Xung quanh yên ắng, làn gió mơn man trên mặt ấm áp, dịu dàng biết bao.
Dưới ánh mắt chăm chú của Biên Việt, Phương Ninh Trí bắt chéo hai tay kéo áo lên, từ từ cởi ra.
Ánh sáng nhạt màu rơi xuống, xoay tròn như nhảy múa.
Nơi mà nó dừng chân dường như lấp lánh lên.
Biên Việt nhìn cơ thể trước mặt, giơ tay lên vuố.t ve từ bờ vai xuống.
Ngón tay ướt át vuố.t ve làn da mịn màng.
Phương Ninh Trí run lên khe khẽ, hơi lùi ra phía sau rồi lại sợ bị Biên Việt thả tay ra chìm xuống nước.
Dường như hắn cũng biết được sự ngượng ngùng của cậu, động tác tay lại càng càn quấy.
Ngón tay dính nước ma sát trên xương quai xanh, miết xuống theo nơi trũng thấp, vẽ một trái tim trên bờ ngực bằng phẳng.
Phương Ninh Trí không biết hắn đang làm gì, chỉ thấy nơi bị đụng vào ngưa ngứa, giật giật người định nói gì đó nhưng đã bị ôm chặt lấy.
Phương Ninh Trí kêu lên đã nghe Biên Việt nói: “Yên nào.”
Cậu thấy hoang mang nhưng cũng nghe lời hắn không động đậy nữa.
Chợt, nghe thấy một giọng nói xa lạ, Phương Ninh Trí kinh sợ, lưng cứng đờ.
Biên Việt lấy áo bên cạnh khoác lên người.
Chiếc áo ướt nhẹp chạm lên da khiến cậu run lên, cuộn người vào lòng Biên Việt.
“Sáng sớm hai người ở đây làm gì thế?”
Từ Ninh tới.
Cậu ta đi lên vài bước, cau mày nhìn hai người đang dưới nước.
“Liên quan gì đến mày?” Giọng điệu Biên Việt khó chịu, vẻ mặt như đang đuổi người.
Từ Ninh vốn không hợp hắn, thấy thái độ như thế cũng quen rồi, chỉ nhếch mép: “Vốn là không liên quan đến tôi, chẳng qua là muốn nhắc hai người là đang ở bên ngoài, đừng có quá trớn.” Dứt lời, cậu ta cố tình liếc nhìn Phương Ninh Trí.
Phương Ninh Trí không để ý, chỉ cúi đầu, rụt vai, bất an vô cùng.
Cũng may Từ Ninh không ở lâu.
Cậu ta ra ngoài mấy giây rồi Phương Ninh Trí mới rời khỏi lòng Biên Việt, ngẩng đầu lên.
Chắc là cũng sợ ngây cả người nên mặt cậu trắng bệch, hốt hoảng hỏi: “Cậu ấy có thấy được gì không?”
Biên Việt cau có khó chịu.
Hắn mặc áo lên cho Phương Ninh Trí, Phương Ninh Trí cũng để kệ cho hắn làm gì thì làm.
Mặc xong chiếc áo ướt đẫm, Biên Việt thấy chưa đủ còn cởi áo mình khoác lên cho Phương Ninh Trí.
Chiếc áo ướt nước nặng trịch khiến Phương Ninh Trí thậm chí không nhấc nổi tay.
Biên Việt bế cậu lên.
Phương Ninh Trí nằm trong lòng hắn, ngước nhìn cằm đối phương: “Không sao Biên Việt, bị thấy cũng sao đâu.”
Biên Việt đặt cậu xuống sàn.
Ngâm lâu trong nước khiến thân thể nặng nề, Phương Ninh Trí nắm tay Biên Việt không buông.
Cúi đầu đối diện với Phương Ninh Trí, không hiểu sao Biên Việt cảm thấy nghẹn lời.
Cậu không quen thấy vẻ mặt như vậy của người con trai kia, cầm tay hắn lắc lắc định nói tiếp thì nghe giọng đối phương vang lên: “Xin lỗi cậu.”
Lời xin lỗi tới quá mức đột nhiên khiến Phương Ninh Trí bất ngờ, không kịp phản ứng lại, ngơ ngác.
Biên Việt hít sâu.
Một giây ấy, tất cả những cái nhãn “vô tâm vô tính”, “cà lơ phất phơ” không hề giống hắn nữa, không còn vẻ bỡn cợt, thái độ nghiêm túc chưa từng có, Biên Việt nói xin lỗi thêm một lần.
Trong lòng Phương Ninh Trí buồn buồn, cậu không hiểu tại sao Biên Việt phải xin lỗi mình.
Đối với Phương Ninh Trí, Biên Việt không hề có trách nhiệm gì cả, kể cả có bị Từ Ninh phát hiện thì cũng là chuyện của cá nhân cậu.
Biên Việt đưa Phương Ninh Trí về xong mới quay lại phòng, vừa lúc đụng phải hội Triệu Huy định ra ngoài.
Toàn thân Biên Việt ướt nhẹp, cởi trần đứng cửa.
Triệu Huy thấy cái là chửi thề, chạy lại hỏi: “Sáng sớm đi đâu vậy ba?”
“Đi bơi.”
“Bơi như này à?”
Biên Việt không đáp.
Đúng lúc này, Từ Ninh đi từ bên kia hành lang tới.
Hắn quay đầu sang liếc, Từ Ninh cũng không để ý, rảo bước đi qua.
Triệu Huy lườm một cái, nói nhỏ: “Tưởng mình là ai đấy không biết, kênh kiệu.”
Biên Việt thấy phiền, lại không thấy thẻ phòng nên càng bực bội.
Hắn dừng tay, quay đầu nhìn Từ Ninh, bước nhanh tới trước mặt Từ Ninh, túm cổ áo cậu ta, cúi đầu, trầm giọng hỏi: “Mày đứng ở cửa bể bơi bao lâu?”
Từ Ninh nheo mắt, thản nhiên hỏi lại: “Ông lo cái gì?”
Một câu nói như bâng quơ thôi mà như đâm thẳng vào thóp Biên Việt.
Hắn sửng sốt, buông lỏng tay đang nắm cổ áo Từ Ninh ra.
Triệu Huy lập tức chạy tới can, kéo hai người ra.
Biên Việt bị vây ở giữa, hắn nhìn chằm chằm Từ Ninh.
Nếu bình thường Biên Việt sẽ chẳng thèm liếc Từ Ninh lấy một cái nhưng bây giờ khác, Từ Ninh lại cười với hắn, khẩu hình không biết nói gì.
Biên Việt thoáng đơ ra rồi đột nhiên vọt tới trước mặt Từ Ninh, giơ nắm tay lên, cú đấm dừng trước mặt cậu ta.
“Thẻ phòng của cậu ở chỗ tôi này Biên Việt.”
Phương Ninh Trí vừa bước ra khỏi thang máy thì thấy Biên Việt đang mâu thuẫn với bạn.
Cậu sợ hãi vội chạy lại đứng cạnh Biên Việt, ôm lấy tay hắn.
Biên Việt thở dồn dập, nhếch môi, thu tay lại thì lập tức bị Phương Ninh Trí ôm chặt.
Hắn trợn mắt, tay như đụng phải thứ gì bẩn thỉu, nhăn mày nói: “Cút đi thằng đồng tính.”
Phương Ninh Trí ngẩn người nhìn Từ Ninh, cậu ta hỏi lại Biên Việt: “Chẳng nhẽ bây giờ ông không phải à?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...