Mưa Nhỏ Lành Lạnh

Thời Hoài ngờ Ngu Trì Cảnh lại đoán được, mềm giọng thề thốt phủ nhận: "Em.... Em không, không xem lén gì cả."

Ngu Trì Cảnh nghe cậu nói vậy càng thêm chắc chắn.

"Đưa điện thoại cho anh."

"Không, không cho."

Thời Hoài hoảng loạn che túi lại, nhưng sức cậu quá nhỏ, không thể ngăn được tay Ngu Trì Cảnh. Ngu Trì Cảnh lấy điện thoại của cậu ra, kéo cậu ôm vào lòng, còn đánh mông cậu một cái như trừng phạt.

"Có tật giật mình?"

Mật khẩu của Thời Hoài có cài vân tay của hắn, hắn mở ra rất dễ dàng. Thời Hoài bị hắn giữ chặt trong lòng bằng một tay, giãy giụa vài cái xin hắn trả điện thoại cho mình.

Ngu Trì Cảnh không để ý đến cậu, cậu giãy giụa càng mạnh thêm, cuống quýt há miệng cắn một cái lên vai Ngu Trì Cảnh.

Ngu Trì Cảnh sửng sốt, quay qua nhìn cậu, hắn tiện tay ném điện thoại của cậu lên giường, sau đó bế cậu đến tủ đầu giường, mở ngăn kéo lấy thắt lưng trói chặt cổ tay cậu lại.

Thời Hoài sợ đến mức không dám cựa quậy nữa, cậu không nghĩ mình sẽ bị Ngu Trì Cảnh trói lại.

Ngu Trì Cảnh thấy cậu sợ hãi, hắn xoa xoa đầu cậu: "Ngoan nào."

Ngu Trì Cảnh ôm cậu ngồi xuống giường, với tay lấy điện thoại, mở ra lần nữa, vào wechat, khi thấy tên Tạ Du, động tác của hắn khựng lại.

Giọng hắn hơi trầm xuống: "Em kết bạn với Tạ Du làm gì?"

Thời Hoài biết tính chiếm hữu đáng sợ của Ngu Trì Cảnh lại bạo phát, nhưng tay cậu đang bị trói không thể động đậy, cậu chỉ có thể cọ cọ chân lên đầu gối Ngu Trì Cảnh: "Em chỉ muốn hỏi cậu ấy vài thứ thôi."

Ngu Trì Cảnh bắt lấy mắt cá chân của cậu, cảm xúc thoải mái giống hệt như hắn từng tưởng tượng, khiến người ta miệng khô lưỡi khô. Hắn liếm qua hàm trên, khắc chế nôn nóng trong lòng, hỏi: "Em có chuyện gì không thể hỏi anh?"


"Em... Hỏi anh... Anh sẽ không nói cho em..."

Ngu Trì Cảnh nhíu mày, cũng không khác suy đoán trong lòng hắn là bao.

Hắn tiện tay lướt lịch sử trò chuyện, rồi quen tay bấm vào Baidu, mở lịch sử tìm kiếm.

Thời Hoài quá dễ đoán, Ngu Trì Cảnh không cần nghĩ cũng biết cậu đã làm những gì.

Ngu Trì Cảnh trầm mặc một hồi, xóa sạch lịch sử, cố ý không nói gì, chỉ dùng ánh mắt lăng trì Thời Hoài.

Thời Hoài cúi đầu không dám nhìn hắn, mặt và tai càng lúc càng đỏ, đỏ muốn nhỏ máu.

Cậu vẫn đang đợi phản ứng của Ngu Trì Cảnh, nhưng lại không đợi được gì cả, không gian yên tĩnh lạ thường, ánh mắt của Ngu Trì Cảnh như tàn lửa đốt cháy mặt cậu. Cậu nhịn, rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn rụt nhẹ bả vai, khóc.

Ngu Trì Cảnh sửng sốt, tức đến bật cười, hắn dựa vào đầu giường, bế Thời Hoài ngồi lên đùi mình, vỗ nhẹ sau lưng cậu.

"Khóc cái gì? Không phải tự em muốn xem trộm hay sao?"

Thời Hoài thút thít cãi lại: "Em không... Không xem trộm..."

Ngu Trì Cảnh gật đầu, phân tích logic cho cậu: "Anh không nói cho em biết, em đi hỏi Tạ Du, Tạ Du nói phải chờ đến khi em thành niên, em lại tự đi tra Baidu, không phải xem trộm thì là gì?"

Thời Hoài muốn lau nước mắt, hai tay bị trói không lau được, cậu sợ hãi cọ cọ mặt lên áo Ngu Trì Cảnh, vừa nhát gan vừa muốn trả thù, cọ đến khi áo hắn lốm đốm nước mắt mới thôi.

Sau đó cậu nói bằng giọng điệu vô cùng đáng thương: "Em sai rồi."

Ngu Trì Cảnh không giận, chỉ khẽ thở dài, nói không phải lỗi của em, rồi giơ tay lau nước mắt trên mặt Thời Hoài.

Lòng bàn tay hắn cọ qua mí mắt của Thời Hoài, ấm áp, cọ xong lại có vài giọt nước mắt trào ra.

"Em chỉ muốn biết... Rốt cuộc anh muốn cái gì, em có cảm giác, anh... anh rất muốn, nhưng mà em chưa cho anh, anh không vui."

Ngu Trì Cảnh lại cười.

"Anh không vui lúc nào? Lần nào anh hôn em cũng rất vui vẻ."

"Có thật không?" – Thời Hoài hít hít mũi: "Rõ ràng anh... Rõ ràng muốn làm... làm chuyện kia..."

Cậu càng nói càng đỏ mặt, Ngu Trì Cảnh không nhịn được nhéo má cậu, nói: "Anh rất muốn, cực kỳ muốn, bởi vì em thực sự..."

Ngu Trì Cảnh thở dài, hạ thấp giọng.

"Em thực sự, quá quyến rũ, anh không nhịn được."

Giọng điệu hắn như đang trách cứ, rất bất đắc dĩ, chất giọng trầm trầm như bất lực không thể làm được gì khác.

"Anh nói rồi, em quá đẹp, lại còn đáng yêu, em cười với anh một cái thôi anh cũng cảm thấy em đang cố tình quyến rũ anh."

"Em nói xem anh nhịn thế nào được?"

Câu cuối cùng của hắn nhẹ nhàng rơi xuống như dừng giữa đám mây, kéo theo suy nghĩ của Thời Hoài cũng lơ lửng trên không theo hắn.


Thời Hoài nhỏ giọng nói: "Em không quyến rũ anh."

"Ừ, tại tâm tư anh quá xấu xa."

Cậu lại nóng nảy: "Không được, không được nói mình như thế."

Ngu Trì Cảnh thản nhiên cười rộ lên.

"Anh không sợ, anh thừa nhận tâm tư của anh với em chưa bao giờ chính đáng, anh lưu manh, xấu xa, trọng dục, cực đoan, chiếm hữu quá độ, tất cả anh đều thừa nhận, nhưng quan trọng là, đối tượng chỉ là em."

Từng câu từng chữ như tiếng chuông vang vọng vào đúng 12 giờ, mỗi từ đều rất nặng, gõ cho Thời Hoài đầu váng mắt hoa, tim đập nhanh hơn, độ ấm truyền từ đầu ngón tay đến khắp người, từng tấc da thịt đều đang bốc cháy.

Cậu như bị hớp hồn, hỏi: "Mãi mãi là em, đúng không?"

Còn Ngu Trì Cảnh cho cậu câu trả lời chắc chắn: "Đúng, mãi mãi là em."

Thời Hoài bò vào lòng hắn như một chú mèo con, ngoan ngoãn, nghe lời, thuận theo.

Ngu Trì Cảnh ôm cậu một hồi, tiếp tục giải thích vấn đề kia: "Anh rất muốn, nhưng nhất định phải đợi đến khi em thành niên, em biết không? Anh không nói cho em vì anh thấy em có vẻ không biết, anh không muốn làm em sợ. Hơn nữa không phải anh không vui, cho dù chỉ được hôn em anh cũng thấy vui, chỉ cần là em, anh sẽ rất vui."

Ngu Trì Cảnh dừng một chút, lại nói: "Nếu em chủ động hôn anh, anh sẽ rất rất vui."

Thời Hoài nắm lấy áo Ngu Trì Cảnh, ngẩng đầu hôn hắn một cái rồi lập tức rụt về, vùi mặt vào ngực hắn.

Hắn cười một tiếng, càng ôm cậu chặt hơn.

"Cho nên em đừng suy nghĩ lung tung, có một số việc, chờ em thành niên rồi nói."

Thời Hoài rầu rĩ đáp lời, một lát sau lại nhỏ giọng hỏi: "Liệu có... Đau lắm không? Em thấy hơi, sợ."

"Anh sẽ cố gắng nhẹ nhàng."

Mặt và tai Thời Hoài đều hồng, sắc mặt Ngu Trì Cảnh không có gì khác thường, lại nó ra những lời khiến người ta mặt đỏ tim đập nhanh.

"Sau này đừng xem trộm mấy thứ này nữa, xem rồi lại không chịu cho anh chạm vào."

Thời Hoài chột dạ phản bác: "Đâu có."


"Vả lại, người trong video có đẹp được bằng anh đâu."

"Cá con! Anh đang nói gì thế hả?!"

"Không phải sao? Hay là em nhìn anh thử xem?"

Ngu Trì Cảnh làm bộ muốn cởi quần áo, Thời Hoài dí sát mặt vào ngực hắn.

"Em không nhìn!"

Ngu Trì Cảnh cười thu tay về, đột nhiên nghĩ đến gì đó, sắc mặt lập tức thay đổi, hắn tóm gáy Thời Hoài kéo cậu ra khỏi ngực mình, ánh mắt có vẻ âm trầm.

"Video kia, em xem bao nhiêu rồi?"

Thời Hoài sợ hãi nhìn hắn: "Em chỉ... Chỉ nhìn vài giây thôi, thật đấy."

"Video cũng không dài lắm." – Ngu Trì Cảnh hơi giận: "Em còn chưa nhìn anh mà đã nhìn người khác."

Thời Hoài sắp khóc: "Em chỉ.... Chỉ nhìn thấy lưng người ta thôi, em chưa thấy gì cả, thật..."

Thời Hoài hoảng sợ kêu lên một tiếng, cậu bị Ngu Trì Cảnh đẩy xuống giường, hai tay bị hắn tóm chặt giơ qua đỉnh đầu, tất cả tiếng thút thít và nỗ lực giải thích của cậu đều bị chặn lại, bị một nụ hôn hung ác nóng bỏng chặn cứng.

Quá hung dữ, quá mạnh bạo, cậu không chịu nổi. Nhưng cậu cũng không có cơ hội mở miệng xin tha, Ngu Trì Cảnh còn không cho cậu thời gian để thở.

Khi Ngu Trì Cảnh buông Thời Hoài ra, ý thức của cậu đã hỗn loạn.

Hắn giơ tay lau nhẹ cằm ướt át của cậu.

"Không được phép có lần sau."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui