Tác giả có lời muốn nói:
Không hiểu vì sao, khi nắng chiếu chói chang sẽ hay nhớ về một người nào đó, có lẽ vì nụ cười của anh cũng rạng rỡ như ánh mặt trời. Các bạn thân ái, người mà bây giờ các bạn đang nhớ nhất là ai? Để chúng ta cùng chúc mừng người ấy quá hạnh phúc.
Tiểu Te có lời muốn nói: Vương Tuấn Khải Vương Tuấn Khải Vương Tuấn Khải!!! Được em nhớ nhung có phải anh cảm thấy rất hạnh phúc không? o(≧▽≦)0
(Đừng ném đá, Te chỉ là đang tự an ủi mình thôi ╮(╯_╰)╭)
Mai Lạc bước lên gạch đá loang lổ, có phần xúc động vì thế sự xoay vần. Nhưng không biết rằng lịch sử là con sông lớn, con người cũng chỉ là hạt cát nhỏ mà thôi. Vì sao bươm bướm không thể bay qua Thượng Hải, đó là vì bến bờ bên kia đã không còn đợi chờ nữa. Mà Tử Thanh của cô vẫn chờ con bướm ngốc nghếch cô đây, nên cuối cùng cô vẫn bay qua Thượng Hải, trở lại bên cạnh anh.
Khi bọn họ đến phố mua sắm cạnh đại học G, Mai Lạc thực sự vô cùng hưng phấn, dù có vài cửa hàng đóng cửa, nhưng rất nhiều cửa hàng vẫn mở cửa buôn bán. Có những người luôn ở yên một nơi nào đó, yên lặng kiên trì. Cho dù vất vả, cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc.
"Tử Thanh, em muốn ăn kem." Đi đến bên Haagen-Dazs, Mai Lạc không đi nổi nữa.
Trước giờ luôn như vậy, Mai Lạc luôn thích Cố Tử Thanh mua Haagen-Dazs cho cô. Bời vì quảng cáo "Nếu thích cô ấy, hãy mời cô ấy ăn Haagen-Dazs" lúc ấy thật sự đã đánh vào lòng người.
"Hôm nay là ngày bao nhiêu?" Cố Tử Thanh hỏi theo thói quen, mỗi lần Mai Lạc ầm ĩ muốn ăn kem, anh đều nhắc, bởi vì anh biết trước khi "nghỉ lễ" mà ăn kem, sẽ bị đau bụng.
Năm nhất, cô ăn hai cây kem, hôm sau đến kì nghỉ lễ, sắc mặt trắng bệch, đau bụng như muốn ngất đi, từ đó trước ngày đến tháng, Cố Tử Thanh kiên quyết không cho cô ăn kem.
Mai Lạc nhẩm tính, phải mười ngày nữa nghỉ lễ mới đến, nhưng vẫn cảm thấy ấm áp, anh vẫn chu đáo như vậy, nói: "Không sao."
Nói xong liền nhanh chóng xông vào tự mua.
Một lát sau, Mai Lạc cầm hai cây kem, hưng phấn đi ra hệt như trước.
Cố Tử Thanh vẫn luôn không thích kem, nên mỗi lần Lạc Lạc mua hai cây, anh lúc nào cũng chỉ ăn một miếng, hơn nữa cô còn phải rất nhiệt tình đút cho anh, anh mới chịu ăn.
"Tử Thanh, anh ăn một miếng thôi..." Mai Lạc lại tỏ ra điềm đạm đáng yêu nhìn anh.
Cố Tử Thanh lắc đầu, cuối cùng vẫn liếm một miếng kem trên bánh quế cô chìa ra. Thấy Mai Lạc đang cười ngây ngô, nói: "Wow, cuối cùng anh cũng chịu ăn rồi."
"Lòng tốt không thể chối từ, em hiểu không." Cố Tử Thanh bất đắc dĩ giải thích.
"Được rồi, kem đáng thương, Tử Thanh không thích em, chị sẽ ăn hết các em vậy." Mai Lạc nghiêm túc nói với kem sắp chảy.
Cố Tử Thanh tỏ vẻ không biết làm sao, nhưng đáy mắt rõ ràng là dịu dàng vô tận, sự dịu dàng chỉ dành cho mình cô.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
"Tử Thanh, sao không thấy Trung Thiên." Mai Lạc ăn kem xong mới sực nhớ ra, nhân vật như Sở Trung Thiên lại không đến ngày kỉ niệm thành lập đại học G.
"Đâu phải em không biết có người cậu ta muốn trốn." Cố Tử Thanh trả lời như gió thoảng mây trôi.
Mai Lạc nhớ lại, khi bọn họ học năm hai, có một em gái khoa tiếng anh rất đáng yêu tên là Trần Vân Thi, vừa gặp đã yêu Sở Trung Thiên, theo đuổi Sở Trung Thiên suốt ba năm đại học, mãi đến khi Sở Trung Thiên tốt nghiệp, anh vẫn không chấp nhận cô. Thật ra cô gái ấy hoạt bát đáng yêu, khi đó Mai Lạc rất thích cô.
Nói thật, trong đại học Mai Lạc cũng không có bạn gái nào, bởi vì cô là bạn gái của Cố Tử Thanh, điều này, cũng không biết là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của bao nhiêu cô gái.
Thật ra khi con người ta đạt được thứ gì đó, nhất định cũng sẽ mất đi một thứ khác. Được và mất rất công bằng, cuộc sống, tình yêu, tình bạn, tự do, ràng buộc, ước mơ đều đan vào nhau trong vòng tròn sinh mệnh, nhiều một chút, ít một chút, đều sẽ đau đến tê liệt tim phổi.
Thật ra bản thân Mai Lạc rất tuỳ tiện, cũng không thích chủ động kết bạn, cả thế giới đều xoay quanh Cố Tử Thanh. Một hành tinh nhỏ chỉ tự quay quanh mặt trời của cô, chỉ đơn giản thế thôi.
Nhưng cô gái Trần Vân Thi đáng yêu có quan hệ không tệ với Mai Lạc này, vì sau khi Mai Lạc sang Anh không liên lạc với bất cứ ai, nên quan hệ cũng mờ nhạt dần.
Thật ra mất đi mối liên hệ với một người nào đó cũng không khó, khó là cắt đứt mối liên hệ khảm sâu trong trái tim hai người.
"Em gái nhỏ kia? Sau này hai người họ có bên nhau không?" Mai Lạc hứng thú hỏi.
"Nhiều chuyện." Cố Tử Thanh chỉ lạnh nhạt phun ra hai chữ nay, rồi nắm tay cô đi tiếp về phía trước, cho dù Mai Lạc nói bóng nói gió ra sao, anh cũng không hé răng nửa lời về chuyện của Sở Trung Thiên và học muội kia.
Tò mò có thể giết chết mèo, cũng có thể giết chết người. Nhưng Mai Lạc chỉ có thể nhịn bao nghi vấn, bởi vì cô biết khả năng moi được manh mối từ miệng Cố Tử Thanh tuyệt đối là con số không.
Cũng không phải Mai Lạc thích nhiều chuyện, chỉ là lúc đó cô nhìn thấy bộ dáng thời trung học của mình trên người Trần Vân Thi. Thật lòng thích một người như vậy, dũng cảm theo đuổi một người như vậy, cần dũng khí rất lớn.
Anh yêu, chỉ khi ở bên anh, em mới thực sự là chính mình, bởi vì không cần diễn, không cần dối trá, không cần giả vờ.
Te xì-poi: Phần nội dung về Sở Trung Thiên và Trần Vân Thi nằm ở ngoại truyện. Xin hãy đón đọc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...