Mưa Nhỏ Lành Lạnh

Tháng tư, trường học tổ chức hoạt động leo núi theo thường lệ.

Các năm trước, khối 12 đều tiếp tục đến trường học, cho nên Thời Hoài không để ý lắm, không ngờ mới đi ăn sáng quay về đã nghe thấy chủ nhiệm lớp thông báo trên bục giảng, nói mọi người chuẩn bị kỹ càng.

"Hả? Vì sao lớp 12 cũng được tham gia?"

Thời Hoài trốn sau quyển sách, nhích lại gần Ngu Trì Cảnh nhỏ giọng hỏi, Ngu Trì Cảnh bóp bóp mặt cậu, trả lời: "Có chủ nhiệm lớp nói năm cuối học áp lực, nên cùng tham gia để thả lỏng."

"Ồ, em nhớ hình như phải chia nhóm."

Thời Hoài ngồi thẳng dậy nghe giáo viên phổ biến, nghe xong lại nằm bò xuống, vui vẻ nói: "Năm nay cũng là hai người một nhóm, chắc chắn cá con sẽ chọn em!"

Ngu Trì Cảnh gật đầu.

"Anh chọn em, chúng ta có thể lén lút hôn môi trong rừng."

Hai tai Thời Hoài đỏ lên, cậu lườm hắn một cái.

"Cá con, trong đầu anh ngoài hôn môi ra còn cái gì nữa không?"

"Còn." – Ngu Trì Cảnh gật đầu: "Nhưng những cái đó phải chờ đến khi em thành niên."

Mặt Thời Hoài càng đỏ hơn, dứt khoát quay ngoắt sang một bên không để ý đến hắn.

Ngu Trì Cảnh nhìn cậu ngại đỏ mặt, gần như vùi đầu vào cuốn sách, ác liệt trong lòng hắn không ngừng tràn ra.

Tại sao đã hôn nhiều lần như vậy rồi, bị bắt nạt nhiều lần như vậy rồi mà vẫn dễ ngại như thế, vậy đến lúc đó phải làm sao, sẽ xấu hổ đến mức cả người toàn là màu đỏ sao? Chắc là sẽ luôn khóc.


Nhưng Ngu Trì Cảnh hiểu rõ nhất là thói hư tật xấu của mình, đến lúc đó, Thời Hoài càng khóc lý trí của hắn càng sụp đổ, mãi cho đến khi mất khống chế mới thôi. Mất khống chế rồi càng không thể dừng lại, sẽ làm hỏng cậu.

Nghĩ đến đây hắn lại đột nhiên thấy đau lòng cho Thời Hoài.

Sao lại gặp phải kẻ khốn như hắn.

Một chút áy náy nhỏ bé không đáng kể này của Ngu Trì Cảnh đã bị đánh nát ngay khi hắn trở về ký túc xá, nhìn thấy Thời Hoài bước vào nhà tắm đóng cửa lại, ác liệt trong lòng hắn lại tràn ra đánh tan chúng.

Hầu kết hắn lăn xuống một chút, đầu lưỡi liếm nhẹ lên hàm trên, cuối cùng cũng không nhịn được, hắn nhanh chóng đi qua mở cửa rồi đóng ngay lại, động tác liền mạch lưu loát.

Thời Hoài đang quay lưng về phía hắn cởi quần áo, ngón tay trắng thon dài nắm vạt áo kéo lên trên, đã kéo đến bả vai. Phần eo nhỏ lộ ra hoàn toàn, tầm mắt Ngu Trì Cảnh dịch xuống dưới, nhìn thấy xương cánh bướm hơi gầy, bởi vì động tác cởi áo của cậu, tấm lưng vốn đã nhỏ lại càng có vẻ gầy gò hơn.

Trên xương cánh bướm của Thời Hoài có một nốt ruồi.

Ngu Trì Cảnh có cảm giác như có thứ gì đó nghẹn ở yết hầu.

Thời Hoài nghe thấy tiếng động phía sau lưng, ngơ ngác quay đầu lại, vừa thấy hắn đã giật mình suýt ngã sụp xuống, hắn duỗi tay đỡ lấy cậu, kéo cậu vào lòng, nói: "Xin lỗi bé con, anh không nhịn được."

Hắn nói, không nhịn được.

Lòng bàn tay nóng bỏng cọ trên eo cậu, hắn cúi đầu hôn Thời Hoài một cái rồi không có hành động gì nữa.

"Anh chỉ nhìn thôi, anh không làm gì cả, đừng ghét anh, anh sẽ đi ngay."

Thời Hoài vốn đang lẫn trong cảm xúc sợ hãi xấu hổ và bực bội, nghe Ngu Trì Cảnh nói vậy lại sửng sốt, hai mắt nhìn chằm chằm biểu tình hơi trầm xuống cùng vẻ né tránh của Ngu Trì Cảnh, đột nhiên cậu mềm lòng.


Không phải lúc nào Ngu Trì Cảnh cũng thản nhiên, thực ra hắn cũng có lúc sợ Thời Hoài sẽ ghét mình.

Thời Hoài kéo tay áo Ngu Trì Cảnh, nhân lúc Ngu Trì Cảnh quay đầu lại cậu nhón chân hôn hắn một cái.

"Em sẽ không ghét anh."

Thời Hoài cười cười.

"Nhưng anh không được như vậy nữa, làm gì có ai đột nhiên xông vào lúc người khác đang tắm rửa đâu."

Ngu Trì Cảnh cũng cười cười, nói: "Được, lần sau anh sẽ nhịn."

Quần áo Thời Hoài đã thả xuống, lớp vải mỏng không che kín hết được thân hình cậu, vẫn khiến ai đó miệng khô lưỡi khô. Ngu Trì Cảnh khắc chế chính mình, không được nhìn.

Thời Hoài không nhịn được nói: "Sao em lại thấy anh thế này đáng thương quá vậy, cá con."

Ngu Trì Cảnh khàn giọng đáp lại, ôm mặt cậu hôn cậu, môi dán vào môi cậu: "Cho nên em mau lớn lên đi, mau mau thành niên đi, Thời Hoài của anh."

Thời Hoài ngẩn người một chút, gương mặt không ngừng nóng lên, nóng muốn bùng cháy.

Ngu Trì Cảnh thật là, ác liệt mà quyến rũ, trắng trợn mà mịt mờ, hạ lưu mà nghiêm túc, tùy tiện mà trân trọng.

Hắn bày tỏ dục vọng của hắn một cách trắng trợn không hề kiêng dè, bởi vì dục vọng của hắn hoàn toàn xuất phát từ tình yêu.


Thời Hoài không khỏi giơ tay che mắt Ngu Trì Cảnh lại, không để ánh mắt nóng bỏng khiến mình thẹn thùng muốn bùng nổ này tiếp tục dừng trên mặt mình nữa. Trong lúc Ngu Trì Cảnh không nhìn thấy, Thời Hoài vô thức liếm liếm cánh môi khô ráo, nhỏ giọng nói, còn ba tháng nữa, nói xong lại hôn Ngu Trì Cảnh một cái, sau đó đẩy Ngu Trì Cảnh ra khỏi phòng.

Ngu Trì Cảnh ra khỏi ký túc xá đi hút thuốc.

Thực sự không còn cách nào khác, đành hút một điếu.

Thời Hoài tắm xong, Ngu Trì Cảnh đang ngồi trên giường. Hắn vừa súc miệng nên không còn mùi thuốc nữa. Cũng may hắn đã đoán được sẽ có tình huống này, cho nên vừa chuẩn bị thuốc lá vừa chuẩn bị sẵn nước súc miệng.

Thời Hoài đẩy đẩy hắn, nói hắn mau đi tắm rửa, đêm nay phải đi ngủ sớm. Khi hắn tắm xong, Thời Hoài đã nằm ngủ rồi.

Trong tình huống này, Ngu Trì Cảnh cũng không cần làm người tốt gì cả, hắn duỗi tay bóp lấy cằm Thời Hoài thoải mái hôn môi.

Thời Hoài ngủ rất ngoan, Ngu Trì Cảnh làm phiền cậu, trước giờ cậu chưa từng nổi giận với hắn.

Hôn môi đủ rồi, Ngu Trì Cảnh lại hôn trán Thời Hoài.

"Bé con ngủ ngon."

——

Vừa bắt đầu chuyến đi, Thời Hoài còn vui vẻ vô cùng, nắm tay Ngu Trì Cảnh ngó đông ngó tây liên hồi. Một lát sau, không biết cậu nhìn thấy ai, bỗng thu hồi tầm mắt không nhìn lung tung nữa, còn hơi rụt lại vào người Ngu Trì Cảnh, cúi đầu nghịch ngón tay Ngu Trì Cảnh.

Ngu Trì Cảnh liếc Thời Hoài một cái, không hỏi, tầm mắt hắn quét một vòng xung quanh, chờ đợi Thời Hoài mở miệng.

Kiên nhẫn của hắn chưa bao giờ nhiều như bây giờ, Thời Hoài không nói, hắn cũng không giận, Thời Hoài càng lúc càng cuống, cuối cùng cũng chủ động mở miệng: "Cá con."

"Hửm?"

"Anh có thể luôn nắm tay em không.... Đừng buông tay."


Ngu Trì Cảnh gật đầu, nói được, lại giơ tay đỡ lấy mặt cậu, hỏi: "Trước kia em cũng từng tham gia hoạt động thế nào? Em cùng nhóm với ai? Nó bỏ em lại một mình?"

Hắn nghĩ nghĩ, lại hỏi thêm: "Có người... bắt nạt em? Mấy người?"

Thời Hoài không ngờ hắn lại đoán đúng tất cả, cậu hơi sửng sốt, càng lúc càng thấy tủi, nhưng chỉ gật đầu, hắn nói đến đâu gật đầu đến đấy, không nói lời nào.

Ngu Trì Cảnh cũng không hỏi lại những câu hỏi đã có sẵn đáp án đó nữa, chỉ xoa bóp mặt cậu, nói: "Nếu có còng tay thì tốt, anh sẽ trói em vào ngực anh."

Thời Hoài nhỏ giọng nói: "Nắm là được rồi, nắm tay sẽ không bị bỏ lại."

Ngu Trì Cảnh rầu rĩ cười một tiếng.

Sao lại có người có thể nói những lời đáng thương đến thế?

Đột nhiên hắn thấy may mắn vì người Thời Hoài gặp được là hắn, bởi vì hắn thực sự yêu Thời Hoài. Nếu gặp phải kẻ khác có dục vọng lớn hơn tình yêu, kẻ đó sẽ trêu đùa Thời Hoài, chơi chán rồi vứt bỏ, không biết đến lúc đó Thời Hoài sẽ hỏng đến mức nào.

Nhưng hắn không cần mất công suy nghĩ đến kết quả đó, bởi vì Thời Hoài đã gặp được hắn, Ngu Trì Cảnh.

"Trói lại càng được hơn, em muốn chạy cũng chạy không thoát."

Ngu Trì Cảnh nói vậy, ngón tay hắn nắm lấy cổ tay Thời Hoài như đang còng tay cậu, sau đó đột nhiên siết chặt, nâng tay Thời Hoài lên. Hắn cúi người xuống, nhìn có vẻ tùy ý nhưng cũng thật sự thành kính hôn lên mu bàn tay Thời Hoài, không phải hắn cố tình, nụ hôn này vô tình dừng trên đúng vết sẹo của Thời Hoài.

Trong mắt hắn hiện lên ý cười: "Phong ấn em."

Có lẽ Ngu Trì Cảnh đang cười những lời nói ngây thơ của mình, nhưng Thời Hoài lại cảm thấy tất cả âm thanh bên ngoài đột nhiên biến mất, cậu chỉ có thể nghe thấy tiếng nói của một mình hắn. Vết sẹo trên tay trở nên nóng bỏng như có một đốm lửa đang bùng cháy, dường như cậu thực sự bị phong ấn.

Vết sẹo xấu xí từ đây trở thành ấn chú mà Ngu Trì Cảnh phong ấn cậu, trở thành lao tù giam cầm cậu, biến thành chứng cứ Ngu Trì Cảnh yêu cậu.

Từ nay về sau cậu không chạy được nữa. Mãi mãi, hoàn toàn thuộc về người này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận