Mưa Nhỏ Hồng Trần

Khép chặt hai cánh tay
ôm ngực, cô đột nhiên nghĩ, cơ thể này từng qua hai người đàn ông ôm ấp, ngực
hơi tức, há miệng thở, lại nghĩ đôi môi này đã lưu hơi ấm của hai người đàn
ông. Giơ tay nhìn, lòng bàn tay hằn những vết móng tay sâu, đỏ bầm. Đã có hai
người đàn ông lưu dấu ấn trên đó.

Nghiêu Vũ đóng cửa sổ, mở máy tính, lên mạng đọc tiểu
thuyết, lòng bất an, đọc không vào.

Tiếng gõ cửa lại vang. Cô thở dài, lại ai đây? Ra mở
cửa.

Hứa Dực Trung điềm nhiên bước vào, “Sao mở mắt to thế?
Tưởng ai? Đồng Tư Thành ư?”.

“Có chuyện gì?”.

“Quan tâm cô không được sao?”. Hứa Dực Trung thầm đắc
ý, mặt tỉnh khô.

Đầu Nghiêu Vũ lại buốt, “Sao anh lắm chuyện thế? Nửa
đêm chạy đến đây, không sợ Đỗ Lối ghen à?”.

“Tôi sợ cô ghen!”. Hứa Dực Trung thong thả quay người
đăm đăm nhìn cô.

Mặt Nghiêu Vũ bỗng đỏ bừng, miệng hơi hé, trợn mắt
nhìn Hứa Dực Trung, quá kinh ngạc vì câu nói đó. Ngây ra mãi mới khẽ kêu, “Anh
nói bừa gì thế? Muộn quá rồi, tôi buồn ngủ”.

Hứa Dực Trung một bước đến gần cô, Nghiêu Vũ bị ép lùi
về sau, ngồi sụp xuống sofa, không đợi cô đứng lên, Hứa Dực Trung đứng chắn
trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống, “Tại sao cô khó chịu? Thấy tôi đối tốt
với Đỗ Lối cô liền khó chịu? Tại sao?”.

Nghiêu Vũ hừ một tiếng, ngoảnh đầu sang bên, “Đỗ Lối
cố ý, cố ý đưa Đồng Tư Thành đến, tôi sợ anh ấy hiểu lầm sẽ không vui”.

“Thật sao?”.

“Đương nhiên là thật? Tại sao tôi lại ghen với Đỗ Lối,
nực cười!”. Nghiêu Vũ xoay đầu nhìn thẳng Hứa Dực Trung, anh đứng quá gần, cô
đỏ mặt, giơ tay đẩy ra, “Thôi đi, đừng thần kinh!”.

Hứa Dực Trung vẫn không nhúc nhích, vẫn lặng lẽ nhìn
cô, đột nhiên bật cười, ngồi xuống sofa vẫn còn cười, “Trêu cô thật thú vị!”.

Nghiêu Vũ nhảy lên, “Thích trêu đi trêu Đỗ Lối, bớt
trêu tôi, có gì hay ho chứ?”.

“Không phải, tối nay tôi rất buồn chán, nếu không muộn
thế này sao còn đến tìm cô?”.

“Anh buồn chán nỗi gì? Nhạc phụ tương lai đích thân
đến thăm, lại còn buồn, còn chán?”. Nghiêu Vũ nói xong không nhịn được, cũng
cười.

“Cô cũng biết là giả mà? Còn phải giữ thể diện không
tiện nói, kì thực tôi rất bực”.

“Anh cũng có lúc không tiện nói?”.

“Sao lại không? Chủ nhiệm Đỗ cùng phái đoàn đến khảo
sát tập đoàn, bàn về chương trình đầu tư của chúng tôi vào thành phố đó. Ông ấy
một lòng coi tôi là con rể tương lai, vỗ ngực nói riêng với anh tôi, có ông ta
giúp sẽ không có bất kì trở ngại nào, anh trai tôi cười mỏi quai hàm, lúc này
sao tôi có thể nói thẳng nội tình?”. Hứa Dực Trung nghĩ chuyện đó lại thấy bực.
Đỗ Lối đã nhìn ra điều đó, nên gọi bố đến, lại còn Đồng Tư Thành, nói là nhân
tiện bàn vấn đề mua phần mềm quản lí, nhưng sao anh không biết, Đỗ Lối chỉ muốn
để anh nhìn thấy Nghiêu Vũ và Đồng Tư Thành bên nhau.

Hứa Dực Trung cười khẩy, về điểm này Đỗ Lối còn non
tay, làm sao lừa được anh? Xem chừng cô cũng không muốn giấu, muốn để anh chứng
kiến, tự hiểu ra. Nếu anh không đến tìm Nghiêu Vũ, e rằng sau này thật sự không
thể nói được gì.

“Chỉ vì một dự án đầu tư đã phải dùng nam nhân kế. Vậy
nếu có lợi nhuận lớn hơn, có khi anh gán cả thân mình?”.

“Tôi đâu có dùng nam nhân kế, rõ ràng tôi là người bị
hại! Tuyết rơi tháng sáu!”. Hứa Dực Trung nghiêm trang phản đối.

Nghiêu Vũ cười khanh khách, không hiểu sao tâm trạng
đột nhiên thay đổi, “Anh có muốn uống trà? Trà Minh Tiền, mới có hôm nay”.

“Không phải em tự xao chứ?”. Hứa Dực Trung nhớ có lần
Nghiêu Vũ kể chuyện xao trà.

“Không, là mẹ tôi xao, búp trà mới hái, tôi không có
thời gian đi với mẹ”. Nói xong lấy bình sứ Thanh Hoa, đổ trà vào cốc pha nước.
Lúc quay người, bắt gặp ánh mắt âu yếm của Hứa Dực Trung.

Rõ ràng là ghen còn nói cứng! Anh nghĩ, có nên lợi
dụng Đỗ Lối, cho thêm củi vào lò? Nhưng lại xua đi ý nghĩ, sợ quá rắc rối,
trong đầu lướt nhanh bao ý nghĩ, cảm thấy mình cũng bỉ ổi, dùng đến cả thủ đoạn
đó. Trước đây đâu có thấy theo đuổi phụ nữ mệt như vậy? Lại còn dùng cả chiến
lược, chiến thuật, biết người biết ta, thăm dò tình hình, phân tích tâm lí.

Đón cốc trà Nghiêu Vũ đưa, anh ngớ ra, “Sao keo kiệt
thế? Chỉ có bốn lá trà?”.


“Nhà Phật coi trọng tứ đại giai không, lúc này tâm anh
không tĩnh, khí bế vô cùng, uống trà nhạt để hạ hỏa”. Nghiêu Vũ nén cười, nói
nghiêm túc.

“Ồ, tôi không tĩnh tâm, tôi bế khí, tôi không thể tứ
đại giai không, còn em? Quyết định quay về với Đồng Tư Thành rồi à?”. Hứa Dực
Trung uống một ngụm trà nhạt “tứ đại giai không” chỉ thoang thoảng vị trà,
thủng thẳng hỏi Nghiêu Vũ.

“Vâng”.

Hứa Dực Trung để cốc xuống, “Không được, nhạt quá, pha
cốc khác!”.

“Tự làm lấy, sướng quen rồi. Hôm đó anh nói rất đúng,
tôi vẫn nên gần gũi anh ấy, để nhìn rõ hơn”.

Hứa Dực Trung chợt lạnh người, trong quan hệ khác giới
sự mập mờ như vậy lại rất có sức cám dỗ. Anh vừa rót trà vừa nói: “Thực ra vẫn
còn một cách nữa, cũng có thể khiến cô nhìn rõ”.

“Sao?”.

“Ví dụ, làm bạn gái của tôi. Nếu như cô vẫn suốt ngày
nghĩ đến anh ấy, nhớ anh ấy, thì vấn đề đã rất rõ ràng. Nhân tiện thêm dầu vào
lửa, khiến anh ấy càng dốc sức theo đuổi cô”. Hứa Dực Trung không quay lại nhìn
Nghiêu Vũ, nửa đùa nửa thật, cảm thấy lẽ ra lần trước nên đưa ra chủ ý này,
nhân lúc Nghiêu Vũ tâm thần bất ổn, đành một đòn ăn ngay, cứ phải nhìn cô và
Đồng Tư Thành cặp kè anh em, anh sợ mình không nhẫn nại được.

Nghiêu Vũ nhìn lưng Hứa Dực Trung rất lâu, cười vang,
“Hứa Dực Trung, anh thật nghĩa khí với bạn bè, giúp đến thế là cùng. Nói thật,
tôi thà tìm một hòn đá khác để thử cũng tốt hơn anh, tôi không muốn rắc rối với
Đỗ Lối”.

Hứa Dực Trung quay đầu lại, cười tươi, “Tôi cầu xin cô
không được sao? Tôi cũng không muốn rắc rối với Đỗ Lối, bây giờ tôi đang vướng
vào một rắc rối lớn với cô ấy! Cô cũng nghĩa khí một chút được không?”.

Nghiêu Vũ cười nghiêng ngả, “Cầu xin cũng không được,
làm thế là hại bạn!”.

“Hừ!”. Hứa Dực Trung than thở, “Vậy tôi theo đuổi cô
được không? Nếu tổn thương mọi người đều chịu!”.

“Anh đừng nói bừa, tôi không có hứng đối phó với Đỗ
Lối. Cô ấy nhất định đến tận nhà tìm tôi cho xem!”.

“Thật thế à, thỏa thuận vậy nhé, tôi quyết định theo
đuổi cô, để cho Đỗ Lối quấy rầy cô!”. Hứa Dực Trung cười hi hí, nửa đùa nửa
thật thổ lộ lòng mình.

Giống như chơi cờ, Hứa Dực Trung từng bước bao vây,
khéo léo dẫn dắt Nghiêu Vũ vào cục diện anh bố trí, chặn cửa khẩu, khép vòng
vây, làm loạn thế cục không để cô nhận ra.

“Đừng trách tôi không nhắc anh, tôi ngán nhất đối đầu
với Đỗ Lối, không muốn dây dưa với cô ấy nữa, tôi sẽ không đi vào vũng lầy đó.
Làm bạn gái của anh, đừng nói thật, giả cũng không được. Anh đi tìm người khác,
tôi nhìn thấy hai người là mệt, vẫn là Đồng Tư Thành tốt. Có lúc tôi nghĩ cứ ở
bên anh ấy như vậy, cũng thấy yên ổn, cứ bình tĩnh, nhẹ nhàng, có lẽ có tuổi
rồi, bình yên mới là hạnh phúc”.

Nụ cười vụt tắt trên môi Hứa Dực Trung, anh chăm chú
nhìn cô, mọi mưu toan, dự định vứt hết sang một bên, vứt hết mọi dàn dựng, mọi
thủ đoạn, bỗng xúc động, buột miệng, “Em tinh tế như vậy, lẽ nào thật sự không
nhìn ra, tôi đã theo đuổi em từ lâu?”.

Nghiêu Vũ phì cười, xua tay, “Thôi, anh đừng lúc thế
này lúc thế khác”.

Toàn thân đột nhiên va vào một cơ thể rắn chắc, Nghiêu
Vũ không kịp định thần, Hứa Dực Trung đã hôn cô, làn hơi nóng ập tới, trùm lên,
đầu cô chợt trống rỗng, trong bàng hoàng đã để anh tùy ý, môi anh dịu dàng
chiếm hữu môi cô, triền miên quấn quýt. Khi Nghiêu Vũ ý thức được, ra sức đẩy,
tay vừa vung, một cái tát văng ra.

Âm thanh đanh giòn, phá vỡ không gian tĩnh mịch.

Nghiêu Vũ hơi há miệng, không hiểu chuyện gì.

Cái tát giống như bàn tay vị thần hô phong hoán vũ,
một chưởng vừa tung, đêm xuân hoa lệ chớp mắt đã chớp giật sấm rền. Trong tia
sáng lóe của ánh chớp, một cơn sóng trắng xóa cuồn cuộn trồi lên, cô đứng ở đầu
con sóng, kinh hãi bàng hoàng chìm vào đôi đồng tử sâu hút không đáy, trong
điểm sâu đen thẳm đó phản chiếu khuôn mặt thất thần trắng bệch của cô.

Phẳng lặng như tấm gương, soi rõ bóng tim đập dồn.

Gió muộn tháng tư mát dịu, kéo từng sợi đau khổ thành
những hơi thở dài.

Rất lâu, đôi môi rõ nét đó từ từ nhả tiếng, “Em thực
sự không nhận ra lòng tôi với em? Đồng Tư Thành hôn em, em cũng như vậy?”.

Nghiêu Vũ nắm chặt tay, ngón run run, móng ấn vào lòng
bàn tay đau điếng, “Anh… anh ấy khác! Tôi không phải Đỗ Lối, cũng không phải
những cô gái anh thường đùa bỡn, anh đi đi!”.


Hứa Dực Trung xám mặt chòng chọc nhìn cô, lòng kiêu
hãnh như bị một mũi kim chích, giật nảy mình đau đớn, nhưng mặt anh lại lộ vẻ
ngang tàng.

“Đá vào sắt thì ra mùi vị là thế!”.

“Sai rồi, đó là đá vào không khí!”. Nghiêu Vũ không
chịu thua, bồi thêm một câu.

Lưng Hứa Dực Trung cứng đờ, nhướn mày, nói: “Cảm ơn đã
chỉ giáo! Tạm biệt!”.

Hứa Dực Trung cảm thấy đường gân trên thái dương giật
mạnh, máu nóng trong đó chảy ra rần rần. Anh không nói gì, đi thẳng ra cửa,
không ngoái lại.

Đi xuống đường, tung chân đá vào xe của mình, còi báo
động “u u” réo vang. Anh mở cửa xe, phóng như bay khỏi nhà Nghiêu Vũ.

Anh đã sai, anh tưởng ít nhiều cô đã động lòng, tưởng
là cô chỉ không hiểu, chỉ chưa nhìn rõ. Thì ra cô ghét anh như vậy, cự tuyệt
anh như vậy! Mọi việc anh làm thì ra đều là trò cười không hơn! Mới vượt bãi
mìn một bước, không, nửa bước, cô đã thế?!

Tiếng cửa đóng “rầm” một tiếng, con chó Muội Muội dưới
tầng sủa vang. Nghiêu Vũ nhũn người, đổ xuống sofa, người nảy lên trên tấm nệm.
Đầu réo ù ù, người bức bối không thể chịu.

Khép chặt hai tay ôm ngực, đột nhiên nghĩ, cơ thể này
từng qua hai người đàn ông ôm ấp, ngực tưng tức, vừa há miệng thở, lại nghĩ đôi
môi này đã lưu hơi ấm hai người đàn ông. Giơ tay nhìn, lòng bàn tay hằn những
dấu móng tay sâu, đỏ bầm. Đã có hai người đàn ông lưu dấu ấn trên đó.

Đồng Tư Thành nói, anh không thể quên cô.

Hứa Dực Trung nói anh theo đuổi cô từ lâu.

Mắt Đồng Tư Thành sâu lặng như đêm.

Đáy mắt Hứa Dực Trung như sóng dậy.

Nghiêu Vũ bất chợt hồ nghi, họ thích gì ở cô?

Cô đứng dậy đi đến nhìn tấm gương ở tủ quần áo, vầng
trán đầy đặn, nhưng không đủ rộng, cặp mày không thật thanh tú, mắt sáng nhưng
không to, mũi nhỏ nhưng không thật thẳng, miệng hơi hé, còn tàm tạm. Ngậm lại
nhìn, không xấu. Không dịu dàng như Tuệ An, không thanh thoát như Thiên Trần,
không rực rỡ như Đỗ Lối, chỉ có mái tóc mềm như thác nước là tạm được, khẽ xoay
người, suối tóc xổ tung, có thể thêm vài phần duyên dáng, đột nhiên, cô nhìn
thấy cái kéo bên cạnh, vừa chộp lấy đã cắt xoẹt một nắm.

Khi lưỡi kéo cắt vào tóc phát ra tiếng “xoẹt”, dường
như cắt đứt một sợi ưu phiền, Nghiêu Vũ nghe rất dễ chịu, đưa lưỡi kéo như bay,
khoan khoái cắt đi mái tóc dài chấm lưng, lát sau, trong gương xuất hiện một
cái đầu tóc ngắn nham nhở.

Cô sờ tay lên cổ, đầu nhẹ đi nhiều, tựa như nhấc đi
hòn đá đè lên đỉnh đầu. Liếc vào gương, thì ra cô còn có cái cổ cao, thon trắng
muốt như bạch ngọc. Ha!

Cũng chính tích tắc đó, Nghiêu Vũ bật khóc, vừa khóc
tay vừa cuống quýt vơ đám tóc rơi trên sàn, những sợi tóc trơn tuột như đã mất
đi sự sống, khô sắc đâm vào tay. Cô ngồi sụp xuống nền, cầm lên một nắm ôm vào
lòng, áp vào mặt, nước mắt trào ra, thấm ướt cả nắm tóc. Nỗi tủi hờn trong lòng
phút chốc tràn ra như đê vỡ, cô vớ điện thoại gọi cho mẹ, “Mẹ”.

Tiếng khóc nức nở khiến mẹ cô hốt hoảng, cuống quýt
gọi, “Nghiêu Nghiêu, sao thế?”.

Cô vừa khóc vừa nói, “Con không còn tóc nữa, mẹ! Con
cắt tóc rồi!”.

Đầu mẹ cô “ù” một tiếng, sửng sốt. Nghiêu Nghiêu cắt
tóc rồi? Nó khóc đau lòng như vậy, nó tự cắt tóc rồi?

Khi Nghiêu Vũ tám tuổi, theo bố ra ngoại tỉnh học hai
năm, bố không biết chải đầu tết bím cho con, đưa cô đi cắt tóc, kết quả Nghiêu
Vũ đứng khóc nửa ngày trước tủ gương, hôm sau còn dỗi không chịu đi học.

Từ đó cô chưa từng để tóc ngắn, mỗi năm cắt một ít,
chưa bao giờ cắt quá một gang tay. Hôm nay lại tự tay cắt đi.

Bà kinh sợ thất đảm, Nghiêu Nghiêu của bà định xuất gia
ư? Vừa nghĩ vậy, đã kinh hãi gọi chồng nghe điện, thấy Nghiêu Vũ vẫn khóc to,
bà đỏ mắt cố bình tĩnh hỏi, “Nói mẹ nghe, đã xảy ra chuyện gì?”.

Nghiêu Vũ chỉ khóc, đầu bên kia mẹ ra sức dỗ dành. Mãi
lâu sau trận mưa nước mắt từ mưa rào trở thành mưa nhỏ, cuối cùng chỉ còn tí
tách, Nghiêu Vũ mới nghẹn ngào nói: “Con chỉ có mái tóc là đẹp nhất, cắt đi rồi
chẳng còn gì đẹp nữa”.

Mẹ cô nghe vậy, thở phào, dở khóc dở cười, nhỏ nhẹ dỗ
cô, “Ngày mai đến spa sửa lại một chút, mẹ sẽ mua quần áo khác cho con, đảm bảo
còn đẹp hơn bây giờ, nha?”.


“Vâng”. Cuối cùng Nghiêu Vũ bình tĩnh trở lại, cúp
máy, nhìn món tóc thấm nước mắt trong tay, lại lặng lẽ khóc. Vừa sụt sùi thu
gom sắp xếp lại, dùng một sợi tóc buộc chặt, tết thành bím, ướm lên đầu con
tinh tinh bằng vải, thầm nghĩ, phải đội một cái mũ da mới phù hợp.

Cô đi tắm, ôm bím tóc to dày lên giường ngủ.

Ngày hôm sau Nghiêu Vũ đi làm muộn. Sáng sớm, lắc lắc
cái đầu nhẹ bẫng, lại nhìn bím tóc dày cộm vẫn nằm trong tay, mắt liếc thấy
những sợi tóc còn vương trên sàn nhà, không tin nổi tối qua mình đã ra tay mạnh
như vậy, ngơ ngẩn hồi lâu mới đi thu dọn.

Một lúc sau mẹ cô mang hai cái hộp to đến. Bà nhìn mái
tóc cô, không dám nhắc lại, cười vui vẻ: “Nhìn xem mẹ mua gì này?”.

Nghiêu Vũ mở ra, toàn là sườn xám bằng nhiễu Hương Vân
mới tinh, lại còn một đôi giày hoa đế nhọn bảy phân.

“Mặc vào nhất định sẽ đẹp!”.

Nghiêu Vũ cười khúc khích mặc lên người, cùng mẹ đi
xuống, đến thẳng hiệu tóc.

Một giờ sau, cô ung dung ra khỏi cửa hiệu. Dễ chịu
quá, cảm giác mới mẻ hoàn toàn thật dễ chịu. Sau đó, hai mẹ con lại vào trung
tâm tư vấn trang điểm.

Lúc gần trưa, cô bước những bước nhỏ, thanh lịch đi
vào phòng làm việc. Vương Lũy ngồi trong văn phòng, đang nói điện thoại với Hứa
Dực Trung, tiếng Hứa Dực Trung giận dữ: “Đừng nhắc đến Nghiêu Vũ với tôi, tôi
sẽ hẹn hò với Đỗ Lối…”. Mắt liếc Nghiêu Vũ một cái, lập tức sặc nước bọt, cầm
điện thoại đi ra cửa, lại nhìn kĩ lần nữa, xác nhận chính là cô.

Hứa Dực Trung vẫn cằn nhằn trong máy, “…người đâu có
sắc nước hương trời, lại ra vẻ như ngàn vàng… đừng trách tôi không nhắc anh,
anh từ bỏ ý định với Đỗ Lối đi, đằng nào bây giờ nhà anh đã có một con hổ
cái…”.

“Dực Trung, cậu vừa nói gì?”. Vương Lũy ngắt lời anh.

“Tôi nói là Đỗ Lối sẽ trở thành bạn gái tôi, anh nên
từ bỏ ý định, đằng nào nhà anh…”.

“Được rồi, tôi bao Nghiêu Vũ được không?”.

“Cái gì?”.

“Tôi quả thực chưa nhìn ra, sau khi trang điểm cô ấy
trở thành một người khác”.

“Anh nói gì?”.

Vương Lũy cười hi hí, “Tối qua cậu và cô ấy có chuyện
gì? Sao gây ra chấn động lớn như thế!”.

“Rốt cuộc anh định nói gì!”.

“Đừng trách anh đây không tiết lộ với cậu thông tin về
cô ấy, đằng nào cậu cũng rút lui, chuyển sang Đỗ Lối rồi, xin miễn quan tâm”.

Hứa Dực Trung biết Vương Lũy có ý với Đỗ Lối, nên nói
qua một tiếng. Nghe Vương Lũy nói thế lại băn khoăn, hỏi ba câu cũng chưa hiểu
chuyện gì, tức tối “hừ” một tiếng, “Ai thèm quan tâm nữa? Tưởng tôi vô duyên
không tìm được người chắc, thế nhé!”.

Vương Lũy nhìn điện thoại mủm mỉm, thầm nghĩ, chú em
chờ đấy mà hối hận.

Thu hết mọi vẻ sững sờ, nghi hoặc của mọi người xung
quanh vào mắt, Nghiêu Vũ nghĩ tới lời mẹ hãnh diện khen, cô còn đẹp hơn lúc để
tóc dài, một nụ cười nhạt nở trên mặt, “Xin lỗi, đến muộn!”.

Tiểu Điền ngạc nhiên nhảy lên, “Nghiêu Vũ đây sao?”.

“Tiểu Điền, đẹp không?”.

“Dọa em suýt chết!”.

Nghiêu Vũ lườm một cái, “Hỏi có đẹp không, lại bảo dọa
suýt chết, tôi mới bị cô dọa suýt chết. À, tôi cắt tóc, thay kiểu quần áo khác,
dứt khoát đi tư vấn trang điểm, chỉ có điều cổ hơi lạnh, không quen lắm.

Tiểu Điền giơ tay sờ tóc cô, “Chà chà, dám mạnh tay
như thế, bộ tóc dài như vậy, nuôi bao nhiêu năm mới được!”.

“Từ tám tuổi, tôi chưa bao giờ để tóc ngắn, bây giờ
thay đổi, rất dễ chịu!”. Nghiêu Vũ ngửa đầu cười ngất.

“Đúng, nụ cười này mới hợp, đẹp đến nỗi em lại tưởng
chị bị ma nhập!”. Tiểu Điền cuối cùng trấn tĩnh xuýt xoa khen hình ảnh mới của
Nghiêu Vũ.

Nghiêu Vũ nhắn tin cho Đồng Tư Thành: Tối nay cùng ăn
cơm!

Anh nhắn lại: Sung sướng suýt ngất.

Nghiêu Vũ khẽ cười, cắt đi phiền phức, người nhẹ nhõm.
Cô nhảy chân sáo, ha, mình cũng có lúc khiến thiên hạ giật mình, lòng vui tràn
trề. Thì ra phụ nữ đúng là có thể dùng trang điểm, làm đẹp để thay đổi tâm
trạng.

Hứa Dực Trung còn chưa hết bực, lại thấy tò mò vì câu
nói mập mờ của Vương Lũy, gần năm giờ, gõ cửa phòng làm việc, “Đỗ Lối, tối nay
đi ăn nhé?”.

Đỗ Lối lạ lùng nhìn anh, nhoẻn cười, “Được, còn ai
nữa?”.

“Vương Lũy và bạn gái anh ta! Giới thiệu em làm quen”.

Thế là thế nào? Cô nhìn Hứa Dực Trung, anh đứng tựa
khung cửa phòng làm việc, ánh nắng lọt qua cửa sổ chiếu vào càng làm tôn các
đường nét rực rỡ trên mặt anh, đẹp trai ngời ngời. Bất giác nghĩ tới vẻ hồn
nhiên háo hức của anh khi ngẩng đầu nhìn pháo bông, niềm vui bùng lên trong
lòng cô như những chùm pháo bông.


Lúc đi, Hứa Dực Trung hiếm hoi mở cửa xe cho Đỗ Lối,
khiến tim cô nảy lên, nhưng lòng càng hồ nghi.

Hứa Dực Trung lên xe, ngoái nhìn cô, cười: “Thế nào?
Không quen tôi đối tốt với em?”.

Đỗ Lối tư lự, “Anh sẽ khiến em hiểu lầm”.

“Vậy được, tôi không đối tốt với em nữa, em khỏi hiểu
lầm”.

Đỗ Lối hơi nghẹn ngào, giận dỗi nhìn anh, “Anh lại đùa
em?”.

Hứa Dực Trung cười vang, sảng khoái. Nhìn người ta
đấy, người đẹp như vậy, không cần vất vả động não, chỉ một chút thể hiện tế nhị
là hiểu ngay. Anh thở dài. Phải rồi, có thời gian sẽ hẹn Vương Lâm đi chơi.

Khi hai người đến công ty Đại Đường, đúng vào cuối
buổi làm. Ánh nắng ấm vàng suộm trải đầy con đường trước mặt, Đồng Tư Thành
nhìn thấy Hứa Dực Trung và Đỗ Lối trong chiếc xe đi tới, gật đầu cười coi như
chào, sau đó nhìn về phía cổng công ty. Hứa Dực Trung thấy Đồng Tư Thành chợt
sững ra, cả người ngây ngây dưới tán cây. Không biết có chuyện gì, anh vội nhìn
theo.

Một cô gái tóc ngắn yểu điệu mỉm cười đi về phía Đồng
Tư Thành, mình vận sườn xám cách điệu bó sát, trên nền vải màu thiên thanh nổi
những vân mây mào vàng kim, lóng lánh theo nhịp bước. Cặp chân thon ẩn hiện nơi
đường xẻ hơi sâu, chiếc cổ cao tròn trịa, chiếc cằm hơi hếch, để lộ một khuôn
mặt vô cùng xinh xắn.

Cho xe nhích thêm một đoạn tới gần, Hứa Dực Trung cuối
cùng nhận ra Nghiêu Vũ. Hỏa khí bốc ngùn ngụt trong lòng anh, sôi sục không tìm
ra lối thoát, chỉ thấy ngực nặng, khó thở, và nỗi chua chát vô cớ xộc tới.

“Oa, là Nghiêu Vũ phải không? Cô ấy cắt tóc, trang
điểm, thay kiểu quần áo trông khác hẳn, kiểu tóc rất hợp, còn đẹp hơn nhiều so
với để tóc dài!”. Đỗ Lối cũng lần đầu tiên nhìn thấy Nghiêu Vũ như thế, vừa nói
vừa quan sát mặt Hứa Dực Trung.

“Đẹp gì? Trông như hươu cao cổ!”. Hứa Dực Trung sầm
mặt bĩu môi.

Nói xong lại nhớ hồi lễ Giáng sinh cô nói: Hi hi, tôi
không để tóc ngắn, cả đời không, cả người tôi chỉ có mái tóc còn tạm được, chưa
từng uốn, chưa từng nhuộm, chưa từng sấy, cắt đi, chà chà, xấu chết.

Thảo nào Vương Lũy hỏi tối qua xảy ra chuyện gì, thảo
nào Vương Lũy bảo cô ấy thay đổi rất lớn, tại sao Nghiêu Vũ cắt tóc? Vì chuyện
tối qua? Lúc đó tâm trạng thế nào? Cô có khóc không? Hứa Dực Trung bỗng thấy
buồn, buồn hơn cả lúc bị cái tát tối qua của cô.

Môi anh mím thành đường thẳng. Đỗ Lối cười nói: “Anh
không biết đấy, chiếc váy trên người cô ấy rất đặc biệt. Hà, cuối cùng đã mặc
váy, nghe nói sau khi chia tay với Đồng Tư Thành, Nghiêu Vũ không mặc váy nữa,
thực ra cô ấy cũng rất biết trang điểm, vẫn luôn biết…”.

Hứa Dực Trung nghe hết nửa sau câu nói của Đỗ Lối,
lòng lại sôi lên, không còn tâm trạng nghe tiếp. Cô ấy vì Đồng Tư Thành! Cô ấy
muốn bắt đầu lại với anh ta, cho nên mới cắt tóc! Cho nên mới cắt đi mái tóc
dài đã định suốt đời không cắt! Ý nghĩ đó, từng lần đọc lên, giống như từng
lưỡi cưa, cưa từng nhát trên trái tim bằng máu thịt, từng vệt máu rỉ ra không
dứt, phát ra từng âm thanh ghê rợn.

Anh co người, tiếp tục gọi cho Vương Lũy, mắt nhìn về
tòa nhà của công ty Đại Đường.

Chỉ khi đến gần hơn nhìn vào mắt anh, mới thấy trong
đó in một bóng người yểu điệu.

Nghiêu Vũ đi đến, mắt liếc Hứa Dực Trung và Đỗ Lối
ngồi trong xe, đi qua như không nhìn thấy. Khuôn mặt cô lộ ra hoàn toàn do mái
tóc ngắn, lúc này Hứa Dực Trung mới phát hiện, cằm cô luôn trong tư thế hơi
hất, mọi cử chỉ thì ra đều cao ngạo, cô luôn như thế, chưa bao giờ cúi đầu
trước anh! Lòng lại đau, Hứa Dực Trung cố kiềm chế không để lộ mình. Sau đó
thấy cô mỉm cười với Đồng Tư Thành, “Thay đổi một chút, đẹp không?”.

Nụ cười đó sáng đến lóa mắt, trong khoảng cách ba mét,
cô cười rạng rỡ với Đồng Tư Thành. Ánh mặt trời của cô chỉ chiếu sáng khoảng
cách ba mét đó. Đến chỗ anh lại thành đám mây dày. Trong tích tắc, Hứa Dực
Trung run lên trong ý nghĩ, muốn xuống xe đi về phía cô.

Môi hơi giật, nỗi chua chát thoảng qua như bóng mây.
Cái tát cự tuyệt của cô vung ra, mọi rung động trong lòng anh biến thành Tôn
Ngộ Không bị đè dưới núi đá. Mọi phép thần công phi thiên nhập địa, hô phong
hoán vũ tất thảy bị khống chế bởi một lá bùa, lá bùa bay phất phơ, trên đó viết
một lời chú: Anh ấy… anh ấy khác.

Đồng Tư Thành giơ tay nhón lọn tóc bên mái chưa đủ một
tấc của cô, lòng kinh ngạc vui sướng, cô thay đổi hình ảnh, cắt tóc, một dáng
vẻ mới toanh là thực sự muốn cùng anh làm lại sao? Nụ cười không sao kìm được
hiện ra trên môi, “Nghiêu Nghiêu, em luôn rất đẹp, ngày trước anh đã nói như
vậy”.

Nghiêu Vũ khoác tay anh, “Mặc thế này đi ăn thịt
nướng, không sao chứ?”.

“Không!”. Nụ cười dâng lên trong đáy mắt Đồng Tư
Thành. “Có điều anh có thể dùng complet của mình để em trải làm khăn ăn”.

Trong gió truyền đến tiếng cười của Nghiêu Vũ, lanh
lảnh hân hoan như những viên đá cuội lắc trong bình thủy tinh, còn lòng Hứa Dực
Trung giống như viên đá cuội chen chúc va vào nhau trong bình, không phải quá
đau, cũng không phải buồn, mà choáng váng, âm ỉ, chua xót ngấm ngầm.

Anh nhìn Nghiêu Vũ khoác tay Đồng Tư Thành đi xa. Tầm
mắt có thể nhìn được là đôi gót chân xinh xắn trong đôi giày đế nhọn, cao như
vậy, mỗi bước chân đi, gót giày gõ xuống vỉa hè, từng tiếng dội vào lòng, anh
bỗng lo âu, liệu có bị vấp ngã?

Nghiêu Vũ thật sự định quay về với Đồng Tư Thành rồi
chăng? Mặt anh chợt tối, lại nghĩ tới cái tát đêm qua. Anh ngoái nhìn Đỗ Lối,
đúng lúc bắt gặp đôi mắt long lanh của cô. Anh mỉm cười, “Tối nay em muốn ăn
gì?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận