Mưa Nhỏ Hồng Trần

Đồng Tư Thành lại một
lần nữa nhìn Nghiêu Vũ rời đi, vội vàng và hốt hoảng như vậy, cô muốn tránh
anh? Cô đến đây là bởi vì không thề quên quá khứ? Anh cười thầm nhìn
theo, lòng cô vẫn có anh.

Nghiêu Vũ bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa, do ngủ quên
không đắp chăn, vừa thức dậy, người rét run. Mở cửa nhìn thấy Hứa Dực Trung,
sững người vừa mở miệng giọng đã run run, răng va lặp cập.

"Thế nào? Nhìn thấy tôi sợ đến nỗi răng đánh vào
nhau?". Hứa Dực Trung nhướn mày, hiếu kì nhìn cô. Anh không nghĩ hành động
của mình giống như nửa đêm ma gõ cửa.

"Có chuyện gì?". Cuối cùng Nghiêu Vũ mở
miệng, rồi hắt hơi một cái.

"Sao lại lạnh như thế?". Hứa Dực Trung ngạc
nhiên, đứng ở cửa, tươi cười, giơ cao hộp đồ ăn, lắc lắc. Anh đắc ý nhìn Nghiêu
Vũ như con chó nhỏ mắt sáng lên hít mùi thơm của thức ăn. Anh bước vào nhà, đi
thẳng đến để lên bàn, ngoái đầu nói, "Cô để quên bánh trên xe, sợ cô chưa
ăn, nên đích thân đi mua cơm hộp, nếu không Lũy Tử lại trách tôi vì công việc
để người của Đại Đường chịu đói".

Nghiêu Vũ lại hắt hơi, cô đã rét cóng, đón hộp cơm
nóng hổi, ấp hai tay sưởi.

"Ăn đi cho nóng!". Hứa Dực Trung lấy đũa ra,
lần này anh đã rút kinh nghiệm, mua rất nhiều, ngồi xuống ghế bên cạnh, cũng
bắt đầu ăn, "Cô chưa ăn gì, mau ăn đi!".

Nghiêu Vũ vẫn áp tay trên hộp cơm, "Không muốn
ăn, sưởi một chút thôi".

Hứa Dực Trung dừng đũa, nhìn chóp mũi đỏ ửng của
Nghiêu Vũ, vội nắm tay cô, "Sao lạnh thế này?".

Cô chưa kịp rụt về, anh đã buông ra, thái độ của anh
muốn nói, chỉ là sự quan tâm bình thường thôi.

"Ăn một chút người sẽ nóng lên ngay".

Nghiêu Vũ không muốn ăn, đầu đang nhức.

"Không phải cứ bận việc là cô bỏ bữa chứ?".
Hứa Dực Trung quyết định phớt lờ mọi cự tuyệt của Nghiêu Vũ, "À, đây là
tiền làm thêm lần này, một hai ngày nữa công trình kết thúc, khi nào cô về nhà
ăn Tết?".

Nghiêu Vũ nhìn chiếc phong bì, mủm mỉm cười đẩy trả
lại, "Tôi đã lĩnh tiền thưởng ở công ty
rồi, không thể coi là làm thêm. Chẳng qua lúc đầu nghĩ anh cố tình ép tôi sang
đó, nên mới đòi như vậy".

"Năm ngàn đấy! Không nhỏ đâu, cô cầm đi. Đằng nào
tôi cũng đồng ý rồi". Hứa Dực Trung cảm thấy bất ngờ, bật cười, "Đúng
thế, lúc đó tôi cố tình. Thực ra cũng bận thật".

"Tôi nói rồi, không phải là làm thêm, tháng này
tôi làm chương trình vui chơi mừng Giáng sinh, lại lần này nữa, cộng với lương
cơ bản, thu nhập hơn tám ngàn, khá cao rồi, tiền này tôi không nhận".
Nghiêu Vũ ngửa mặt cười, nhớ lại lúc chặt chém Hứa Dực Trung thấy rất vui.

Khuôn mặt hơi xanh của Nghiêu Vũ sinh động hẳn, nụ
cười đó bỗng khiến anh nao lòng. Một lần nữa nhận ra, anh thích cảm giác ở bên
cô, dễ chịu và thoải mái. Hứa Dực Trung cũng không ép, lại tỏ ra rất vui:
“Được, không cần thì tốt, tiền này lấy từ lương của tôi, cô tưởng cứ đề xuất
tiền làm thêm là tập đoàn phê chuẩn sao? Cô bóp cổ tôi đủ đau!".

"Ha ha, lương tháng anh được bao nhiêu?".

"Tôi nói cô nhất định không tin, một tháng tôi
chỉ được vạn hai, cả tiền xăng xe. Cô xem ông già và anh tôi có keo kiệt không?
Cứ như sợ tôi phá nhà vậy". Hứa Dực Trung nghiến răng.

Nghiêu Vũ cười phá lên, lại thấy muốn ăn, cằm đũa bắt
đầu ăn, "Nếu không kiểm soát, anh phá nhà thật chứ chẳng chơi! Tôi chỉ nói
một câu, anh đã mất nửa tháng lương, lại còn coi như không, vậy mà lại tiếc bữa
tiệc mừng Giáng sinh, nhất định bắt tôi đi ăn".

Hứa Dực Trung cũng cười, tối nay không khí giữa hai
người thân thiết chưa từng có, lần đầu tiên Nghiêu Vũ không cảm thấy Hứa Dực
Trung là công tử nhà giàu. Bây giờ cô vừa ăn vừa hớn hở tán gẫu với anh chuyện
trên trời dưới bể, quên hẳn sự xuất hiện của Đồng Tư Thành, cũng quên sự tồn
tại của Đỗ Lối.


"Tôi luôn có thành kiến với đàn ông nhà giàu,
luôn cảm thây họ không đàn ông, lười học, không biết vươn lên, chỉ biết tiêu
tiền của ông bố".

"Bây giờ thì sao? Không thấy tôi rất đàn ông, ham
học, cầu tiến, bị ông già bóc lột như một kẻ làm thuê sao?".

“Không, tôi cảm thấy anh vẫn là con người".

"Thế là sao?".

"Ôi, ôi, tôi nói nhầm, trên đầu anh có cái vầng
đó".

Hứa Dực Trung không hiểu: "Vầng nào?".

Nghiêu Vũ cười ngặt nghẽo, "Thiên sứ, thần phật,
trên đầu chẳng phải đều có vầng hào quang?".

Hứa Dực Trung cười nghiêng ngả, lộ hàm răng trắng. Mắt
anh cũng thu hết nụ cười như nắng xuân của Nghiêu Vũ. Đúng là con thỏ? Mình ôm
cây đợi thỏ, nó sẽ luồn đường vòng chuồn mất. Tóm nó, để trước mắt, nó sẽ cắn,
chỉ có dùng đồ ngon dỗ dành, che giấu ý đồ chinh phục, nó mới ngoan ngoãn sa
bẫy. Hứa Dực Trung đặc biệt đắc ý mình đã kịp thời điều chỉnh sách lược đối phó
với con thỏ này. Anh lại nghĩ đến câu chuyện luộc ếch, từ từ đun cho nước nóng
dần, đến khi ếch phát giác muốn nhảy cũng không nhảy ra được nữa.

Nghiêu Vũ đột nhiên từ salon bật dậy, "Hứa Dực
Trung, tôi muốn đến chỗ này, anh có thể đưa tôi đi không?".

Tâm trạng đang tốt, cô muốn đến một nơi.

Hơn mười giờ đêm, gió lạnh rít từng cơn, Hứa Dực Trung
đưa Nghiêu Vũ đến trường đại học của cô. Từ ngày tốt nghiệp, cô chưa quay lại
sân vận động này, trước đây cô không dám đến, cô tránh nơi đó. Nhưng bây giờ,
sau khi gặp lại Đồng Tư Thành, cô muốn đến.

Nghiêu Vũ hơi ngửa mặt, vui vẻ nói với Hứa Dực Trung,
"Tôi muốn ờ lại đây một lát, anh về trước đi, đừng đợi, tôi sẽ gọi xe
về".

"Tôi chờ cô!". Nghiêu Vũ muốn quay lại
trường cũ, Hứa Dực Trung nhìn thần thái cô là hiểu, nơi đó chắc chắn có kỉ niệm
của cô và Đồng Tư Thành, anh chỉ không biết đó là nơi họ chia tay.

"Không cần! Không cần. Cảm ơn anh. Tạm
biệt!".

Có lúc con người cần một mình như vậy để suy nghĩ. Có
lẽ trở về nơi tràn đầy kỉ niệm, cảm giác đã thay đổi. Nghiêu Vũ có thể bảo anh
đưa cô đi; anh thấy mình đã tiến
được một bước lớn, "Tôi ở đây đợi cô!".

"Vậy được, một lát tôi sẽ ra".

Nghiêu Vũ đi qua cửa ngách vào sân vận động. Sân vận
động mùa đông vắng tanh không một bóng người. Ánh đèn đường trắng đục tỏa
xuống, không gian trên sân bồng bềnh quầng sáng nhạt, như lớp sương mù.

Cô khép chặt tà áo, nhón chân bước lên bậc khán đài, ở
đây có bốn mươi bậc, mỗi bậc cao năm mươi centimet. Nghiêu Vũ nhắm mắt bước
từng bậc. Khi đếm đến bốn mươi liền mở mắt, mình đếm sai ư? Phía trước sao lại
vẫn còn nhiều bậc nữa?

Nghiêu Vũ nghi hoặc, lại lập tức hiểu ra, tất cả có
năm mươi bậc, chỉ là ngày xưa bước lên mỗi bậc, cô đều dừng lại ngửa cổ nhìn
Đồng Tư Thành, cười hớn hở nói với anh: Tư Thành, nếu anh cao bằng này thì tốt.

"Vậy anh
phải cao hơn ba mét. Theo cách tính của em, coi như anh dị dạng".

Nghiêu Vũ tính cho Đồng Tư Thành chiều cao lí tường
của đàn ông, cô lấy mình làm tiêu chuẩn, cao bằng cô hoặc là thấp hơn cô đều
không được, cao hơn cô một cái đầu trở lên cũng là không được. Cô dùng tay đo
chiều cao của anh, đầu cô vừa chạm cằm anh. Nghiêu Vũ cười, "Anh nguy hiểm
thật, cao thêm ít nữa là dị dạng!".

Về sau Nghiêu Vũ thay đổi cách tính, ví dụ cô đứng ở
bậc bốn mươi khán đài sân vận động ngửa cổ nhìn anh ở bậc năm mươi, cảm thấy
vừa đẹp.

"Sao em lại thay đổi cách tính rồi?".


"Bởi vì...". Nghiêu Vũ ôm lưng anh, "Em
thích cảm giác ôm anh thế này". Có lúc cô húc đầu vào bụng anh, Đồng Tư
Thành nhảy lên, "Lại trò gì thế?".

"Muốn biết cảm giác húc vào bụng bông trong võ
công là thế nào?".

Đồng Tư Thành dở khóc dở cười, không ngăn được những
trò đùa nghịch của Nghiêu Vũ, những cái đó trở thành bao đốm sáng trong kí ức.

Nghiêu Vũ ngẩng đầu, đèn đường bên ngoài sân vận động
quá sáng, không có Đồng Tư Thành đứng phía trên che chắn, mắt cô bị lóa, hơi
khép lại, cô bước lên bậc cao nhất cúi nhìn.

Trước đây mỗi lần cô đi vào sân vận động, Đồng Tư
Thành đều từ trên bậc cao nhất đứng dậy nhìn cô, cảm giác thế nào?

Nghiêu Vũ nhìn sân vận động trống trải, hình dung lại.

Dường như cô nhìn thấy Đồng Tư Thành đi tới, đang từng
bước đến gần. Nụ cười dần dần hiện ra. Đúng vậy, cô di chuyển từng bước như thế
này tiến lại gần anh, anh sẽ mỉm nụ cười hân hoan và chờ đợi như thế.

Nghiêu Vũ rũ người ngồi sụp xuống.

Anh đã trở về, đứng dưới ánh đèn đường đợi cô. Cô có
muốn cùng anh làm lại từ đầu? Quên đi cảnh chia tay ngày đó, làm lại từ đầu?

Trong những ngày xuân có nắng cô thích ngồi trên bậc
khán đài đọc sách, gió lật tung trang sách, cuốn đi cánh hoa khô ép trong đó,
những cánh hoa ngả vàng, khô giòn từng cánh bay đi, đậu xuống bậc khán đài, cô
nhảy theo nhặt lại. Vừa nhặt được mấy cánh đã thấy Đồng Tư Thành tay cầm một
cánh hoa khô, rất ý nhị đọc mấy chữ ghi trên đó: hoa bay nhởn nhơ nhẹ tựa giấc
mơ...

Trả lại em! Nghiêu Vũ đỏ mặt.

Đồng Tư Thành cười như nắc nẻ, giây phút đó Nghiêu Vũ
nhìn thấy ánh nắng xuân trong vắt và nóng ran. Anh đặt cánh hoa vàng vào lòng
bàn tay đưa đến trước mặt cô giống như nâng cánh bướm, cánh bướm dập dờn muốn
bay.

...

Ở đây tĩnh mịch như vậy, ánh đèn đường tỏa xuống người
cô, kéo bóng cô đổ dài trên bậc khán đài. Nghiêu Vũ lạnh rúm người. Bỗng nhớ
tới Hứa Dực Trung đợi bên ngoài, không nên để anh đợi lâu, về thôi.

Cô đứng lên, bóng đổ dài, bị những bậc khán đài chia
thành mấy khúc. Cái bóng mỏng như dao cứa vào tim cô, hơi thở nặng nề đau buốt.
Nghiêu Vũ ngồi sụp xuống, gục đầu, lặng lẽ khóc.

Cô đã yêu anh bằng cả trái tim sôi sổi tràn máu nóng,
tưởng đã tìm đươc tình yêu đẹp như trong sách, cô yêu anh như vậy, yêu anh như
vậy.

Hứa Dực Trung ngồi đợi rất lâu trong xe, rồi ra ngoài,
lục túi áo tìm thuốc hút, kiên nhẫn chờ đợi. Anh biết Nghiêu Vũ nán lại đây lâu
như vậy tất có nguyên nhân. Anh rất muốn vào xem cô thế nào, cố tự thuyết phục,
cô cần không gian và thời gian, cuối cùng vẫn nén lại, đứng đợi bên ngoài.

Khu giảng đường phía sau vạt cây trước mặt vẫn sáng
đèn, trên đường thỉnh thoảng có sinh viên phóng xe đạp qua, tiếng xích xe
chuyển động rin rít. Anh bỗng nhớ lại thời đại học của mình, vườn trường yên
tĩnh, giờ tự học buổi tối trên giảng đường. Hứa Dực Trung bỗng mỉm cười, những
ngày đó đáng nhớ biết bao.

Trong sáng và sôi nổi.

Anh ngoái đầu nhìn sân vận động. Nghiêu Vũ cũng lưu
luyến những năm tháng cắp sách lên giảng đường ư? Có lẽ cô còn chưa từng trải,
chưa hiểu cho dù yêu thích bao nhiêu cũng là chuyện đã qua. Hứa Dực Trung thở
dài.

Anh hiểu, cô cũng như anh vẫn lưu luyến thời đó.

Lúc này anh nhìn thấy một người đàn ông mặc áo choàng
chầm chậm đi đến, anh ta không nhìn thấy Hứa Dực Trung đứng dưới bóng cây, chỉ

liếc nhìn chiếc xe hơi đỗ bên đường, sau đó đi vào sân vận động, anh bỗng có
cảm giác lạ lùng.

Hứa Dực Trung ngẫm nghĩ, cũng đi về phía cổng sân.

Anh nhìn thấy ở bậc khán đài trên cao, Nghiêu Vũ bé
nhỏ, thu mình ngồi ôm gối, vô hồn như tảng đá.

Lòng anh se lại, chỉ có một ý nghĩ, không muốn cô như
vậy, anh nhón chân định đi vào, trong một thoáng lại quay về.

Người đàn ông mặc áo choàng đang đi về phía Nghiêu Vũ,
trực giác bảo anh, chắc chắn đó là Đồng Tư Thành. Đèn đường chiếu một bên mặt
anh ta, Hứa Dực Trung chợt sững người, thấy anh ta lặng lẽ dừng bước, cả người
như chìm trong nỗi sầu thảm vô hạn.

Thật khéo trùng hợp! Hứa Dực Trung lại thở dài, Nghiêu
Vũ muốn đến đây, Đồng Tư Thành cũng đến, ước định ngầm này chỉ những người yêu
nhau sâu nặng mới có, anh lại vô tình chứng kiến. Đứng yên một lát cạnh lối
vào, cuối cùng quay lại chỗ để xe. Có lẽ anh nên đi.

Đồng Tư Thành thấy tim đập dồn từng trận.

Lần đó anh không! Trở về nhà, lời Nghiêu Vũ vẫn vang
bên tai. Anh lại đến đây.

Về nước lâu như vậy, anh đã đến đây vô số lần. Vô số
lần mong ngóng đợi chờ, ngồi trên bậc khán đài nhìn về hướng cổng sân, cô đều
không xuất hiện. Nhưng chính vào lúc anh nghĩ cô không thể xuất hiện, cô lại
ngồi trên đó, đúng nơi ngày xưa họ vẫn ngồi, bóng cô đổ dài bị các bậc khán đài
chia cắt, thành một dải đen sì trơ trọi trên cao.

Anh chợt nghĩ tới những thành lũy đổ nát trên cánh
đồng cỏ ở Scotland, mỗi phiến đá dưới ánh trăng âm thầm ôm niềm cô đơn trăm
năm. Nỗi ân hận một lần nữa trào lên, anh đã sai!

Anh lặng lẽ nhìn lên cao, đây là hình bóng Nghiêu
Nghiêu của anh bây giờ ư? Lúc nào cô cũng vui tươi, cô có vô số những điều thú
vị nho nhỏ chuyển đổi nỗi buồn. Có lần bài kiểm tra bình thơ của cô được 63
điểm[1] Đồng Tư
Thành chưa bao giờ thấy Nghiêu Vũ buồn vì chuyện thi cử, hỏi cô: Miễn là qua
việc gì phải buồn?

[1]
Trung Quốc tính thang điểm 100.

Không phải thế, thầy giáo bảo, lí giải của em không
đúng. Em không hiểu tại sao một bài thơ nhất định phải hiểu như sách viết.

Bài thơ gì?

Thiên sơn điểu phi tuyệt, vạn kinh nhân tông diệt. Cô
chu thôi lạp, độc tiếu hàn giang tuyết[2]. Nhà
thơ viết về cảnh vật và tâm trạng cô cơn trong không gian cô tịch, lí giải của
em là, nếu có người đi cùng chẳng phải càng tốt sao? Em lí giải như vậy, thầy
nói lạc đề. Buồn quá.

[2]
Bài thơ Giang tuyết của Liễu Tông Nguyên, nghĩa là: núi vắng
bóng chim, đường không bóng người, một người một thuyền đơn độc buông cần câu
trên dòng sông lạnh tuyết.

Đồng Tư Thành cười ngặt nghẽo trêu cô: Vậy nêu Đỗ Phủ
mô tả căn nhà tranh bị gió đánh sập, liệu em có suy diễn thành, trời trùm lên
đất làm tấm áo, đóng vai đại trượng phu an ủi ông ta?

Không, em sẽ bảo là, nhà của ông già Đỗ theo trường
phái thiên nhiên, toàn dùng nguyên liệu không ô nhiễm. Thỏ chui vào theo lối đi
của chó, trĩ đậu trên xà nhà, ông ta sống hài hòa với động vật.

Đồng Tư Thành cười đau bụng.

Nghiêu Vũ như thế, Nghiêu Vũ chính là như thế. Cô
không buồn được lâu, chỉ một lúc là hết, lại nhảy nhót tung tăng.

Đồng Tư Thành chầm chậm đi lên khán đài, dừng lại ở
bậc bốn mươi.

Nghiêu Vũ vẫn gục đầu, nghe tiếng bước chân, không
muốn để Hứa Dực Trung thấy mình khóc, khẽ nói: "Anh cứ đợi bên ngoài,
không đợi được có thể về trước, tôi chỉ một lát là ổn".

Đồng Tư Thành nghĩ tới chiếc xe hơi đậu bên ngoài.
Người đợi cô là anh chàng điển trai lái xe đến đón cô lúc chập tối ư? Anh bỗng
lặng người, khẽ nói: "Nghiêu Nghiêu, là anh".

Nghiêu Vũ giật mình, ngẩng phắt đầu. Ngoài bố mẹ cô,
chỉ có Đồng Tư Thành gọi như thế, Nghiêu Nghiêu.

Sau khi yêu nhau, cô nói với anh, người thân mới gọi
cô như thế, bạn bè gọi là Tiểu Vũ.

"Nghiêu Nghiêu, có phải em đang nghĩ lúc đó sao
anh có thể nhìn em đi như vậy?". Đồng Tư Thành khụy một chân, cúi nhìn cô.

Nghiêu Vũ đang nghĩ tới sinh nhật năm đó cô mặc cái váy
xanh Đồng Tư Thành tặng chạy đi tìm anh. Anh cũng ngồi khụy xuống thế này nhìn

cô, chỉ có khác, lúc này mắt Đồng Tư Thành bớt một phần xúc động, thêm một phần
ưu tư.

Cô ngây ngây nhìn anh. Sau đó nhìn anh nắm tay cô, lại
in môi lên lòng bàn tay cô, không thấy nóng rẫy như ngày xưa, chỉ thấy lạnh,
lạnh như băng, cái lạnh từ lòng bàn tay xông thẳng vào tim. Nghiêu Vũ rùng mình
rút tay về.

Đồng Tư Thành cau mày, đăm đăm nhìn cô. Nghiêu Vũ run
lên.

"Xin lỗi!". Anh khẽ nói, “Nghiêu
Nghiêu" Anh vuốt nhẹ mặt cô, mắt da diết đau khổ. "Sao lạnh thế, một
mình em ngồi đây bao lâu rồi? Ngốc quá!".

Hai tay anh nắm tay cô, để trong lòng tay anh sưởi ấm
như ngày nào. Lông mày càng lúc càng cau, thành một nếp nhăn sâu, "Như thế
này sẽ nhiễm lạnh ốm mất, biết không?”.

Nghiêu Vũ thầm hét một tiếng trong lòng, đứng vụt dậy,
môi run run, "Em còn có bạn đợi bên ngoài, em đi đây". Cô nhảy từng
bậc như chạy trốn.

"Anh chờ em! Nghiêu Nghiêu!". Tiếng Đồng Tư
Thành vang trong thinh không như một lời chú.

Nghiêu Vũ chỉ thấy lòng hoảng loạn, sao cô lại chạy
đến đây? Sao cô lại gặp anh? Tối nay cô nhìn thấy anh hai lần! Cô không dám nán
lại, sợ trên sân vận động vắng vẻ này, cô sẽ mềm lòng, mất bình tĩnh.

Đồng Tư Thành một lần nữa nhìn Nghiêu Vũ rời đi, vội
vàng như vậy, hoảng loạn như vậy, cô muốn tránh anh? Nghiêu Vũ đến đây vì không
thể quên quá khứ. Anh mỉm cười nhìn theo. Lòng cô vẫn có anh.

Nghiêu Vũ chạy khỏi sân vận động, không nhìn thấy xe
của Hứa Dực Trung, bỗng hốt hoảng. Cô sợ Đồng Tư Thành đi ra nhìn thấy cô một
mình. Nghiêu Vũ bật khóc, vừa khóc vừa chạy dọc con đường ờ ngoài
trường.

Rẽ vào đường khác, nghe thấy tiếng còi xe hơi, ngoái
nhìn, Hứa Dực Trung tươi cười ngồi trong xe bên đường, "Lên đi;tôi
đợi ở đây".

Nghiêu Vũ lau nước mắt, chui vào xe, "Lạnh
quá!".

Hứa Dực Trung chỉnh điều hòa số cao nhất, giả bộ không
nhìn thấy. "Trời lạnh thế này, ngồi bên ngoài lâu như thế, không lạnh mới
lạ, mua cho cô đây". Anh vừa lái xe vừa chìa cho cô cốc trà sữa trân châu
nóng hổi.

Nghiêu Vũ bê cốc trà như bê báu vật, uống một ngụm ấm
tận lòng, "Anh đi mua cái này à?".

"Sao? Không nhìn thấy tưởng tôi đi rồi chứ
gì?". Hứa Dực Trung thấy cô một mình chạy ra đã mừng thầm, anh đoán chính
xác bây giờ Nghiêu Vũ không muốn tha thứ cho Đồng Tư Thành, nghĩa là anh phải
đẩy nhanh tốc độ. "Tôi đã hứa đợi cô, chắc chắn sẽ đợi, tôi là người đặc
biệt giữ lời, phẩm chất này được rèn luyện trên thương trường, cho nên, những
lời tôi nói sau này đừng có nghi ngờ".

"Anh đâu có tốt như thế, chưa biết chừng chờ sốt
ruột chạy đi uống trà sữa, thấy ngọt quá, mua rồi không muốn uống liền nói đổ
là mua cho tôi". Nghiêu Vũ ngồi trong xe của Hứa Dực Trung rất yên tâm. Cô
quyết định đến Tết về nhà sẽ suy nghĩ kĩ chuyện của Đồng Tư Thành.

"Tôi vẫn chưa uống đủ, không thích trả lại đây!".

"Tại sao? Anh vẫn còn nợ tôi chín trăm chín, có
thể mua bao nhiêu cốc trà sữa?".

"Tôi nợ cô bao giờ? Tiệc cô đã ăn rồi, có phải
không ăn đâu!".

"Keo kiệt!".

"Tôi sống bằng đồng lương, không tiết kiệm sao
được!".

Nghiêu Vũ lườm anh, lòng đầy cảm kích, nhìn thấy cô
khóc, anh không hỏi một câu, chỉ bông đùa làm cô vui, "Cảm ơn anh".

"Chỉ nói suông không được, thực tế một chút đi.
Chẳng hạn mời tôi uống trà, ăn bữa cơm".

"Ờ, được, vậy tôi không đòi chín trăm chín của
anh nữa".

“Rõ ràng là tiền của tôi".

"Coi như tôi gửi tiết kiệm ở chỗ anh, gửi ngân
hàng còn có lãi".

Tâm trạng Hứa Dực Trung rất tốt, Nghiêu Vũ lúc này
chẳng còn dấu vết đau buồn sau khi gặp lại bạn trai cũ. Chỉ là cô chưa hiểu
chính mình mà thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận