Mưa Nhỏ Hồng Trần

Nghiêu Vũ biết mình
phải đi, nhất định phải đi, nấn ná mãi ích gì? Anh không cần cô nữa, ý nghĩ này
xé nát lòng cô. Người đờ đẫn bởi nỗi hoang mang chưa từng có. Tinh yêu, tình
yêu thuần túy, đích thực không còn nữa thật sao?

Nghiêu Vũ mãi vẫn không ngủ được, lúc tối gặp Tuệ An
vừa ăn vừa nói chuyện. Được biết mỗi tuần Đồng Tư Thành gửi một bức thư Tuệ An
nói: Tiểu Vũ, mình thấy Đồng Tư Thành vẫn chân tình, ngày trước anh ấy nói chia
tay có thể là do không dám chắc trong hai năm xa cách hai người liệu có thay
đổi. Trong lòng anh ấy nhất định vẫn có cậu. Nếu không, sắp về sao còn viết
thư.

Có không? Có. Thâm tâm Nghiêu Vũ biết Đồng Tư Thành
vẫn còn tình cảm với cô. Ngày trước cả hai là mối tình đầu của nhau. Nhưng, cứ
nhớ lại cảnh chia tay cô vẫn không chịu nổi. Bốn năm bên nhau, cô học năm thứ
nhất, anh năm thứ ba, cho đến khi anh làm nghiên cứu sinh, ra nước ngoài. Bốn
năm! Tình cảm bốn năm, Đồng Tư Thành có thể thản nhiên nói chia tay như vậy, cô
không chịu nổi.

Tổt nghiệp hai năm, đi làm, Nghiêu Vũ vẫn không ngừng
nhớ lại, luôn thử lí giải suy nghĩ của Đồng Tư Thành. Trước khi đi anh nói với
cô: “Nghiêu Nghiêu, anh không dám đảm bảo, cũng không dám khẳng định, anh cảm
thấy chuyến đi này sẽ thay đổi rất lớn, nhưng chắc chắn anh không bỏ qua cơ hội,
cho nên chúng ta chia tay, được không?”.

Nghiêu Vũ sững sờ, ngây người, lát sau mới lắp bắp
nói: “Tư Thành, hai năm không dài, em chờ anh là được mà”.

“Nghiêu Nghiêu!”, Đồng Tư Thành nhăn nhó vì cô không
hiểu ý anh. “Em không biết hoàn cảnh tác động rất lớn đến con người, nếu anh
thay đổi thì sao? Em vẫn chờ anh, lúc đó anh sẽ thế nào? Có phải càng làm tổn
thương em?”.

“Tư Thành! Sao anh có thể thay đổi? Chúng ta vẫn rất
tốt kia mà!”. Mắt cô chợt đỏ, lòng hoảng hốt, chuyện quá đột ngột, cô trở tay
không kịp. Chưa bao giờ cô nghĩ Đồng Tư Thành có thể thay lòng, tưởng anh sợ cô
không chờ được.

Đồng Tư Thành thấy mắt cô đỏ hoe, giọng bỗng dịu dàng:
“Nghiêu Nghiêu, gia đình chúng ta rất bình thường, bố mẹ anh đều là viên chức
bình thường, anh không dễ có cơ hội đi du học thế này. Anh luôn mong ước sau
này có thế khá lên để bố mẹ đỡ khổ. Em chưa từng nói về gia đình em, anh cũng
không hỏi, nhưng anh có thể đoán ra. Hàng ngày em rất tiết kiệm, chưa bao giờ
trang điểm, không mua quần áo đắt tiền, cũng không đi căng tin ăn cơm”.


Cô và Đồng Tư Thành ngồi bậc cao nhất của sân vận
động, bốn năm qua cô và anh thường hay đến chỗ này. Bảy, tám giờ tối là lúc sân
vận động thưa người nhất. Cả hai thích đi bộ từng vòng men theo đường chạy, mệt
thì ngồi lên bậc nghỉ, nói chuyện.

Nghiêu Vũ còn nhớ, mỗi lần đến đây họ đều cười rất
vui, tiếng cười lanh lảnh của cô, tiếng cười sang sảng của Đồng Tư Thành.

Tối hôm đó giọng nói của Đồng Tư Thành có một vẻ
nghiêm trọng khác thường, tiếng anh bay lên không giống như âm thanh nặng nề
phát ra từ quả bóng trong tay cậu sinh viên liên lục đập xuống sân, mắt anh
hướng về khu giảng đường, buồn rầu nói với cô: “Nghiêu Nghiêu, em còn trẻ, chưa
biết nỗi khổ của một cặp vợ chồng nghèo, nhưng anh biết! Bố mẹ anh chưa bao giờ
có phút nào lãng mạn. Còn nhớ một năm sinh nhật bố, mẹ anh mua cho bố một đôi
giày hơn trăm đồng, vậy mà bố nói mãi, phàn nàn mẹ mua đắt. Em chưa đi làm,
trong đầu em bây giờ chỉ toàn những ý nghĩ mơ mộng lãng mạn, cho rằng chỉ cần
tình yêu đơn thuần. Anh thật sự không dám chắc nếu anh không có tiền đồ, tình
yêu của chúng mình liệu có bị tan biến bởi cuộc sống cơm áo trần trụi!”.

Nghiêu Vũ há mồm, quả thật cô không biết, nghe Đồng Tư
Thành nói vậy cô chỉ thấy lo lắng: “Tư Thành anh chê gia đình em nghèo sao?”.

“Nghiêu Nghiêu, không phải anh chê nhà em nghèo. Ý anh
là không có cơ sở vật chất, không thể nuôi dưỡng tình yêu. Tình yêu, hôn nhân
cần điều kiện vật chất mới có thể tạo nên lãng mạn trong cuộc sống”.

Nghiêu Vũ không hiểu, lắc đầu: “Tư Thành, anh nói quá
sâu xa, em không hiểu, chẳng phải chúng ta đang rất tốt hay sao? Anh ra nước
ngoài, em ở nhà đợi anh, chỉ hai năm thôi, Tư Thành!”. Giọng Nghiêu Vũ van nài.
Trên mặt Đồng Tư Thành không còn vẻ dịu dàng thường nhật, mà là nỗi buồn, sự
bất lực, là sắc thái cô chưa từng biết, chưa nhìn thấy, cũng không hiểu.

“Anh chỉ không muốn em đợi, anh không nói hai năm sau
anh không đến tìm em! Nếu anh trở về!”.

Đầu Nghiêu Vũ lại rối loạn bởi câu nói đó: “Nếu anh
trở về, anh sẽ đến tìm em, vậy em chỉ cần đợi anh là được”.

“Anh không cần em đợi, nếu sau này anh có điều kiện,
anh không gặp người khác, em cũng chưa tìm được người phù hợp, chúng ta sẽ xem
xét có thể quay lại với nhau. Nghiêu Nghiêu, anh không muốn lừa dối em, anh nói
rất thực lòng, những lời gan ruột. Có thể em sẽ buồn, nhưng thời gian sẽ chữa
lành vết thương. Hãy tin anh, đây hoàn toàn là vấn đề vô cùng thực tế”.


Nghiêu Vũ lòng thắt từng cơn, nước mắt trào ra: “Nếu
anh không có điều kiện sẽ không về với em? Em không hiểu, Tư Thành!”.

Đồng Tư Thành quàng tay ôm cô: “Đừng khóc, nếu em khóc
anh sẽ...”.

Thấy anh dỗ dành, nước mắt cô lăn càng mau: “...Tư
Thành, em sắp tốt nghiệp rồi, em sẽ đi làm...”.

“Anh thực sự thích em! Nếu chúng ta không phải dấn
thân vào xã hội, nếu mãi mãi là sinh viên, anh sẽ không chia tay với em”. Đồng
Tư Thành ngắt lời cô.

Nghiêu Vũ cảm thấy hình như anh nói rất có lý, lại cảm
thấy có gì không ổn. “Chúng ta, nhất định phải thực tế như vậy ư? Tại sao nhất
định phải thực tế như vậy? Nếu chúng ta cùng cố gắng? Có thể thành công!”.

Đồng Tư Thành chán nản buông tay. Anh biết Nghiêu Vũ
không hiểu, đành nói thẳng với cô: “Anh chưa bao giờ lừa dối em, bây giờ cũng
vậy, sau này cũng thế. Anh không mấy tin tưởng vào tương lai, không phải ai
muốn thành công cũng đều có thể, phải có điều kiện, phải có cơ hội, còn phải
xem năng lực cá nhân! Nếu đã cố hết sức, vẫn không thể thành công thì anh đành
chấp nhận! Mặc cho số phận! Nhưng anh luôn muốn thử sức. Còn bây giờ có cơ hội
ra nước ngoài, anh không thể để em chờ đợi! Vĩnh viễn không có gì là chắc chắn
là tuyệt đối, cũng không chuyện tình cảm vĩnh viễn không thay đổi. Em chờ anh,
nếu anh không về nước thì sao? Hoặc là anh không trở về thành phố này?”.

Tai Nghiêu Vũ ù đặc, có quá nhiều lời muốn nói, lại
không biết nói gì, trong ngực có gì nặng trĩu, đè xuống làm cô không thở được.
Cô cảm thấy chỉ cần hai người yêu nhau, là có thể bên nhau. Nhưng lời Đồng Tư
Thành nói khiến cô hoang mang.

Nghiêu Vũ đau đớn nhìn anh, khuôn mặt anh vẫn sáng như
vậy, mắt anh cơ hồ vẫn lấp lánh tình yêu. Chỉ một lần ra nước ngoài, tương lai
lập tức trở nên vô định, tình cảm bốn năm chỉ một câu chia tay là hết. Cô bắp
bắp mở miệng: “Nếu.... gia đình em rất có tiền hoặc rất có thế lực, anh có chia
tay?”.

“Nghiêu Nghiêu, đây là vấn đề hết sức thực tế, với tình
hình hai gia đình chúng ta, anh không dám khẳng định. Anh nói đây đều là những
lời rất thực từ đáy lòng”.


Chính bởi vì anh luôn miệng nhắc lại đây là vấn đề
hiện thực, là những lời nói thật từ đáy lòng, nên đã hoàn toàn đánh gục Nghiêu
Vũ, cô chỉ hiểu một điều, Đồng Tư Thành muốn chia tay.

Nhưng, anh chỉ khẽ nói: “Nghiêu Nghiêu!”. Anh cau mày,
cặp lông mày lưỡi mác rất đẹp díu vào nhau, Nghiêu Vũ không kìm được giơ tay
định vuốt.

Đồng Tư Thành nghiêng đầu.

Anh nghiêng đầu tránh? Không muốn cô chạm vào anh?
Nghiêu Vũ sửng sốt há miệng, cử chỉ này của anh làm cô tổn thương sâu sắc.
Nghiêu Vũ thở mạnh, nước mắt tuôn nhanh. Cô từ từ đứng dậy, nhìn anh đăm đăm,
hình như anh muốn nói, lại mím chặt môi.

Nghiêu Vũ không biết làm gì, những tưởng cô sẽ khóc
lóc, chửi bới rồi bỏ chạy, cô nên như thế. Nhưng dường cô như không nhấc nổi
chân, không muốn đi, không nỡ đi. Ngồi một lát, muốn nói lại không thể mở
miệng, chỉ liên tục lau nước mắt, Đồng Tư Thành ngồi bên cũng không nói.

Cô biết mình nên đi, nhất định phải đi. Nấn ná mãi ích
gì? Anh không cần cô nữa, ý nghĩ này làm cô nát lòng. Người đờ đẫn bởi nỗi
hoang mang chưa từng có. Tình yêu, tình yêu thuần túy, đích thực không còn nữa
thật sao?

Cuối cùng Nghiêu Vũ đứng lên, từng bước đi xuống, ánh
đèn cao áp trên sân vận động trắng đục sau lưng làm bóng anh đổ dài, hắt xuống
bị mấy bậc khán đài bị cắt thành những đoạn gấp khúc. Cô nhìn cái bóng biến
hình của anh, chợt nghĩ tới hình phạt chặt lưng thảm khốc thời trung cổ, một cơ
thế sống bị chặt dần từng đoạn chỉ còn hơi thở, tim đập và ý thức càng tỉnh táo
do đau đớn thế xác.

Mỗi bậc bước xuống, sức nặng toàn thân dồn vào đôi
chân, người cứng đờ, bước càng chậm. Khoảng cách hơn hai trăm mét từ bậc khán
đài trên cùng đến cổng sân vận động, nơi tầm mắt Đồng Tư Thành không thể nhìn
thấy, cô chầm chậm bước, nhìn chiếc cổng mỗi lúc mỗi gần, lòng nặng như đá, một
bước đi là một bước xa anh.

Nghiêu Vũ khắc khoải mong chờ Đồng Tư Thành gọi cô
lại, kéo cô lại, nói rằng anh không thể xa cô, giống như mỗi lần cô khóc làm
nũng, anh giơ tay xin hàng, lại chiều theo ý cô. Nhưng anh vẫn lặng thinh, vô
cảm, bất động nhìn theo, lúc đó Nghiêu Vũ đã không thể kiềm chế bật khóc nức
nở.

Cô ngẩng nhìn trời. Bầu trời đêm mùa hè xanh ngắt, quá
nhiều sao nên cảm giác nặng nề, nhưng màu xanh thật đẹp! Nghiêu Vũ cảm giác cả
bầu trời đang từ từ ép xuống, bức bối đến nỗi cô muốn kêu to phá vỡ bầu không
khí như đông lại! Cô giơ tay nhìn lòng bàn tay, đột nhiên đưa lên miệng cắn
mạnh, một cơn đau thấu tim, đau run người.

Chân cô vẫn bước, đi rất chậm nhưng không dừng lại.


Tại sao anh ngồi yên nhìn cô đi? Lẽ nào anh không biết
ra khỏi chiếc cổng kia là không nhìn thấy cô nữa? Hai trăm mét có thể đi bao
lâu? Mỗi bước đi một bước sợ, cô rất muốn ngoái đầu nhìn anh, muốn cầu xin anh,
muốn nghe thấy tiếng chân anh lao đến. Nhưng, tuyệt nhiên không có.

Cuối cùng vẫn đi đến cổng sân vận động, Nghiêu Vũ dừng
lại, thầm nhủ hãy đếm đến ba, chỉ đến ba, vậy là cô thầm đếm, một... hai... ba,
một... hai... ba... đếm hết lần này đến lần khác, rồi quay phắt đầu, Đồng Tư
Thành đứng trên bậc cao nhìn về phía này. Nghiêu Vũ không nhìn rõ mặt anh, chỉ
cảm thấy bóng anh ngược ánh đèn chìm trong đau khổ và cô đơn.

Cô đứng nhìn anh, lại thầm đếm, một... hai... ba...
đột nhiên cảm giác đếm hết ba tiếng này cũng kết thúc tình yêu bốn năm của họ.

Nghiêu Vũ quay người, chỉ ba bước là ra khỏi cổng sân
vận động, lúc này cho dù ngoái lại cũng không nhìn thấy anh nữa, sau lưng một
khoảng trống rỗng, lòng cũng trống rỗng.

Ôm chặt chăn, Nghiêu Vũ vẫn thấy tim đau, Đồng Tư
Thành sắp trở về, anh viết thư cho cô, anh muốn cô thế nào? Đi làm hai năm, cô
biết những lời anh nói năm xưa là thật lòng, hiện thực rất tàn khốc, chỉ có
điều trong lòng cô vẫn còn ước mơ, cô thận trọng bảo vệ mơ ước nguyên sơ nhất
giấu sâu trong lòng, không muốn để nó bị xóa đi.

Cô biết rõ, từ khi nhận được thư Đồng Tư Thành lòng cô
bấn loạn, muốn đọc thư, muốn đọc thư để cảm động, để chấp nhận anh, trở lại
ngày xưa.

Trong lòng có một tiếng nói không ngừng khuyên nhủ,
năm xưa Đồng Tư Thành chỉ vì e ngại không trở về, sợ hai người dùng dằng sau
này càng đau khổ, anh muốn tốt cho cô, không muốn cô chờ đợi, anh sợ môi trường
thay đổi, điều kiện thay đổi, con người cũng đổi thay.

Có phải mình đã quá yêu anh? Nghiêu Vũ cũng không
biết. Bốn năm Đồng Tư Thành để lại cho cô bao hồi ức đẹp, chính vì những lời
nói rất dài lúc chia tay của anh, nên cô quyết định một mình ở lại thành phố
này, muốn một mình tự lập, muốn tự khẳng định trong xã hội, muốn chứng minh,
chỉ dựa vào sức mình cũng có thể vui sống hạnh phúc.

Hãy hiểu anh? Tha thứ cho anh? Đồng Tư Thành đã viết
thư, anh nhất định trở về tìm cô. Nghiêu Vũ biết, cô chưa quên anh, nhưng mỗi
lần nghĩ đến cảnh chia tay lòng lại đắng chát. Giơ tay tắt đèn, nằm yên, tự nhủ
đừng nghĩ nữa, tất cả cứ để thuận theo tự nhiên.

Lúc này dưới khu nhà có tiếng xe hơi khởi động, Nghiêu
Vũ sực nhớ biểu hiện kì lạ vừa rồi của Hứa Dực Trung, cô nhảy xuống giường, đi
đến cửa sổ nhìn thấy xe anh ta phóng đi.

Hứa Dực Trung có ý gì? Đầu cô lại rối tung, nghĩ một
lát vẫn không hiểu thế nào, lên giường ngủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận