Mưa Nhỏ Hồng Trần

Nghiêu Vũ không hề
biết chuyện xảy ra với Tuệ An và Thiên Trần. Valentine năm nay cô chìm nghỉm
trong hạnh phúc, hạnh phúc đến nỗi chỉ biết cười ngốc nghếch.

Đây là Valentine đầu tiên của Thiên Trần và Hoài Dương
sau khi kết hôn, cũng là Valentine đầu tiên của Thiên Trần với người đàn ông
khác.

Lâm Hoài Dương đặt chỗ ở nhà hàng, hai người ăn một
bữa tối rất dễ chịu. Thiên Trần đã quen với sự trầm lặng của chồng, quen dần
cảm giác không dựa vào anh.

Phụ nữ ai cũng thích lãng mạn, khao khát những mới mẻ
bất ngờ, khao khát người yêu bận rộn làm gì đó vì mình, nhưng Lâm Hoài Dương
vẫn thế, không có chương trình gì mới, ăn xong bữa tối trong không khí dễ chịu,
sau đó đi xem ca nhạc, Thiên Trần đã thấy thỏa mãn.

Ăn tối xong đến một phòng trà, phòng trà tối nay cũng
được trang trí rất nên thơ. Tiếng dương cầm dìu dặt. Thiên Trần lại nhớ lần đầu
tiên đến nhà Lâm Hoài Dương, nhìn anh chơi đàn, hát, lòng cô vui như một chú
chuột nhỏ chạy qua chạy lại.

Cô dịu dàng nhìn chồng, anh điển trai như vậy, chỉ
riêng ngoại hình của anh cũng đủ thấy hãnh diện. Cô nghĩ tới lúc anh âu yếm,
khác hẳn Tiêu Dương, dù hôn hay làm tình đều nhẹ nhàng.

Có lúc cô nghĩ, bao giờ anh mới có những phút đột phá
mãnh liệt đắm say? Cô se sẽ thở dài, con người không thể so sánh. Lâm Hoài
Dương là thế, anh không bất ngờ và cuồng nhiệt, mới mẻ như Tiêu Dương, luôn
khơi bùng lửa dục trong cô. Nhưng anh là chồng cô.

Cuộc sống là vậy. Ngoài những mâu thuẫn, những xúc
động bùng phát bát ngờ, hầu như ngày lại ngày bình thản trôi qua. Là cô không
tự hài lòng với những gì đã có hay là phần lớn mọi người đều sống như vậy?
Thiên Trần không biết.

Mọi người xung quanh đều sống như vậy, thỉnh thoảng
lóe sáng, sau đó lại trở về bình thường.

Cũng như tối nay, trong không khí đầm ấm này, lẽ ra
nên nói lời âu yếm, nhưng Lâm Hoài Dương chỉ chăm chú nghe nhạc, nếu Thiên Trần
không nói, anh chỉ ngồi im.

Thiên Trần thẫn thờ ngồi ngây, tâm trí cô đã bay rất
xa.

“Cô ơi, mua hoa không?”

Tiếng cô bé bán hoa vang bên cạnh, Thiên Trần mỉm
cười: “Cháu nên hỏi chú kia mới phải chứ”.

Cô bé cũng cười. Thiên Trần mơ hồ nhìn cô bé, rồi lại
nhìn Lâm Hoài Dương, nụ cười vụt tắt.

Lâm Hoài Dương mắt vẫn lim dim, không biết là ngủ hay
đang thưởng thức âm nhạc. Thiên Trần ngượng nghịu lắc đầu với cô bé bán hoa:
“Không mua, cám ơn cháu!”

Cô không gọi chồng, lặng lẽ uống trà, lòng xao xuyến.

Nếu là Tiêu Dương, cô sẽ giận, hoặc sẽ cười nhạo anh... nhưng Tiêu Dương tuyệt
đối không, không lim dim mắt, chìm trong thế giới riêng, bỏ mặc cô trong ngày
Valentine, trong không khí như thế này. Một giọng nói gay gắt khe khẽ vang
trong lòng cô.

Ngay trong ngày Valentine vẫn khô khan như thế. Không
hiểu sao cô thấy buồn cười.

Đây là tình yêu sao? Là cuộc sống lứa đôi mới chỉ nửa
năm sau ngày cưới? Người chơi dương cầm chợt cất tiếng hát, giọng trầm trầm da
diết:

“Baby, tell me how can I tell you.

That I love you more than life.

Show me how can I show you.

That I’m Blinded by your light... ...

Cô từng nghe bài này, Thiên Trần giật mình
mở to mắt.

“I know they gonna say our love’s not
strong enough to last forever.

And I know they gonna say that we’ll give
up because of heavy weather

...

When you touch me I can touch you.

To find out the dream is true.

I love to be loved,

I need yes I need to be loved.

I love to be loved by you... ...

Cô nhíu mày, đó chính là bài hát, bài hát đêm đó cô đã
đứng trên chân Tiêu Dương để anh dìu đi trong tiếng nhạc. Tiêu Dương khép mắt,
miệng hát khe khẽ, tay vòng nhẹ quanh người cô, ánh mắt như có lửa... tất cả
chợt hiện ra. Tim cô bất chợt nhảy từng nhịp đau đớn.

Bài hát kết thúc, Thiên Trần chầm chậm đứng lên, đi
đến bên nhạc sĩ khẽ nói: “Xin cảm ơn, anh hát rất tuyệt, có thể cho tôi biết,
ai hát bài này không? Tên ca khúc là gì?”.

Nhạc sĩ mỉm cười: “Ca khúc do Marc Terenzi hát, tên
bài hát là I love to be loved by you”.

“Cám ơn!”. Thiên Trần quay về chỗ ngồi. Lòng nao nao,
dường như có một giọng nói rất nhỏ nói với cô, bài hát này rất đặc biệt, Tiêu
Dương không ngẫu nhiên chọn bài hát đó.

“Hoài Dương!”


Lâm Hoài Dương mở mắt, nhìn Thiên Trần đứng trước mặt:
“Âm nhạc êm đềm quá, nhắm mắt nghe rất dễ chịu”.

“Đi thôi.”

Lâm Hoài Dương ôm eo cô ra khỏi phòng trà.

Anh dè dặt nhìn cô: “Hay là mình đi xem phim?”.

“Không, về nhà thôi, hôm nay hình như anh hơi buồn
ngủ”.

Cô nói rất tự nhiên, không có vẻ giận dỗi, Lâm Hoài
Dương giải thích: “Không phải buồn ngủ. Không khí xung quanh như vậy nên anh
muốn nhắm mắt tĩnh dưỡng thôi”.

Về tới nhà, Thiên Trần lên mạng. Do dự rất lâu, đắn đo
rất lâu, tim đập thình thịch, như đang lén lút hẹn hò.

Đợi khi chồng cô ngủ, cô lên mạng tìm và đã thấy bài
hát đó.

Nỗi đau bất chợt bùng ra.

Thiên Trần tắt máy, vào phòng tắm, mở vòi hoa sen.

Khi dòng nước ấm xối vào người, nước mắt cũng giàn
giụa.

...

Cho anh biết làm sao anh nói được, anh yêu
em hơn cả tính mạng mình.

Cho anh biết, anh làm sao để em thấy, ánh
sáng nơi em làm lóa mắt anh.

Khi em vuốt ve anh, anh cảm thấy giấc mơ
là có thật.

Anh muốn em yêu anh, có phải em sợ hiện
tại, em đợi chờ lời thề trong hôn lễ.

...

Anh biết, người ta bảo tình yêu chúng ta
không đủ nặng để bên nhau mãi mãi.

Anh cũng biết, họ cho rằng khó khăn sẽ làm
chúng ta từ bỏ tình yêu.

Nhưng làm sao họ biết, tình hai ta do trời
xanh ban tặng.


Anh muốn em yêu anh, anh cần em yêu anh,
anh muốn em yêu anh, phải, em yêu anh.

Tiêu Dương của cô, tình yêu của cô! Cô không hề biết
Tiêu Dương đã nhìn thấy hết, từ ngày đó anh đã biết sẽ chia tay.

Đêm đó Thiên Trần lại mơ thấy Tiêu Dương. Nụ cười của
anh chập chờn như ánh sáng trên mặt nước, vẫy gọi cô chia tay. Nhưng tay vừa
giơ, nụ cười đó đã vỡ vụn, cô tuyệt vọng thét lên: “A Dương!”.

Bỗng giật mình mồ hôi lạnh đầm đìa.

“Thiên Trần!”. Lâm Hoài Dương bị đánh thức bởi tiếng
gọi thất thanh của cô. Anh ôm chặt cô, tay vỗ nhẹ vào lưng cô ướt mồ hôi: “Anh
đây! Trần! Anh đây...”.

Thiên Trần ép nước mắt vào trong, nghẹn ngào: “Không
sao...A...A Dương!”.

“Anh đây!”. Giọng Lâm Hoài Dương càng nhẹ, anh cúi hôn
cô, tay lần tìm, giật dây bộ đồ ngủ của cô, chầm chậm vuốt ve cơ thể cô.

Dòng nhiệt từ sâu trong lòng bùng lên, tâm hồn trống
rỗng, cô khao khát lấp đầy chính mình. Thiên Trần bỗng hốt hoảng bởi những cảm
giác xa lạ đó, muốn đẩy anh ra, nhưng anh đã ghì chặt cô, lật người, đè lên cô.

Đêm đó, Lâm Hoài Dương dữ dội như giông bão, khiến
Thiên Trần kinh ngạc.

Tuệ Anh rất chờ đợi ngày Valentine. Cô trang trí nhà
cửa, mua hoa quả tươi, chuẩn bị những món ăn Trương Lâm Sơn thích. Cô còn về
nhà nhờ mẹ hướng dẫn nấu ăn. Tuệ Anh biết chồng bận công việc, cô muốn mình có
thể tự vào bếp để chồng có thể thường xuyên được ăn những món ngon mỗi khi về
nhà. Cô còn mua một cặp đồng hồ tình nhân hơn bốn vạn tệ. Hôm nay Tuệ An đã
chuẩn bị chương trình kín cả buổi tuối, thậm chí còn mặc bộ váy ngủ lụa đỏ
tươi.

Sắp hết giờ làm, Trương Lâm Sơn gọi điện báo, tối nay
anh lại có việc.

Tuệ An cố kìm nước mắt. Cô vẫn hi vọng Trương Lâm Sơn
chỉ về muộn một chút, vẫn có thể nhìn thấy tất cả những thứ cô vất vả chuẩn bị.
Tuệ An đợi rất khuya, đến tận một giờ đêm, mới thu dọn mọi thứ, ngôi nhà trở
lại bình thường.

Cô đi tắm, thay bộ váy ngủ khác.

Vóc người Tuệ An vẫn rất đẹp, thon thả, gợi cảm. Chiếc
váy lụa mềm mại như dán vào người. Vừa tắm xong, mặt hồng như cánh hoa đào mùa
xuân tươi thắm sắc, như ánh hồng ngọc lung linh.

“Lâm Sơn, Tuệ An cũng rất đẹp!”. Đỗ Lối khẽ nhếch môi,
tay vuốt nhẹ mình trong gương. Ánh mắt nhòe dần, nước mắt ứa ra. Cô lau khô
nước mắt, thay bộ quần áo bình thường, cầm túi xách ra khỏi nhà.

Ngày Valentine, Trương Lâm Sơn đã lựa chọn ở bên Đỗ
Lối. Sau khi ăn bữa tối đầm ấm ở nhà Đỗ Lối, anh chỉ định ở lại một lát rồi về
nhà. Anh còn chưa kịp mở miệng, Đỗ Lối đã giục, “Anh không nên ở lại đây, hôm
nay là ngày Valentine...”

Trương Lâm Sơn buồn rầu nói: “Em muốn anh để em một
mình trong ngày này ư?”

“Không sao, em một mình quen rồi. Nếu anh không về,
Tuệ An...”. Lòng chua xót xen lẫn ngọt ngào. Biết làm thế nào, nói như vâỵ, cô
cũng rất buồn, cô không muốn thế, ai đã yêu, chẳng muốn chiếm hữu người yêu.


Nhớ lại lời Nghiêu Vũ, thực sự không có tình bạn khác
giới đơn thuần. Khi đã vượt qua giới hạn, có quan hệ thể xác, sự ngưỡng mộ ban
đầu sẽ biến thành nỗi khát khao không thể cưỡng nổi.

“Thật đáng ngờ, không biết em có thực sự yêu anh?”.
Trương Lâm Sơn khẽ nói.

Đỗ Lối ngẩng phắt đầu, ôm chầm lấy anh từ phía sau,
nước mắt nhỏ xuống tâm lưng rắn chắc của anh: “Em yêu anh! Bây giờ em mới hiểu
thế nào là yêu một người, em cần anh, em không thể chịu được nữa rồi!”. Đỗ Lối
bật khóc.

Trước đây cô tưởng tình cảm với Hứa Dực Trung là tình
yêu, nhưng bây giờ với Trương Lâm Sơn thì khác. Cô luôn thận trọng, chỉ sợ anh
bị ảnh hưởng. Không dám gọi điện cho anh vào ban đêm, cho anh tự do nhất để lựa
chọn. Tất cả chỉ vì yêu anh, vì muốn giữ chặt trái tim anh.

Nhưng cô buồn, buồn vô hạn. Cho dù cô níu kéo, muộn
mấy Trương Lâm Sơn cũng phải về nhà. Yêu cô bao nhiêu anh vẫn nhớ còn có Tuệ
An.

Đỗ Lối cảm thấy cô có thể hi sinh tất cả vì anh, một
mình chịu đựng tất cả, nhưng tối nay Trương Lâm Sơn đã khơi lại mọi nỗi đau khổ
trong cô. Anh siết cô vào lòng, nhắm mắt: “Tại sao? Tại sao anh lại không gặp
em sớm hơn?”. Anh nâng mặt cô, hôn như mưa. Không cần nói gì, sự bộc phát của
cơ thể đã nói lên tất cả.

Tuệ An chạy xuống tầng, lại đứng sững, nhìn về phía
cổng chung cư tĩnh mịch hi vọng thấy ánh đèn xe của chồng. Cô lau nước mắt,
loạng choạng quay về, lại dọn tất cả những thứ đã chuẩn bị lên bàn, thay bộ váy
ngủ lúc trước, lên giường đi nằm. Miệng mơ màng mỉm cười, nghĩ đến lúc về nhà,
nhìn thấy những thứ này, chồng cô nhất định sẽ cảm động, nhất định.

Đêm đó, Hứa Dực Trung đã cầu hôn Nghiêu Vũ.

Nghiêu Vũ chỉ hỏi anh một câu: “Tại sao anh không
trách em giấu anh mọi chuyện?”.

“Cái đó anh không bận tâm, cũng không phải không bận
tâm, mà bởi vì điều kiện bây giờ không cần anh bận tâm cái đó”.

“Xin lỗi! Thực ra em vẫn nhìn nhận quá xấu về con
người”.

“Vậy nếu anh không có tiền, em có bận tâm không?”.

“Có chứ, nhưng em biết, nếu không có tiền, anh sẽ đi
kiếm, sẽ cùng em đi kiếm. Dực Trung, trước nay em vẫn cho rằng điều kiện thế
nào thì sống như thế. Chỉ cần như vậy”.

Hứa Dực Trung thở một hơi dài: “Lấy anh không tốt ư?”.

“Không tốt!”, Nghiêu Vũ bật cười, “Em không thể hãnh
diện”.

Hứa Dực Trung làm điệu bộ ngất xỉu: “Thì cứ tiếp tục
bắt nạt anh là em có thể hãnh diện, anh giơ tay hàng!”.

“Dực Trung, sau này anh vẫn sẽ trêu em cười như vậy
chứ?”.

“Cái đó anh không dám chắc, nếu em đảm bảo cứ ngốc nghếch
như vậy, anh nghĩ cũng không khó”.

Nghiêu Vũ không biết chuyện của Tuệ An và Thiên Trần.
Valentine năm nay cô chìm nghỉm trong hạnh phúc, hạnh phúc đến nỗi luôn miệng
cười ngốc nghếch.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận