Mưa Nhỏ Lành Lạnh

Thời Hoài mở cửa phòng đọc sách ra, không thấy gì cả, mở cửa phòng ông nội ra, cũng không thấy gì cả, nhưng cậu không vì thế mà thất vọng, cậu biết chắc chắn ông nội có để lại gì đó cho mình.

Cuối cùng cậu mở cửa phòng mình, quả nhiên thấy được một lá thư trên đầu giường mình.

Cậu hơi dừng lại, cười, quay đầu nhìn Ngu Trì Cảnh, đôi mắt hồng hồng, dù nước mắt còn đọng lại cũng không thể che được ý cười và chút đắc ý từ đáy mắt cậu.

Cậu nói, anh thấy chưa, em nói rồi mà, chắc chắn ông nội có để lại đồ cho em.

Ngu Trì Cảnh thực sự không cười nổi, đành phải duỗi tay xoa xoa mặt Thời Hoài, gật đầu. Thời Hoài kéo hắn ngồi xuống giường, lại hỏi hắn có muốn cùng xem không, hắn trố mắt hỏi lại: "Có được không?"

"Đương nhiên là được."

Thời Hoài chớp mắt, nước mắt lập tức rơi xuống phong thư, thấm ướt một góc nhỏ. Cậu duỗi tay lau sạch, sợ cọ rách phần giấy bị ướt nước, động tác rất cẩn thận như đang chạm vào món đồ quý giá.

"Bởi vì bây giờ em chỉ còn anh thôi."

Ngu Trì Cảnh thực sự không nhịn được, hắn đỡ sau đầu Thời Hoài, thò lại gần, hơi cúi đầu, lại đè thấp giọng mình xuống.

Hắn đang trong trạng thái hoàn toàn đè thấp mình.

Hắn hỏi: "Bé con, chúng ta hôn môi đi, được không?"

Tha thứ cho hắn trước nay không học được cách an ủi người khác như thế nào, một người quá quan trọng, một người quá đau khổ, hắn chỉ có thể nghĩ ra cách an ủi không hề giống an ủi này.

Thời Hoài nghiêng đầu nhìn hắn, gật gật đầu, nói: "Được."


Ngu Trì Cảnh duỗi tay ôm mặt Thời Hoài, nhẹ nhàng áp xuống, cánh môi mềm mại cọ xát lẫn nhau, ban đầu hắn chỉ cọ nhẹ như vậy, vừa dịu dàng vừa thân mật. Thỉnh thoảng sẽ ngậm nhẹ lấy môi dưới của Thời Hoài, đầu lưỡi khẽ liếm, cho đến khi Thời Hoài hơi ngẩng đầu lên hé miệng ra, như đang nói cho hắn biết, không sao đâu.

Lúc này hắn mới hôn sâu xuống, điên cuồng xâm chiếm lấy hô hấp của Thời Hoài.

Nụ hôn này không biết trở nên điên cuồng từ giây phút nào, nhưng tuyệt đối không phải do một mình Ngu Trì Cảnh dẫn tới, rõ ràng là Thời Hoài cũng đang hôn môi hắn.

Quá đau. Cả hai đều quá đau.

Nếu ngôn ngữ không thể mang đến tác dụng trấn an nào, vậy thì hãy dùng nụ hôn để thay thế.

Ngu Trì Cảnh xoa nắn mặt Thời Hoài, hỏi: "Bé con, anh ôm em được không?"

"... Ừm."

Thời Hoài vẫn cứ đáp ứng yêu cầu của hắn, nghe hắn hỏi vậy, cậu nhẹ nhàng đáp lời, bị hắn ôm vào lòng cũng duỗi tay ôm lấy cổ hắn, nước mắt cọ lên mặt hắn, nụ hôn lần này cũng nhuốm vị mặn đắng.

Ngu Trì Cảnh ôm cậu rất chặt, thời gian hôn môi quá lâu, cả hai đều khó thở được bình thường Ngu Trì Cảnh mới buông Thời Hoài ra, nhưng môi vẫn còn cọ lên đôi môi sưng vù của Thời Hoài,nhẹ giọng nói: "Đừng sợ, anh sẽ mãi mãi ở bên em. Anh sẽ yêu em, mẹ anh cũng sẽ yêu em, sau này chắc chắn cũng sẽ có người yêu em."

Ngu Trì Cảnh nói, ah sẽ mãi mãi yêu em.

Hắn hôn mạnh một cái lên môi Thời Hoài, duỗi tay vỗ nhẹ lưng Thời Hoài.

"Đừng sợ, đừng sợ, bé con à, anh luôn ở đây."

Thời Hoài nghẹn ngào vài tiếng, nước mắt không ngừng rơi xuống.


"Lúc ông nội mất, không có em ở cạnh, ông có trách em không? Cá con, anh nói đi... Ông có trách em không?"

"Không đâu, ông chỉ lo lắng cho em thôi, ông lo em sẽ buồn, sẽ bị người khác bắt nạt, chắc chắn trước khi đi ông chỉ hy vọng em sẽ luôn luôn vui vẻ."

Thời Hoài ngoan ngoãn gật gật đầu, dựa vào trong lòng ngực hắn nghỉ một hồi, hắn duỗi tay giúp Thời Hoài lau nước mắt, lau khô rồi lại hôn Thời Hoài một chút, hỏi Thời Hoài, muốn mở thư ra đọc không?

Thời Hoài chậm rãi mở phong bì, rút bức thư bên trong ra.

Dòng đầu tiên, Em Bé, thư dành tặng con.

Thời Hoài cười, hít hít mũi, nói: "Ông nội em gọi em là Em Bé."

Cậu dừng lại một chút, nói: "Trước kia ông là thầy giáo."

Ngu Trì Cảnh gật đầu, xoa xoa bờ vai cậu, nhẹ giọng đáp lời.

Tầm mắt dịch xuống một chút, là những hàng chữ đẹp đẽ vô cùng.

"Em Bé à, ông nghĩ bây giờ chắc ông đã nhắm mắt xuôi tay rồi. Hai ngày nay ông cứ thấy người không có sức, cũng ăn không ngon, ông biết chắc chắn ông sắp phải đi rồi, cho nên ông để lại bức thư cho con, coi như đây là lần cuối cùng ông và con gặp nhau đi. Bởi vì ông biết, Em Bé của ông chắc chắn đang tự trách mình vì không có mặt trong thời gian cuối cùng của ông.

Không có mặt cũng được, con vẫn còn sống cùng ông, làm sao ông nỡ đi được?

Em Bé của ông từ nhỏ đến lớn là giỏi khóc nhất, khóc rồi lại đáng thương như vậy, gọi ông một tiếng ông nội thôi ông cũng không nỡ đi, nhưng phải làm sao được?


Em Bé à, dù sao cũng phải có ngày này. Đừng vì chuyện này mà tự đẩy mình vào đáy cốc, ông nội mãi yêu con, mãi ở bên con, dù con có nhìn thấy ông hay không nhìn thấy ông, ông đều ở bên con.

Em Bé của ông, ông nội không còn nữa, con phải khóc ít thôi. Ông yêu con, con khóc với ông, ông sẽ càng yêu con hơn.

Em Bé ngoan, đừng dễ dàng rơi nước mắt.

Nhưng mà, nếu Em Bé gặp được người yêu con giống như ông yêu con, vậy thì khóc cũng không sao.

Cậu bé hay đi cùng con kia, cậu ấy có thực sự yêu con hay không, ông không thể thay con hỏi cậu ấy nữa rồi, nhưng ông hy vọng cậu ấy yêu con.

Hôm đó ông ở trên lầu, ông thấy cậu ấy ôm Em Bé, còn đội vòng hoa Em Bé làm, Em Bé của ông cười rất vui, ông cũng rất vui.

Em Bé à, nếu cậu ấy yêu con, vậy thì con có thể khóc cùng cậu ấy.

Em Bé của ông, hãy luôn luôn vui vẻ bình an."

Thời Hoài vẫn luôn yên tĩnh, chỉ là nước mắt rơi không ngừng, nhìn đến câu cuối cùng, cậu mới bộc phát cảm xúc ra, trong cổ họng tràn ra tiếng khóc uất nghẹn. Ngu Trì Cảnh ôm cậu, nhẹ nhàng lắc lư, vỗ vỗ lưng cậu như đang dỗ dành một đứa trẻ.

"Em Bé của ông, hãy luôn luôn vui vẻ bình an."

Ngu Trì Cảnh nhẹ giọng đọc câu này, đọc một cách nhu hòa lại trân trọng, nhẹ nhàng như sợ làm ai bừng tỉnh từ giấc ngủ mơ.

"Bé con của anh, hãy luôn luôn vui vẻ bình an."

Thời Hoài ghé vào trong lòng ngực hắn, tiếng khóc yếu dần đi, biến thành tiếng nức nở như tiếng mèo kêu, cuộn tròn người lại đáng thương cực kỳ. Đây hoàn toàn là tư thế yếu ớt đến cùng cực, là tư thế muốn tìm kiếm sự bảo vệ.

Cậu là con giáp xác non bị gõ mở lớp vỏ, là con cún lưu lạc bị mưa xối ướt người, là chiếc thuyền phiêu bạt trong biển trời mênh mông không tìm được phương hướng.


Vì thế Ngu Trì Cảnh lặp lại từng câu, "Bé con của anh, hãy luôn luôn vui vẻ bình an", dùng tư thái nhu hòa nhất kéo cậu về lại thế giới này.

Tình yêu của Ngu Trì Cảnh biến thành chiếc vỏ mới bao bọc lấy cậu, biến thành ngôi nhà mới cho chú cún lưu lạc, biến thành chiếc la bàn trên thuyền, thành ngọn hải đăng trên mặt biển.

"Bé con của anh, hãy luôn luôn vui vẻ bình an"

Nước mắt của Thời Hoài cuối cùng cũng ngừng, nhẹ nhàng cọ lên người hắn không có chút sức lực nào.

Động tác vỗ lưng Thời Hoài cũng càng nhẹ nhàng hơn, Thời Hoài nói muốn ngủ, hắn lập tức ôm Thời Hoài đi tắm rửa.

Lúc này hắn không còn hơi sức đâu nghĩ đến những chuyện khác, chỉ còn trái tim căng trướng những cảm xúc chua xót đau khổ.

Tắm rửa đơn giản xong, Thời Hoài đã dựa vào lòng Ngu Trì Cảnh mà ngủ, Ngu Trì Cảnh giúp cậu thay quần áo, rồi bế cậu lên giường.

Thời Hoài chưa từng ôm Ngu Trì Cảnh chặt như lúc này.

Đây là đêm khổ sở nhất của Thời Hoài, cũng là đêm khổ sở nhất của Ngu Trì Cảnh.

Hắn còn nhớ lúc trước cả lớp cùng đi xem phim, rất nhiều người rơi nước mắt, nhưng hắn lại không có chút cảm xúc nào.

Ngu Trì Cảnh không có khả năng chia sẻ cảm xúc, hắn đã tự nhốt mình trong nỗi khổ riêng, đã hoàn toàn quên đi năng lực này rồi. Hắn không thể cảm nhận nỗi đau khổ của người khác, nhưng bây giờ, mỗi một giọt nước mắt của Thời Hoài đều đang ép hắn nhấm nháp từng chút của nỗi buồn.

Mỗi một phần đau khổ của Thời Hoài, hắn đều phải trải qua.

Thời Hoài đau, hắn cũng phải cùng đau.

Trong giây phút hắn nảy sinh tình cảm với Thời Hoài, hắn lại một lần nữa có được khả năng chia sẻ cảm xúc. Mà những cảm xúc này, đều bắt đầu từ tình yêu của hắn với Thời Hoài.

Ngu Trì Cảnh có thể chia sẻ cảm xúc đều là nhờ Thời Hoài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui