Nửa đêm thức dậy, Phùng Đậu Tử nằm nghiêng người im lặng trên giường, một tay kê đầu, mắt hướng nhìn về khung trời lản tản tối đen bên ngoài khung cửa lớn phập phồng màn trắng tung bay.
Dạo này y thường không yên giấc, ngủ nửa chừng đều tỉnh dậy. Mỗi lần như thế đều vì một nguyên nhân. Trong mộng lại mơ thấy hình ảnh động tình hấp dẫn của ai kia, khiến y một tâm đau nhức mở mắt.
Đêm nay không ngoại lệ, hệ lụy kéo theo chính là đại nhục côn thức tỉnh. Mặt y tuy dày so với tường thành còn gọi y là sư phụ, việc nằm trên giường "sóc lọ" tự an ủi sẽ nhanh hơn việc cứ chạy ra vào nhà vệ sinh. Nhưng hiện tại, Phùng Đậu Tử đang thả dây dài câu cá lớn. Để Vưu nhát gan nhìn thấy bộ dạng phóng đãng của y lúc nửa đêm, còn không dọa hắn đứng tim rồi co giò chạy mất dép.
Hôm nay thật sự muốn vứt hết cái gì tâm cơ, cái gì tâm ý qua sau đầu. Trực tiếp đè hắn ra ăn luôn cho xong. Kiểu này thể nào cũng có ngày y bị bức cho chết nghẹn.
Uể oải nhổm người dậy thì nhận ra dưới sàn chỉ còn mỗi chăn nệm, Vưu Đông Đông bình thường ngủ say như chết lại không thấy đâu.
Thấy ánh sáng mập mờ trong nhà bếp, Phùng Đậu Tử thầm nghĩ tiểu tử xui xẻo bữa tối chỉ ăn có dĩa hải sản chắc đang đói bụng, lục đồ ăn đêm.
Quên luôn chuyện đại sự, mang luôn nhục côn chĩa thẳng sừng sững trong quần mà đi xuống nhà bếp.
Bước chân càng gần đến cửa thì tai y lại càng nghe rõ một âm thanh rên rỉ trầm thấp, nỉ non tức tưởi. Phùng tổng miệng đắng môi khô, tay nới lỏng khuy áo trước ngực, lò dò tiến nhanh vào trong bếp.
Hình ảnh trước mặt không chỉ khiến đại long trong quần phun mưa mà máu mũi cũng đã muốn tuôn trào đầy đất.
Ánh đèn mờ ảo nơi quầy rượu trải dài trên cơ thể thon gầy đang chìm trong nhục dục. Tâm hồn hắn phiêu lãng ở một nơi xa xăm, nên dù Phùng Đậu Tử đang ở đây hắn cũng không biết.
Thân thể xích lõa, áo choàng ngủ mở rộng nằm hờ hững một bên vai đã muốn tuột ra bên ngoài. Toàn bộ da thịt đều bày ra cho y chiêm ngưỡng. Lưng y trượt dài trên sàn nhà, ưỡn cổ ra sau trên môi thoát ra tiếng kêu khàn khàn, ánh mắt hoàn toàn mê đắm, một tay mải miết vân vê đầu v* sưng đỏ, một bàn tay chậm rãi điều khiển trái dưa leo to dài ra vào bên trong hậu huyệt. Phân thân rỉ ra bạch dịch trên lỗ nhỏ, từng giọt rơi xuống vùng lông mao đen nhánh.
"Ưm....ưmmmm...." gợi tình ngân nga thanh âm trầm bổng.
Mỗi âm đều như muốn cắt phụp luôn dây thần kinh của Phùng Đậu Tử.
Mọi sự tập trung đều thu hết vào nộm thịt đang ngậm cắn trái dưa, hành động chậm chạp của Vưu Đông Đông càng làm y mất kiên nhẫn. Mấy ngón chân hắn co rút khi dưa leo chui vào trong, gương mặt hắn đỏ bừng mồ hôi nhễ nhại chảy từng dòng. Dáng vẻ phát tình hư hỏng này, thật sự là khát cầu bị thao cho đến chết.
Lúc này mà Phùng Đậu Tử còn dám đứng yên thì y quả là kẻ sống có lỗi với trời đất.
Thần tốc tiến đến bên cạnh hắn, bế ngang thân thể nửa tỉnh nửa mê kia đặt lên bàn ăn giữa phòng. Tham lam chiêm ngưỡng gương mặt đang chiêu cầu hoan ái vạn lần hấp dẫn của Đông Đông. Không một chút chậm trễ, vội vàng hôn lên đôi môi đầy đặn đỏ hồng kia, lưu luyến mút máp cánh môi dưới mềm mại, rồi lại một lần nữa vói vào trong, đầu lưỡi y ma mãnh lôi kéo cái lưỡi bên trong kia, cuốn quýt va chạm.
Hai tay vòng ôm chặt thân thể suy nhuyễn, dịu dàng sờ chạm lên làn da ôn nhuận săn mịn. Luyến tiếc rời đi cánh môi đã bị hôn đến sưng huyết.
Y bị kẹt trong dục vọng, đè nén suốt một thời gian, hiện tại hoàn toàn có thể một bước công thành đoạt đất nhưng Phùng Đậu Tử bản tính vốn nhẫn nại. Chính là thích chơi đùa, đồ chơi nằm gọn trong tay nhất định phải chơi cho thật tốt.
Liếm láp vành tai mẫn cảm của Vưu Đông Đông khiến hắn nhột nhạt mà mở mắt, giọng nói đều là nức nở "Phùng...t....Ah Ahhhh!" danh xưng còn chưa tròn câu đã ngay lập tức ngửa cổ trên cánh tay y, thở dốc cùng rên rỉ kịch liệt.
Phùng Đậu Tử hung ác thế tay hắn, tóm lấy phần lòi ra của trái dưa, hăng hái tăng tốc đưa ra đút vào bên trong hậu huyệt. Động tác mạnh mẽ dứt khoát khiến mỗi lần kéo ra thấy luôn cả phần thịt đỏ ướt mẹp bên trong thành ruột.
Bị thúc điên cuồng, vách tràng chật hẹp thích ứng không kịp, hắn hết ngửa cổ thở dốc lại ôm chặt cánh tay của y khóc lóc đòi buông tha, tay chân co quắp trắng bệch "Tha cho tôi....ah ah...đừng....ưm ưmmm!"
Nghe tiếng hắn van xin, Phùng Đậu Tử càng gia tăng tốc độ chà đạp, đẩy mạnh trái dưa vào trong....lún cả quả! Dùng bàn tay chặn trước miệng huyệt không cho dưa leo lọt ra ngoài. Trên bụng hắn gồ lên khối hình trụ nhấp nhô. Vưu Đông Đông tan vỡ "Đừng....chướng quá!" thấp giọng năn nỉ, khóe mắt nước rơi ần ật.
"Chẳng phải cậu thích ăn dưa leo lắm sao?" tay y khẩy khẩy lên núm vú căng cứng đầy đặn, xoa xoa lại nắn bóp một hồi. "Đã ăn thì phải ăn cho trọn!" thấy hắn muốn phản kháng, liền nắm chặt hai tay hắn chế trụ trên đầu, tàn bạo cắn lên nhũ thủ sưng to của hắn, kiềm chặt giữa hàm răng mà ra sức day cắn.
"Nhục côn không ăn, thì tôi cho cậu ăn no dưa leo luôn!" có chút ảo giác Phùng tổng ngậm giấm quá lâu, đối với trái dưa leo cũng đâm ra thù ghét.
Y nhịn xuống cả tuần lễ. Dùng hết lời ngon tiếng ngọt để dụ dỗ. Trợ lý ngu ngốc vẫn chỉ quan tâm chừng nào mới được về nhà. Có thèm quan tâm đến sinh lý của lãnh đạo sa sút thảm họa đến mức nào chưa. Hôm nay mẫu cẩu nhập thân, nhục côn của hằn nằm sẵn trên giường chỉ cần hắn dang chân nhún xuống, y nhất định phối hợp thao hắn đến dục tiên dục tử. Vậy mà...cư nhiên dám cầm dưa leo ra ra vào vào dâm loạn. Đại côn nhà y lại thua một trái dưa leo...chọc y tức chết.
"Xin anh....Phùng tổng. Ah, lấy nó ra, tôi đau lắm!!!" gục ngã trên tay y, cố thoát khỏi vật cứng rắn khô khốc nằm trong người.
Thấy hắn khóc đến mặt mũi ướt mẹp, Phùng Đậu Tử có chút mềm xuống.
Cầm lấy bàn tay của hắn đặt lên đại long đang hùng dũng dựng thẳng, dù cách cả lớp vải, nhưng nó vẫn nóng nảy như thanh sắt nung khiến Vưu Đông Đông vặn vẹo, đỏ bừng cả mặt.
"Chọn đi. Là dưa leo hay là nhục côn này đây?" Phùng Đậu Tử vô sỉ bắt hắn phải lựa chọn, hôn lên môi dưới, cắn một ngụm khiến nó bật máu.
Đáy mắt hiện lên phần ý tứ chiếm đoạt rõ ràng. Vưu Đông Đông có ngốc cũng thừa biết mình chọn cái nào cũng là cửa chết.
Nhưng côn th*t trong tay vừa thô to vừa dài, so với trái dưa leo kia lại càng hung tợn hơn. Mà hắn thì lại khát khao được một màn cường bạo điên loạn. Mắt mơ màng nhìn y, chân thành đáp "Nhục côn...! Xin anh, hãy thao tôi!" hơi thở hư thoát đứt quãng, bộ dạng động tình này đều thu vào hết đáy mắt của Phùng Đậu Tử.
Nén một ngụm khí lạnh, một lần nữa bắt lấy làn môi quyến rũ, sít sao bắt lấy cái lưỡi nhỏ trơn trợt của Vưu Đông Đông. Bàn tay say sưa vuốt từ cằm, cần cổ, lướt qua hai gò ngực phập phồng lên xuống, rồi từ từ đặt tay lên hình dạng khối trụ to dài nổi lên giữa phần bụng bằng phẳng. Môi cạ cạ lên vành tai hắn, nóng bỏng thì thầm "Mau đẻ trái dưa leo đó ra! Đông Đông, đẻ xong tôi sẽ thưởng cho cậu!" dâm đãng ra lệnh, bắt gặp ánh mắt kinh hãi của hắn, Phùng Đậu Tử bao trọn phân thân Vưu Đông Đông trong tay "Nhanh nào, không thì tối nay cậu sẽ khổ đấy!" đáy mắt ánh lên sự nguy hiểm.
"Tôi....tôi không làm được!" Vưu Đông Đông sụt sịt gục ngã, đỏ mặt tía tai lẩn tránh nhưng toàn bộ yếu điểm đều bị người kia bắt giữ hết. Cắn cắn môi dưới, cặp mắt ướt át ủy khuất nhìn Phùng Đậu Tử.
Khóe môi y nhếch lên, một phần câu dẫn vạn phần đểu giả. Tay di chuyển trên điểm nổi của khối trụ như đang khắc họa hình ảnh quả dưa trên da bụng mềm mịn. Mắt y tối tăm, thầm nghĩ nếu trong cái bụng này có thể chứa một đứa trẻ...nếu y khiến Vưu Đông Đông mang thai...đây vốn là chuyện không thể xảy ra, trước đây mỗi khi làm tình với nữ nhân cũng chưa từng nghĩ đến nhưng hiện tại lại muốn chọc thủng cái lỗ nhỏ nhét luôn một đứa bé vào bụng hắn. Ác liệt xâm chiếm hắn từ trong ra ngoài, tương lai sau này cũng không thể mơ tưởng điều gì khác ngoài y.
"Đông Đông, cố lên!" giọng ngập tràn mị hoặc, một tay luồn từ sau lưng lên trước bao bọc lấy tiểu Vưu đang co giật từng cơn. Một tay chế trụ bàn tay của Vưu Đông Đông bắt nó thao lộng đại côn nóng nảy của mình. Vừa nói xong liền áp môi hôn mạnh lên gò má hắn, hình ảnh giống người chồng ôn nhu vỗ về vợ trong phòng sinh sản.
Chỉ là trong tình cảnh này lại mang toàn hình ảnh biến thái!
Tuyệt vọng với tính cách đại ác của lãnh đạo, Vưu Đông Đông nuốt uất ức, cắn chặt môi, hai chân co lên thành chữ M, hơi thở suy yếu, vì luận động bên dưới của tiểu nhục côn mà thành ruột càng thắt chặt trái dưa leo trong vách thịt. Hắn nghiêng đầu, xấu hổ không dám đối diện với cái nhìn phức tạp, khoái trá của người kia. "Ah....Ah...Ahhhhh!" dùng sức vặn thắt, cố đẩy trái dưa kia ra ngoài. Hắn biết cơn đau có chút khoái cảm này so với phụ nữ đau đẻ thật chỉ là phần nhỏ nhoi, nhưng quá sức đáng sợ đi.
"Giỏi lắm, một chút nữa nào Đông Đông!" Phùng Đậu Tử khàn giọng cổ vũ, ánh mắt nhập nhòe nhìn phần đầu trái dưa đang từ từ đi ra khỏi miệng thịt. Dịch tràng ẩm ướt bôi trơn bóng cả lớp vỏ của quả dưa, Phùng Đậu Tử thở nặng, thân dưới còn được mát-xa thoải mái, đầu óc rơi vào khói mờ hư ảo sung sướng đến rụng rời.
Mấy ngón tay y ve vuốt lên xuống liên tục tiểu xúc xích, mãnh liệt cọ ngón tay cái chà xát mấy lần lên khe hở chảy bạch dịch. Thần trí mê loạn hôn cắn lên hõm cổ, vai và ngực của hắn. Miệng vô thức thoát ra vài câu nói dâm đãng, hư hỏng càng kích động dây thần kinh Vưu Đông Đông trở nên nhạy cảm.
Mệt mỏi mở rộng cánh mông, cơ bắp mỏi nhừ, lâu lâu không nhịn được lại thít miệng thịt nuốt quả dưa trở lại mấy phân. So với cường bạo, việc này thật quá kinh khủng.
Tiểu xúc xích cương cứng đã sắp đến cực hạn, Phùng Đậu Tử thích thú gia tăng lực xoa bóp lên xuống. "Ahhhhh!" tiếng rên cao vút thoát ra khi dòng dịch lỏng bắn tung tóe ra ngoài, trái dưa leo bị bài xích dữ dội từ trong thành ruột bị đẩy ra văng thẳng xuống đất mang theo chất lỏng lóng lánh kéo từ mép thịt. Thần trí vỡ vụn thành trăm vạn mảnh. Thân thể, tay chân co rút kịch liệt, mấy ngón tay vô thức siết chặt.
Vô thức dùng sức bóp nghẹn luôn đại côn cường dã hừng hực khí thế trong lòng tay.
"Á!!!!!!" một thanh âm đau đớn xé ngang trời vang lên. Phùng Đậu Từ hét xong liền ngã gục xuống đất. Mặt xanh, môi trắng, mồ hôi lạnh đổ ầm ầm, mắt trợn tròn trắng dã. Toàn thân đau đớn như thể xác bị ném xuống vạn trượng lớp băng. Dây thần kinh đứt đoạn. Hoàn toàn rơi vào bất tỉnh.
Nam nhân là loài động vật sống hưởng thụ bằng nửa thân dưới, số ít mới biết được chết bằng thân dưới thảm thiết mức nào.
Phùng Đậu Tử - phú nhị đại, tổng giám đốc công ty X, "may mắn" lại có cơ duyên lãnh hội được cả hai chân lý này.
---------------------------------SPOIL chương sau---------------------------------
"Tỉnh rồi sao?" giọng nói trầm ổn đầy từ tính vang lên, trong cổ họng ẩn nhẫn một tiếng cười nhỏ.
Nghiêng đầu sang bên phải, nơi phát ra tiếng nói. Thân ảnh có phần quen thuộc từ từ hiện ra. Hai hàng lông mày cau lại.
Mẹ nó, hết cơn ác mộng lại đến cơn ác mộng khác. Cái thành phố khốn kiếp này, toàn mang lại xui xẻo cho y.
"Bị bạo hành đến nỗi tỉnh dậy mất trí nhớ, không nhận ra người thân luôn sao?" thăm hỏi nhưng toàn mang ý đồ trêu chọc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...