Trong phút chốc, trái
tim Thiên Trần bị bóp nghẹt, đôi găng tay ấm mang tình mẹ nặng trĩu thít chặt
bàn tay cô, cùng lúc, cô đã nhìn thấy cuộc chia tay tất yêu với Tiêu Dương.
Mặc dù Hứa Dực Trung nói không thể làm gì được nữa,
sau khi giao bài viết cho tòa soạn, Nghiêu Vũ vẫn đi tìm Thiên Trần bàn cách
cứu vãn thị trấn cổ.
Nghe Nghiêu Vũ nói xong, Thiên Trần tư lự, rồi bảo
Nghiêu Vũ chuẩn bị những tư liệu cần thiết. Nghiêu Vũ nghe vậy gật gù khâm
phục: “Thiên Trần, cậu càng ngày càng lợi hại, nói là trúng vấn đề, mấy ngày
trước Hứa Dực Trung bảo những căn nhà gỗ đó không có giá trị, mình không biết
đưa ra bằng chứng nào thuyết phục anh ấy”.
Thiên Trần cười: “Mấy ngày nữa, nếu có thời gian mình
sẽ đến đó một chuyến”.
Lâu lâu không gặp, Thiên Trần gầy trông thấy, trầm
lặng hơn rất nhiều, đôi mắt trong veo ánh lên thứ ánh sáng mà Nghiêu Vũ quen
thuộc, cô bỗng thấy lo lắng, lắc tay bạn: “Thiên Trần, trông cậu lúc này, có
cảm giác giống như… giống như lúc mình đến Đằng Xung sau khi chia tay Đồng Tư
Thành”.
Thiên Trần cười buồn: “Cảm giác gì? Chán đời? Hay là
không còn ham muốn gì nữa?”.
“Không, là vẻ thờ ơ. Lòng đã chết, thờ ơ với tất cả”.
Nghiêu Vũ chậm rãi nói, “Mình tự đánh cược… xem có tìm được người yêu chính con
người mình, không vì điều kiện ngoại cảnh. Mình xa nhà hai năm, học cách sống
tự lập, độc lập suy nghĩ, nhưng mình biết, sâu trong lòng mình vẫn còn khát
vọng, hi vọng vẫn còn cảm xúc, còn rung động. Hai năm, bây giờ nhìn đàn ông
không hề có cảm giác…”.
“Nhưng bây giờ cậu đã cùng Hứa Dực Trung, muốn biết
tình trạng của Đồng Tư Thành sao?”. Giọng Thiên Trần vẫn bình thường: “Anh ấy
và Tiêu Dương đã như anh em ruột, hai người lao vào công việc, hết giờ, lại đi
uống rượu, hoặc đến quán bar. Anh ấy rất suy sụp, mắt… vô hồn! Như chẳng nghĩ
gì hết, ngoài kiếm tiền”.
“Dạo này Tiêu Dương luôn ở bên Đồng Tư Thành à?”.
Nghiêu Vũ áy náy hỏi.
Thiên Trần thở dài: “Đúng, có lúc mình đến đó ngồi nửa
tiếng rồi đi, cũng không ai nói gì. Đồng Tư Thành gầy như que củi. Bây giờ anh
ấy không uống rượu, không uống trà, chỉ uống nước lọc, nhưng khi anh ấy uống
nước lọc, Tiểu Vũ, cũng thấy say giống như uống rượu. Nhìn cảnh đó, nhiều lúc
mình muốn tránh, có lẽ mình mệt mỏi từ trong xương cốt. A Dương cũng biết,
nhưng không nói gì!”.
Thiên Trần bàng hoàng, cảm thấy ngày chia tay với Tiêu
Dương cũng không còn lâu nữa.
Gần đây Lâm Hoài Dương càng chủ động, có thời gian là
hẹn cô. Hai người lặng lẽ bên nhau, anh cũng không nói nhiều. Thiên Trần lại
rất cần bầu không khí yên lặng đó, bởi cô có thể tự do đi gặp Tiêu Dương, nếu
bố mẹ hỏi cô nói đi với Lâm Hoài Dương, sau đó cũng đến chỗ anh ngồi một lát
rồi đi, anh cũng không giữ. Mà những lần đi gặp Tiêu Dương như thế, cô lại thấy
rất thoải mái.
Lâm Hoài Dương không biết cách làm cô vui như Tiêu
Dương, không đưa cô đi khám phá những cái mới, không có xúc động mạnh, chỉ lặng
lẽ bên nhau. Anh thật sự giống một cây dương đứng im lìm.
Lâm Hoài Dương, anh thường hẹn cô vào buổi chiều,
trong nhà anh ánh sáng rất tốt, do anh tự thiết kế, phòng khách rất rộng, trần
cao, thoáng đãng, trên đỉnh có giếng trời rộng rãi, ánh mặt trời mùa đông chiếu
thẳng xuống, tràn ngập khắp phòng, Thiên Trần thường tự pha trà, ngồi trên đi
văng, lúc nói chuyện với anh, lúc tự tìm sách đọc, Lâm Hoài Dương làm việc của
mình. Nhưng phần nhiều anh chơi đàn và hát hết bài này đến bài khác.
Anh không thích những bài làng nhàng. Bài hát anh thích
nhất là Biển cả , mỗi
lần anh hát bài đó, Thiên Trần đều thấy ngỡ ngàng, nhìn anh bằng con mắt khác,
thậm chí cô còn hoài nghi đó có phải là Lâm Hoài Dương luôn trầm lặng? Đồng
thời lại nhớ đến Tiêu Dương, sau khi hát những bài kinh điển, anh thường đột nhiên
nhái sang giai điệu bài Chuột yêu gạo để chọc
cô cười.
Khi Lâm Hoài Dương ngoái đầu, cười rạng rỡ nhìn cô,
Thiên Trần nhận ra chút âu yếm từ trong mắt anh.
Những lúc hò hẹn, Lâm Hoài Dương chỉ uống trà, chơi
đàn là hết buổi chiều, quyền chủ động thuộc về Thiên Trần, cô không muốn ở lại
ăn cơm, anh cũng không giữ, cô muốn đi, anh sẽ tiễn. Cô không cho anh tiễn, anh
sẽ bắt xe để cô tự về.
Tiêu Dương là mạch nước ngầm không ngừng phun bọt
trắng, Lâm Hoài Dương là mặt hồ phẳng lặng.
Có lúc Thiên Trần ngồi trên đi văng hít hương trà
thoang thoảng khắp phòng, bên tai là tiếng dương cầm êm ái, nắng mùa đông phủ
lên người cô, lòng lâng lâng, cô mong thời gian dừng lại ở khoảnh khắc này.
Lâm Hoài Dương trở thành một cây xanh im lìm trên con
đường cô nhất định đi qua, không có hoa bay nhắc cô, hoa nở chính là tiếng tim
cây nhảy rộn, chỉ dùng màu xanh tràn ngập trên cành giúp cô xua bớt nỗi buồn.
Những phẩm chất ưu tú của anh rất rõ. Trẻ trung, tuấn
tú, tài năng, được bố mẹ Thiên Trần đánh giá cao. Mỗi khi đồng nghiệp trong
trường hỏi thăm, mẹ cô lại mỉm cười khiêm tốn nói đó là học trò cưng của ông
Viện trưởng Viện thiết kế.
Còn Tiêu Dương, không có gì để bố mẹ cô hãnh diện. Chỉ
có “thành tích” từng bị kỉ luật vì đánh bài.
Thôi, cứ để như thế, Thiên Trần thầm nghĩ. Cô không
phải mệt mỏi giữa hai bên.
Nhưng bảy năm, Thiên Trần nhắm mắt, từng kí ức lại
hiện ra. Lòng cô chỉ có khoảnh khắc yên tĩnh lúc ở nhà Lâm Hoài Dương, sau đó ý
nghĩ lại quay về Tiêu Dương.
Giữa bố mẹ và Tiêu Dương, trước đây cô đứng ở tâm hình
tròn, Lâm Hoài Dương vừa xuất hiện đã phá vỡ thế cân bằng đó. Như tối nay, cuối
cùng Thiên Trần không thể kiềm chế hơn, cũng nổi đóa: “Con thích Tiêu Dương, bố
mẹ thích Lâm Hoài Dương, người lấy chồng là con! Tại sao không nghĩ cho con?!”.
Mẹ nhìn cô, mắt đỏ dần, môi run run, tay chỉ vào cô:
“Được, Tiêu Dương, con thích Tiêu Dương, vậy cứ đi tìm nó, ra khỏi nhà này,
đừng bao giờ quay lại!”.
Thiên Trần sững sờ giây lát, rồi lao ra cửa, từ nhà
chạy thẳng ra con đường bên ngoài trường, chân mềm nhũn, khụy xuống vệ đường,
thở dốc từng cơn. Theo đuổi tình yêu sao khó khăn như vậy?
Gió ràn rạt thổi trong tán cây ven đường. Cô ngẩng
nhìn trời, mây che khuất, không nhìn thấy một vì sao. Đêm lạnh, mỗi bước đi đều
như giẫm lên băng, khí lạnh từ bàn chân bốc lên, lan khắp người tê cứng.
Cô vẫn kiên định bước, không quàng khăn, cũng không
khép tay, ngẩng đầu, mặc cho gió thổi nước mắt khô lại ướt.
Nước mắt từ trên mặt chảy xuống cổ, lạnh như một con
rắn trườn qua, nhơm nhớp. Tim trong ngực đập rất chậm, mãi mới thấy “thịch” một
tiếng.
Lòng như đống đổ nát, cô lầm lụi đứng dưới ánh trăng,
thỉnh thoảng có con chuột chạy qua, nháy mắt đã biến mất.
Yên lặng và yên lặng.
Thiên Trần không ngoái đầu. Cô biết mình không thể từ
bỏ bố mẹ. Không thể vì tình yêu mà từ bỏ bố mẹ.
Nhưng, đêm nay, Thiên Trần muốn xuôi theo tiếng lòng.
Bao áp lực, lo âu, day dứt bấy lâu, những lời của mẹ
là giọt nước cuối cùng tràn li.
Nghiêu Vũ mở cửa, giật mình hoảng hốt: “Thiên Trần,
sao thế? Lại cãi nhau với Tiêu Dương à? Vào đi!”.
“Dạo này mình với Tiêu Dương chỉ có buồn phải không?”.
Thiên Trần bình tĩnh đi vào phòng, không bật khóc như mọi lần nhìn thấy Nghiêu
Vũ.
“Đằng nào cũng khó khăn, dùng dằng lâu như vậy, làm
sao vui được”. Nghiêu Vũ đưa cốc nước xong, ôm lấy bạn.
“Tối nay mình ở đây, ngày mai bọn mình đi thị trấn cổ.
Bắt tay vào việc sớm đi”.
Nghiêu Vũ mừng quýnh: “Tốt quá, nhưng Thiên Trần,
chiều mới đi được, buổi sáng mình có chút việc”.
“Mẹ đã ra thông điệp cuối cùng, bây giờ muốn bỏ trốn
cũng khó, mẹ nói nếu bỏ đi, cả đời sẽ không nhận mình nữa, mình biết tính mẹ…”.
Thiên Trần tắm xong, thong thả kể.
Nghiêu Vũ phấn khởi: “Biết rồi, cậu không trốn nổi,
dứt khoát không nhượng bộ, có con đi, lúc cháu ngoại gọi bà, mình đảm bảo không
có chuyện gì”.
Thiên Trần đẩy cô: “Đừng có ý nghĩ vớ vẩn đó!”. Rồi
chuyển chủ đề, “Này, sao trước đây mình không nhận ra cậu có lòng yêu nước như
thế?”.
Nghiêu Vũ bật cười: “Cậu biết thế nào là yêu nước
không? Trên mạng có đoạn viết thế này, phụ nữ đương nhiên là phải đẹp, nếu
không đẹp thì phải đáng yêu, không đáng yêu phải có khí chất, không có khí chất
thì phải có cá tính, nếu tất cả đều không có thì có thể nói cô ta có lòng yêu
nước!”.
“Ha ha!”. Thiên Trần cười phá lên.
“Vậy đúng rồi, lạ thật, Thiên Trần, cậu vẫn có thể
cười được? Cậu cứng rắn đấy! Không buồn nữa à?”.
Thiên Trần cười: “Buồn chứ, nhưng biết làm sao. Đi thị
trấn cổ đã, về rồi tính”.
Chiều hôm sau, Nghiêu Vũ và Thiên Trần đi thành phố B,
đến nơi trời đã tối, hai người vừa nhận phòng trong khách sạn, thì bố Thiên
Trần gọi điện. “Thiên Trần, sao con có thể như vậy? Mẹ con khóc suốt đêm, về
nhà ngay!”.
“Đã đi là không về nữa”. Thiên Trần nghe vậy càng
buồn, giọng kiên quyết.
“Thiên Trần, con cũng biết tính mẹ, nếu tối nay con
không về, có lẽ bà ấy không nhận con thật”.
“Bố, cứ vậy đi, tối nay con không về được”.
Giáo sư Đào bất lực, chuyển giọng dỗ dành: “Vậy con ở
đâu? Con nói chuyện với mẹ đi”.
“Không nói, con ngắt máy đây”.
Thiên Trần ném điện thoại, cũng ném luôn cả mình ra
giường.
“Sao không nói, cậu đi làm phóng sự ở thành phố B?”.
Thiên Trần ngẩng đầu: “Không, phải chờ đã, Tiểu Vũ,
cậu nói xem, nếu mình làm căng, liệu mẹ mình có đổi ý?”.
Nghiêu Vũ cười: “Xem ra cậu mong bố mẹ đồng ý đến phát
điên rồi?”.
“Đúng, mong phát điên!”.
Sáng hôm sau hai người đến thị trấn cổ, Nghiêu Vũ đưa
Thiên Trần đi xem những con phố chuyên làm đồ thủ công, chỉ vào những chiếc cột
chạm khắc tinh xảo, xuýt xoa: “Nhìn thấy chưa, trên đó đều khắc sự tích Lưu,
Quan, Trương[1] kết
nghĩa, nghe nói có chiếc cột còn kém chiếc này mà bán được bốn vạn đồng”.
[1]
Các nhân vật trong Tam quốc diễn nghĩa: Lưu Bị, Quan Vân Trường, Trương Phi.
Họ thăm quan thị trấn cổ suốt buổi sáng, Thiên Trần
rất hài lòng: “Đúng là hiếm có, được bảo tồn rất tốt, chủ yếu nhất là cảm giác
bầu không khí ở đây, chỉ có ở thị trấn cổ thực sự”.
Nghiêu Vũ gật đầu lia lịa. Hai người ăn bánh rán đặc
biệt của thị trấn cổ, Thiên Trần lại có điện thoại. Vừa nghe vừa liếc Nghiêu
Vũ, giọng ngạc nhiên: “Vâng… em đang ở đó, anh ở đâu? Vâng, vâng”.
“Lâm Hoài Dương?”.
“Là nhân vật nào?”.
Thiên Trần thở dài: “Nhân vật mình xem mặt dạo trước,
kiến trúc sư, không ngờ tập đoàn Gia Lâm mời anh ta thiết kế khu chung cư ở
thành phố này, có lẽ là muốn mượn danh tiếng người đã thiết kế kiến trúc biểu
tượng của thành phố A”.
Nghiêu Vũ vỡ lẽ: “Mình nói với Hứa Dực Trung mình và
cậu đến đây, có lẽ anh ta biết tin này từ tập đoàn Gia Lâm. Làm thế nào bây
giờ?”.
“Đương nhiên phải lợi dụng”, Thiên Trần cười ranh
mãnh, “Anh ta học kiến trúc, chẳng phải cậu đã nói kiến trúc thị trấn cổ rất
đặc sắc? Nhờ chuyên gia nói mấy câu, càng có trọng lượng”.
Hai người cười vang, Nghiêu Vũ vỗ tay: “Vậy chiều nay
lập tức hành động, mình làm việc mình, cậu đưa chuyên gia đi thăm quan, nhất
định phải viết một bài thật đình đám!”. Đi mấy bước, lưỡng lự ngoái hỏi: “Thiên
Trần, Lâm Hoài Dương thế nào? So với Tiêu Dương thì sao?”.
“Mau đi đi!”. Thiên Trần xua tay.
Nhìn Nghiêu Vũ khuất trong ngõ, Thiên Trần lại thở
dài, nhanh thật! Lâm Hoài Dương luôn hành động rất nhanh. Được theo đuổi cũng
thấy vui, nhưng lập tức nghĩ tới Tiêu Dương, lại ngẩn ngơ, lấy điện thoại gọi
cho anh: “A Dương, em đi công tác ở thành phố B”.
“Thiên Trần, trời lạnh rồi, có mang đủ áo ấm? Bao giờ
về?”.
“Mang đủ rồi, mai hoặc ngày kia sẽ về”.
“Đi đường cẩn thận, đến tối anh gọi cho. Đừng ăn uống
linh tinh, chọn quán sạch mà ăn”.
“Biết rồi, lần nào cũng nhắc”.
Mặt Thiên Trần lại tươi tỉnh. Cúp máy, núi Vân Đỉnh
phía xa bỗng lọt vào tầm mắt, màu xanh đẹp như vậy sắp bị thay thế bằng băng
tuyết và lá úa sao?
“Đang nhìn gì thế?”. Giọng êm nhẹ của Lâm Hoài Dương
đã vang bên tai.
Thiên Trần quay đầu, Lâm Hoài Dương mặc áo khoác lông
to xù, khuôn mặt điển trai mỉm cười, ánh mắt nhìn cô ấm hơn ánh mặt trời mùa
đông.
Cô cúi đầu, bóng đổ xuống chân thành một vòng tròn
nhỏ: “Ở đây rất dễ chịu, cảm giác thời gian trôi chậm hơn”.
“Nhịp sống ở thị trấn cổ sao có thể sôi động bằng
thành phố lớn”. Lâm Hoài Dương nói: “Đi thôi, em định làm phóng sự ở đâu?”.
Suốt buổi chiều hai người đi khắp khu lạc viên, Lâm
Hoài Dương cũng thấy ngạc nhiên, tán thưởng: “Đúng là hòn ngọc, mười mấy năm
trước anh đã được xem phác thảo của giáo sư, nhưng chưa bao giờ đến đây”.
Thiên Trần vội hỏi: “Nó có gì đặc biệt?”.
“Xét về kiến trúc, bản thân những lạc viên này không
có gì đặc biệt, nhưng bố cục các ngôi nhà bên trong đặc biệt cầu kì, như bạn em
nói, rất coi trọng yếu tố phong thủy, từ tổng thể toàn thị trấn, đến chi tiết
là khuôn viên mỗi gia đình, còn nữa, em thấy không, trước cửa mỗi ngôi nhà, kể
cả những ngôi nhà nhỏ đều có một hòn đá lớn hình bầu dục để tránh tà. Đi, chúng
ta lên núi Vân Đỉnh nhìn toàn cảnh”. Lâm Hoài Dương có vẻ phấn khích.
Hai người đi thuyền qua sông, hổn hển leo lên núi,
đứng trên đỉnh nhìn xuống. Lâm Hoài Dương trầm trồ: “Quả nhiên là thái cực đồ
tự nhiên. Thiên Trần, em nhìn dòng sông này, lại nhìn dãy núi xung quanh, có
giống thái cực đồ tự nhiên không? Nhìn ngọn núi phía sau thị trấn cổ kia, phong
thủy gọi là long sơn, thế núi bên phải bên trái nhấp nhô tạo thành những đỉnh
núi phụ, hướng thẳng ra sông, so với ngọn núi Vân Đỉnh chỗ chúng ta đang đứng,
theo hướng dựa bắc quay nam, chính là bố cục tốt, âm bao bọc dương!”. Nói rồi,
Lâm Hoài Dướng cúi xuống lấy cành cây vẽ trên đất giảng cho Thiên Trần.
Đây là lần đầu tiên anh nói với cô nhiều như vậy.
Trước đó mỗi lần bên nhau hầu như chỉ có cô nói. Thiên Trần ngây ra nghe, thầm
nghĩ, hóa ra không phải người ta ít nói, mà là phải tìm ra chủ đề người ta
thích.
Lâm Hoài Dương vẫn nói say sưa.
Thiên Trần không nghe được bao nhiêu, ngoài cụm từ
thái cực đồ. Từ ngữ quá chuyên môn cô không hiểu lắm, nhìn Lâm Hoài Dương lúc
này cô cảm thấy anh đầy sức cuốn hút. Nếu không có Tiêu Dương, anh thực sự là
người đàn ông rất tốt, chẳng trách bố mẹ thích như vậy, có lẽ đồng thanh tương ứng,
họ thích chất tri thức của anh.
Cuối cùng Lâm Hoài Dương dừng lại: “Anh thấy những
kiến trúc ở đây rất có giá trị trong nghiên cứu văn hóa thời Minh – Thanh và
phong thủy thời cổ đại”.
Thiên Trần bừng tỉnh, câu nói cuối cùng của anh lọt
vào tai. Cô nhìn thị trấn cổ phía xa, chỉ đống đổ nát ven sông bên rìa thị
trấn, nói: “Tiểu Vũ bảo, phía đó vừa dỡ mất một lạc viên bố cục hình chữ Đa”.
Lâm Hoài Dương giật mình: “Hình chữ Đa? Còn có những
kiến trúc đặc biệt như vậy sao? Hình chữ Đa tượng trưng cho đa tử đa phúc, có
bố cục đặc biệt, không phải hình chữ Phúc, chữ Hồi, chữ Chu phổ biến, trên toàn
quốc hiện chỉ có một hai nơi còn giữ được”.
“Đúng thế, khu đó chính là công trình giai đoạn một
của tập đoàn Gia Lâm, hơn một vạn mét vuông, nghe nói giai đoạn hai sẽ dỡ khu
kia”. Thiên Trần chỉ tay.
Những lạc viên có mái cổng lợp ngói đen trước mắt sẽ
bị những kiến trúc bê tông cao tầng chèn ép? Lâm Hoài Dương lắc đầu: “Thật đáng
tiếc! Nên bảo vệ, những ngôi nhà như vậy ngày càng hiếm, những ngôi nhà có giá
trị còn hiếm hơn”.
“Em làm phóng sự, kêu gọi bảo tồn, em cũng phỏng vấn
anh, nhờ anh nói những đánh giá như vừa rồi, được không?”.
Lâm Hoài Dương cười, bối rối: “Về phỏng vấn giáo sư
của anh”.
Thiên Trần vỗ đầu: “Đúng, sao em lại quên giáo sư
Trương”.
Cứ chỉ
trẻ con của cô đập vào mắt Lâm Hoài Dương, anh dịu giọng nói: “Mình đi chậm
thôi, lúc lên đi quá nhanh”.
Dây đàn lòng cô khẽ rung, trước đây mỗi lần leo núi,
hay đi cầu thang, cô mệt Tiêu Dương cũng dịu dàng như thế, anh luôn cõng cô một
đoạn. Thiên Trần cúi đầu, khẽ nói: “Vâng”.
“À, anh phải gọi điện cho bố mẹ em, để họ khỏi lo
lắng, sao em đi công tác không nói với bố mẹ?”.
“Chuyện này… anh cũng phải giữ bí mật, em sợ tập đoàn
Gia Lâm và chính quyền địa phương biết sẽ ngăn cản”. Thiên Trần giải thích.
Lúc xuống núi có mấy chỗ khá trơn, Lâm Hoài Dương tự
nhiên chìa tay kéo Thiên Trần. Đây là lần đầu tiên anh chạm vào cơ thể cô, lòng
Thiên Trần xốn xang.
Ngày hôm sau, Nghiêu Vũ nói cần ở lại có chút việc,
Thiên Trần ngồi xe Lâm Hoài Dương trở về.
Gần đến nhà, Thiên Trần hơi chần chừ. Cửa vừa mở, mẹ
cô mặt tươi rói xuất hiện: “Đang chờ hai đứa về ăn cơm. Thiên Trần, con bé này
đi công tác cũng không nói, đúng là. Hoài Dương, cháu vào ăn cơm luôn, bên
ngoài rất lạnh”.
Thiên Trần cúi đầu, ủ rũ. Nếu là Tiêu Dương, chắc chắn
lại có bão, lại một trận cãi vã. Khi Lâm Hoài Dương cáo từ ra về, mẹ cô vẫn
cười, không hề nhắc nửa câu, chuyện cô bỏ đi. Mẹ còn mua cho cô đôi găng tay
mới.
Thiên Trần đón lấy, đôi găng lông mềm mại, sờ lên mát
dịu, vuốt lớp lông mềm lòng bàn tay dần dần ướt mồ hôi. Trong khoảnh khắc đó,
tim cô như bị bóp nghẹt, đôi găng tay mang tình mẹ nặng trĩu thít chặt tay cô.
Cùng lúc cô đã nhìn thấy cuộc chia tay tất yếu với Tiêu Dương.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...