoài ăn cơm, nếu không kịp anh sẽ đưa cơm cho em, được không?"

Thời Hoài hít hít mũi.

"Thế, thế còn buổi tối? Buổi tối em phải ngủ một mình, em không muốn."

"Anh sẽ gọi điện cho em."

"Không muốn, em muốn ôm."

Thời Hoài nắm chặt quần áo hắn, làm loạn không có đạo lý một hồi, hắn không dỗ được, dứt khoát đè cậu xuống hôn một trận, hôn đến khi cậu không có sức làm loạn nữa hắn mới tiếp tục dỗ.

"Năm hai chúng ta cùng dọn ra ngoài."

"Còn tận một năm lận."


"Chúng ta chỉ đành phải nhịn thôi." – Ngu Trì Cảnh nhéo nhéo mặt Thời Hoài: "Sao bé con lại dính anh vậy hả? Tối hôm qua còn tức giận nói là sắp thoát được khỏi anh rồi, bây giờ lại khóc thành thế này."

"Em nói lúc giận mà cá con cũng tin!" – Thời Hoài trừng đôi mắt đỏ nhìn hắn: "Cá con ngốc thật!"

Ngu Trì Cảnh cười một tiếng.

"Được rồi, cá con ngốc."

Thời Hoài giơ tay xoa xoa đôi mắt, không làm loạn nữa, chỉ nói: "Vậy ngày nào cá con cũng phải đến gặp em."

"Được, ngày nào cũng gặp."

——

Ngu Trì Cảnh là người nói được thì làm được, có thời gian hắn sẽ đưa Thời Hoài ra ngoài ăn, không có thời gian sẽ xách theo túi đến trước cổng trường chờ Thời Hoài.

Lần nào Thời Hoài thấy hắn cũng cười nheo mắt, chạy vội đến nhào vào lòng hắn.

Thực tế từ khi tan học Thời Hoài đã chạy rồi, cho nên mặt mới đỏ bừng bừng giống như hồi cấp ba chạy vội đến sân vận động tìm hắn.

Vẫn giống như ngày ấy, hắn là người đầu tiên cậu chú ý đến.

Để tuyên thệ chủ quyền, bình thường Ngu Trì Cảnh sẽ ôm chặt lấy Thời Hoài, sau đó cúi người hôn một cái lên trán Thời Hoài.

Dần dần có rất nhiều người biết quan hệ của hai người, cũng có kẻ lắm mồm lắm miệng, nhưng đều không gây ảnh hưởng gì. May mắn là thái độ của bạn cùng phòng của Thời Hoài rất bình thường, quan hệ giữa cậu và mọi người chỉ dừng lại ở mức nhìn thấy nhau sẽ chào hỏi lịch sự.

Thời Hoài học tại trường này cũng không tệ lắm, chỉ là không có thêm bạn mới, bởi vì ngày nào cậu cũng chỉ nghĩ đến việc đến thư viện và gặp Ngu Trì Cảnh.


Ngu Trì Cảnh thì lại không thoải mái chút nào, Lâm Nhã đã nói sẽ giao lại quyền thừa kế công ty cho hắn, còn gửi cho hắn một sống sách báo bắt hắn phải đọc hết trong thời gian quy định, rồi tiến hành đủ loại thí nghiệm với hắn.

Mệt thì mệt, nhưng mỗi lần Thời Hoài cười với hắn, hắn cũng chỉ còn lại mềm lòng và vui vẻ.

Ngu Trì Cảnh cũng hi vọng mình có đủ tư cách thừa kế công ty, nếu vậy, sau này hắn có thể khiến Thời Hoài sống nhẹ nhàng hơn một chút.

Thời Hoài từng nói nhỏ với hắn, sau này cậu muốn viết lách, không muốn đi làm. Nói xong còn ngượng ngùng nhìn hắn cười cười, hỏi hắn có cảm thấy mình là ký sinh trùng hay không.

Ngu Trì Cảnh cười xoa mặt cậu.

"Viết lách đương nhiên là được, em muốn phát triển thành công việc chính thức cũng được, em muốn coi nó là sở thích cũng được, anh đều sẽ chăm lo cho em thật tốt. Anh thừa kế công ty không vì mục đích gì khác, anh chỉ hi vọng em có thể dựa vào anh, nếu không anh cũng không muốn ngồi trong phòng xem đi xem lại đống sách mẹ anh gửi cho, buồn tẻ nhàm chán, có khi đọc còn không hiểu."

Ngu Trì Cảnh hôn hắn một cái.

"Anh không thích sống vất vả như vậy, anh vì muốn em vui vẻ mới chấp nhận một chút vất vả này."

Thời Hoài ngoan ngoãn dựa mặt vào lòng bàn tay ấm áp của Ngu Trì Cảnh, cười xinh như mèo con, nhỏ giọng nói: "Có cá con em vui lắm."

Ngu Trì Cảnh lại hôn cậu một cái.

"Cá con có bé con cũng rất vui."

Thời Hoài duỗi tay ôm hắn một hồi, lại hỏi: "Hôm nay có về nhà không?"

"Về."

Cuối tuần rảnh rỗi Ngu Trì Cảnh sẽ đưa Thời Hoài đến căn nhà mà Lâm Nhã mua cho. Lâm Nhã là người rất tinh tế, còn cố ý trang trí nhà theo phong cách hai người thích, vô cùng ấm áp.

Nhưng rất rõ ràng, mục đích Ngu Trì Cảnh đưa Thời Hoài về ngủ chỉ có một.

"Cá con..."

Thời Hoài khóc sặc vài tiếng, đẩy đẩy bả vai Ngu Trì Cảnh, Ngu Trì Cảnh hơi hung ác nhìn qua, cậu vội vàng ôm lấy hắn.

"Cá con.... Còn phải bao lâu nữa...."


"Không biết, bé con mệt thì ngủ trước đi."

Thời Hoài tủi thân ôm mặt mình.

"Như thế này... Làm sao mà em ngủ được?"

Ngu Trì Cảnh cúi người xuống đè sát cậu, cũng tiến vào sâu hơn nữa, Thời Hoài run lên vài cái, ưỡn cằm, hé miệng lại không nói lời nào, để hắn có thể hôn lên tùy ý.

Hắn nói: "Ngủ được."

Đúng là ngủ được, chỉ là ngủ vì ngất xỉu mà thôi.

Thời Hoài dần dần hoài niệm cuộc sống thời nghỉ hè, mặc dù cũng sẽ thường xuyên bị bắt nạt không chịu nổi, nhưng sẽ không bị không tiết chế giống bây giờ.

Ngu Trì Cảnh có bao nhiêu thời gian, nhất định phải dành từng đó thời gian bắt nạt cậu trên giường.

Nhịn bao lâu sẽ tàn nhẫn bấy nhiêu.

Thời Hoài gian nan mở mắt ra, trời đã sáng, cậu hơi giật giật cẳng chân nhức mỏi, bắp đùi đã bị cọ sưng tấy.

"Cá con..."

Ngu Trì Cảnh ôm cậu thật chặt.

"Hửm? Tỉnh rồi? Hình như sáng nay em không có tiết."

Thời Hoài lập tức trợn tròn mắt, lắc đầu nguầy nguậy, cố gắng hất bàn tay đang thăm dò của Ngu Trì Cảnh, cuối cùng bị tóm lấy hai tay trói ra sau lưng.

Cậu khóc rất đáng thương, bị làm cho run rẩy không ngừng.

"Không muốn... Em xin anh..... Cá con..."

"Muốn."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận