Ngày có kết quả thi đại học, Thời Hoài không hề lo lắng, cậu đã chuẩn bị tinh thần từ lâu rồi.
Không ngờ đến khi nhận điểm lại khiến cậu bất ngờ, điểm môn toán cao vượt bậc, tổng điểm cũng được kéo hẳn lên.
Ngu Trì Cảnh cũng thi đậu một trường đại học gần trường cậu nhất.
Lâm Nhã cũng đã mua sẵn nhà cho hai người, nằm trên đoạn đường giữa hai trường.
Thời Hoài ôm Ngu Trì Cảnh vui vẻ thật lâu, kích động đến mức buổi tối không ngủ được, nằm đè trên người Ngu Trì Cảnh hưng phấn nói chuyện nhúc nhích liên hồi. Ánh mắt Ngu Trì Cảnh trầm xuống, hắn bóp chặt eo cậu, nói: "Thực ra đã tốt nghiệp rồi, có những chuyện làm trước cũng được."
"Hả."
Thời Hoài co rúm lại bò xuống khỏi người hắn, trốn sang một bên không dám quậy nữa, nhắm mắt giả bộ buồn ngủ, Ngu Trì Cảnh nghiêng đầu nhìn cậu.
"Nếu đêm nay em không định ôm anh ngủ, vậy thì..."
Thời Hoài nhanh chóng uốn éo bò về lòng hắn.
Ngu Trì Cảnh ôm cậu, vỗ mông cậu.
"Ngủ đi, ngày mai đưa em đi chơi."
"Ừa!"
Ngày hôm sau Ngu Trì Cảnh đưa Thời Hoài ra bờ biển.
Thời Hoài rất hưng phấn, chạy nhảy khắp nơi, hắn đi theo sau Thời Hoài, ánh mắt nóng bỏng dừng trên hai cẳng chân trắng gầy lộ ra bên ngoài quần đùi. Sóng biển đánh lên khiến chúng càng thêm ướt át xinh đẹp, mắt cá chân nho nhỏ rất dễ gợi lên cảm xúc, Thời Hoài chính là tác phẩm nghệ thuật hoàn hảo nhất, mỗi một nơi đều được thiết kế tỉ mỉ, hình dạng, màu sắc, có lẽ đã được ông trời dành rất nhiều thời gian để tạo nên, xinh đẹp mà không cứng đờ, cũng không có sai sót.
Còn hắn thì rất không chân thật, bởi hắn có được người xinh đẹp hấp dẫn nhất, người vốn nên tỏa sáng giữa đám người lại đơn thuần chân thành tha thiết, ngây thơ đến mức khiến người khác bật cười. Cậu quá sạch sẽ.
Cho nên có kẻ muốn làm bẩn cậu, muốn cậu ngã xuống, muốn cậu rơi nước mắt ngã trên mặt đất thừa nhận trước mặt mọi người rằng mình là kẻ ti tiện nhất. Cậu không được phép có tình yêu trong đau khổ, không được phép có tình yêu trong nước mắt, không được phép không lùi về sau dù bị mài mòn, không được phép ấm áp mềm mại trong khi thường xuyên chịu đau khổ.
Trên người cậu có quá nhiều mâu thuẫn, những kẻ kia muốn phá vỡ những mâu thuẫn kỳ dị này.
Cho nên bắt nạt, nhục mạ, đánh đập.
Nhưng không ngờ rằng cuối cùng không thể đánh vỡ được, còn khiến cậu chờ được Ngu Trì Cảnh.
Ngu Trì Cảnh là vòng an toàn của cậu, là con đường đầy ánh sáng của cậu, là tình yêu của cậu và là nơi dành tình yêu cho cậu.
Vì thế con đường phía trước cậu từ đây đã bằng phẳng, từ đây đến mãi về xa, cho dù không hẹn, cũng sẽ không bao giờ còn lại một mình.
Thời Hoài không phải chỉ có một mình, Ngu Trì Cảnh cũng không.
Ngu Trì Cảnh hiểu, giữa hắn và Thời Hoài chưa bao giờ là một mình hắn cứu vớt Thời Hoài, mà là Thời Hoài cũng yêu hắn, cùng trái tim chân thành nhất phá vỡ vách ngăn của hắn, để hắn có được tình yêu, dạy hắn cách yêu, chấp nhận tình yêu của hắn, đáp lại tình yêu của hắn.
Thời Hoài là món quà tạo hóa dành cho một mình hắn.
Cuối cùng hắn cũng phá tan được cái lạnh của mình, biết ơn từng chút khổ sở trước đây đổi lấy hạnh phúc bây giờ. Dù nó đã thúc đẩy hắn được gặp Thời Hoài, hay là không thúc đẩy hắn gặp được Thời Hoài, hắn đều biết ơn.
Hắn cũng cầu nguyện, hắn sẽ mãi mãi có được Thời Hoài.
——
Ngu Trì Cảnh đã đợi rất lâu, cuối cùng cũng đợi được đến ngày Thời Hoài thành niên.
Lâm Nhã cũng đã chuẩn bị rất lâu, trong nhà được trang trí rất tỉ mỉ. Họ không mời bất kỳ ai cả, Thời Hoài cũng không cần.
Bánh kem do Lâm Nhã và Ngu Trì Cảnh cùng làm, rất lớn, mất tận hai ba ngày mới xong, bánh cao ba tầng, tầng trên cùng trang trí bốn người chibi, hai người đứng giữa dựa vào nhau là Thời Hoài và Ngu Trì Cảnh, bên phải là Lâm Nhã, còn bên trái, là ông của Thời Hoài.
Thời Hoài vẫn dễ rơi nước mắt, cậu nhìn chằm chằm bốn người hồi lâu, đến khi ước nguyện cũng còn đang nghẹn ngào.
Lâm Nhã an ủi cậu, Ngu Trì Cảnh cũng an ủi cậu.
Bơ ngọt ngào, tiếng gọi "Em Bé" của Lâm Nhã ngọt ngào, nụ hôn của Ngu Trì Cảnh cũng ngọt ngào.
Thời Hoài chìm trong ngọt ngào, tàn tiệc rồi vẫn còn cười ngây ngô. Lâm Nhã đột nhiên xách túi đứng dậy nói đêm nay phải bay gấp, bà phải đi công tác vài ngày. Thời Hoài không hiểu nguyên do, đến khi Ngu Trì Cảnh bế cậu lên lầu, cậu mới phản ứng lại được.
Giãy dụa chỉ càng làm Ngu Trì Cảnh bước nhanh hơn, cậu tóm lấy quần áo Ngu Trì Cảnh, nói chuyện cũng thành lắp ba lắp bắp.
"Không... Em... Em muốn tắm trước."
Ngu Trì Cảnh không từ chối, gật đầu nói được, rồi nhìn chằm chằm cậu bước vào phòng tắm. Thời Hoài muốn trốn trong phòng tắm, trốn được bao lâu hay bấy lâu, cho nên cậu đã tắm xong rồi mà vẫn chưa tắt vòi sen, đứng dưới vòi sen phát ngốc, sợ bị Ngu Trì Cảnh phát hiện.
Nửa tiếng sau Ngu Trì Cảnh gõ cửa, nói: "Ra ngoài ngay lập tức, muộn một phút, anh làm thêm một lần."
Thời Hoài sợ đến mức run tay, chỉ có thể tắt vòi sen, sợ hãi nói: "Cá con, có thể không... Có thể không... không làm được không..."
Ngu Trì Cảnh gập ngón tay gõ vài cái trên cửa, tiếng gõ thanh thúy như đang gõ vào trái tim cậu.
"Một phút."
Thời Hoài gục đầu xuống, mặc quần áo chậm như rùa, Ngu Trì Cảnh ở bên ngoài lại gõ thêm vài cái.
"Hai phút."
Cậu chỉ đành nhanh chóng mặc quần áo kéo cửa ra.
Ngu Trì Cảnh nhướn mày, nói: "Làm thêm hai lần."
Thời Hoài lui ra sau một chút, ngay sau đó bị Ngu Trì Cảnh bế ngang lên, bước nhanh vài bước ném cậu lên giường. Thời Hoài chống tay ngồi dậy, không ngừng lùi ra sau, còn muốn tiếp tục từ chối hắn.
Ánh mắt Ngu Trì Cảnh nặng nề, hắn duỗi tay bắt lấy mắt cá chân cậu, kéo cậu trở về.
Thực sự kéo rất mạnh, Thời Hoài lại càng sợ hơn, cậu chống tay trên bả vai Ngu Trì Cảnh, hai hàm răng run cầm cập: "Cá... Cá con..."
Ngu Trì Cảnh vẫn thích trực tiếp hành
động, bờ môi của cậu bị
ngậm lấy, lời nói còn lại không có có hội nói ra.
Vừa nãy cậu vội vã ra ngoài chưa kịp mặc quần, chỉ mặc áo trên, Ngu Trì Cảnh nhấc vạt áo cậu lên, kéo một đã cởi được ra. Trên người cậu lập tức chỉ còn lại mảnh vải nhỏ che giữa hai chân.
Ngu Trì Cảnh cúi đầu nhìn.
Da thịt mềm trắng như ngọc phiếm màu hồng nhạt vì vừa tắm rửa, xương quai xanh hãm sâu, đầu vai mượt mà, bên dưới là hai điểm hồng hồng và phần bụng nhỏ bằng phẳng.
Xuống chút nữa, hắn cố ý nhìn thật kỹ, cũng chỉ nhìn được đôi chân cố gắng kẹp chặt và mắt cá chân xinh đẹp hoàn toàn làm hài lòng hắn.
Ánh mắt Ngu Trì Cảnh quá nóng bỏng, Thời Hoài không nhịn được khóc hừ một tiếng, duỗi tay muốn che, nhưng lại không biết che chỗ nào, cũng chẳng che được chỗ nào cả.
Ngu Trì Cảnh cởi quần áo của mình, cúi người, đôi tay chống hai bên người Thời Hoài, dùng cách hắn am hiểu nhất để dụ dỗ Thời Hoài.
Dựa vào gần sát, cố ý nói chuyện thật chậm, thở ra hơi thở nóng bỏng vào mặt cậu, hai hàng mi cậu sẽ vô thức run rẩy, thậm chí đôi mắt cũng trở nên ướt nhẹp.
"Tay em phải dùng để ôm anh, không được che, không được đẩy anh ra, nếu không..."
Ngu Trì Cảnh thổi nhẹ lên môi cậu.
"Trói em lại."
Thời Hoài run lên, ngay sau đó nhắm chặt mắt lại, mím chặt môi, run rẩy ôm lấy Ngu Trì Cảnh. Ngu Trì Cảnh rất hài lòng, hắn chạm lên eo cậu, cảm nhận được cậu đang run rẩy kịch liệt, nhưng hắn không dừng, vẫn dùng sức kéo mạnh để cậu dính sát vào mình, không có một kẽ hở.
Cơ thể Ngu Trì Cảnh rất nóng, lại cố ý vừa dán vừa cọ lên người Thời Hoài, một tay hắn nắm cằm dưới của Thời Hoài ép Thời Hoài há miệng. Hắn hôn rất mạnh, môi dưới của Thời Hoài bị ép không ra hình thù gì cả, một giây sau lại bị hắn liếm mút cực mạnh. Thời Hoài chỉ có thể cảm nhận nước miếng tràn ra từ khóe miệng mình, không thể nuốt kịp, tràn ra nhiều, Ngu Trì Cảnh lại đánh mông cậu một cái, bóp vai cậu kéo cậu ra khỏi ngực mình. Hắn cúi đầu nhìn cậu, trong mắt tràn đầy vẻ cảnh cáo: "Nói nhiều lần như vậy mà không biết nghe lời, phải nuốt xuống."
Thời Hoài không hiểu gì cũng chưa làm gì cả, Ngu Trì Cảnh có quá nhiều cách thức trêu chọc cậu, cậu không chịu nổi. Không chịu nổi bị hắn cọ, bị hắn cắn, bị hắn hôn, bị hắn đánh.
Cho nên gần như vừa bắt đầu là cậu đã rơi nước mắt.
Cậu bị mắng cũng không giận, cũng không trốn, ngược lại giơ tay lên lau nước mắt, nhìn Ngu Trì Cảnh, tiếng nói lẫn tiếng khóc nức nở mềm mại không chịu được.
"Cá con ôm... Cá con đừng mắng em..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...