Mùa Hoa Rơi Lại Găp Chàng

︵Mùa hoa rơi lại gặp chàng︵

Tác giả: Hắc Dương Vu Hà

Edit: Ngạo Nguyệt

•.¸♡♡¸.•

Văn án:

Ta là bạch nguyệt quang trong lòng Nhiếp Chính Vương.

Một ngày, vị hôn thê của hắn tìm gặp ta: "Cho ngươi mười vạn lượng, hãy rời xa khỏi Nhiếp Chính Vương."Ta nghe xong, đập vào bàn một phát thật mạnh: "Chuyện tốt nhường này, cớ sao bây giờ mới nói?"

*•.¸♡♡¸.•*

1.

Ta là một tiểu công chúa không được sủng ái trong cung, phụ hoàng đem ta đi hòa thân, gả cho một lão hoàng đế 60 tuổi bên nước láng giềng.

Còn chưa kịp lên đường, cái người thiếu niên bị phụ hoàng kiêng kị mà bắt xét nhà, lưu đày liền mang binh đánh vào.

Trong một đêm, vong quốc diệt thành.

Ta tìm một cỗ thi thể, giấu tấm ngọc bài chứng minh thân phận của ta vào. Thả một mồi lửa, chính mình trốn thoát.

Năm thứ hai ta rời đi, ta từ một cô công chúa biến thành một nương tử nơi Cẩm Tú phường.

Cuộc sống tuy bình đạm, nhưng lại tránh thoát được một trận gió tanh mưa máu chốn cung đình.

Hàn Trạc, người thiếu niên hung ác, nham hiểm năm đó đạp vỡ cửa thành đã trở thành Nhiếp Chính Vương.

Tân hoàng đế là nhi tử của hoàng huynh ta, năm ấy ba tuổi rưỡi. Toàn bộ người trong hoàng tộc đều đã chết. Là bị Hàn Trạc giết.

Lúc nghe thấy tin tức này, ta không rõ trong lòng mình là cái cảm giác gì. Chỉ là nhớ tới năm ấy, dưới cây hoa đào, Hàn Trạc đỏ mặt cùng ta nói:

"Lăng Hoa, chờ ta xuất chinh trở về, liền hướng Thánh Thượng hạ chỉ tứ hôn, ngươi nhất định phải đợi ta"

Trong lòng không khỏi dâng lên vài phần buồn bã.

Đáng tiếc.

Ta vẫn là không đợi được hắn.

2.

Hôm nay, ta đưa khăn đến phủ Thừa tướng.

Dọc theo đường đi đến phòng tiểu thư Thẩm Giai, ta nghe quản sự tướng phủ ba hoa nói với ta:

"Ánh mắt của tiểu thư cực cao, những bức thêu bình thường chưa chắc đã lọt được vào mắt xanh của nàng".

Rồi thì: "Nếu tiểu thư vừa lòng, cái Cẩm Tú phường các ngươi coi như trúng vận lớn".

Ta trầm mặc không lên tiếng. Trên thực tế, từ lúc ta ở trong cung đã nghe thấy đại danh của Thẩm Giai tiểu thư.

Nghe thấy nàng tài mạo song toàn, nghe thấy nàng cầm kỳ thư họa đều tinh thông, nghe thấy nàng là một trong những quý nữ đứng đầu kinh thành.

Nếu nàng còn tinh thông cả thêu thùa, vậy ta cũng không lấy gì làm lạ.


Quản sự tướng phủ vẫn tiếp tục lải nhải:

"Tiểu thư chúng ta sắp cùng Nhiếp Chính Vương đính hôn, nếu dùng đến những bức thêu của các ngươi, các ngươi cũng rất cao hứng đi".

Nghe thấy lời này, ta khựng lại một bước chân. Quản sự kia liền quay đầu lại hỏi:

"Như thế nào?"

"Không có việc gì..." - Ta miễn cưỡng cười cười: "Vậy xin chúc mừng Thẩm tiểu thư trước".

Quản sự kia tức khắc mặt mày hớn hở:

"Ngươi cũng thật khéo nói, lời này ngươi nên đến trước mặt tiểu thư lại nói, có khi còn được lãnh thưởng, lát nữa Nhiếp Chính Vương cũng sẽ lại đây thương nghị việc đính hôn".

Quản sự lại tiếp tục lải nhải, ta một lời cũng không nghe được vào trong lòng.

Đầu óc chỉ nghĩ mãi về một câu "Tiểu thư chúng ta sắp cùng Nhiếp Chính Vương đính hôn".

Trong lòng không khỏi cười khổ.

Khương Lăng Hoa, trong mắt hắn, ngươi đã là người chết rồi.

Hắn sau này như thế nào, cũng không còn quan hệ đến ngươi.

3.

Ta bước vào hoa viên, nhìn thấy Thẩm Giai đang đánh đàn.

Quả thực như lời đồn, nàng dung mạo tuyệt đẹp, khí chất xuất chúng, so với ngàn đóa hoa nở nơi này còn kiều diễm hơn vài phần.

Quản sự mang ta tiến lên, đang muốn nói, lại nghe thấy nha hoàn bên cạnh nàng chỉ vào ta mà mắng:

"Lớn mật! Không nghe thấy tiểu thư đang luyện đàn sao, người nào dám bước vào? "

Quản sự lôi kéo ta tiến lên.

Tiếng đàn dừng lại, Thẩm Giai thở dài một hơi, nhẹ nhàng liếc mắt nhìn ta một cái, rồi quay đầu đi.

Tuy rằng không có nói ra, nhưng ta có thể cảm giác được nàng bất mãn.

Ta vội vàng đem khăn trình lên.

Nàng ngồi im không động mà bảo nha hoàn:

"Vân Nhi, ngươi nhìn xem đi"

Nha hoàn tên Vân Nhi kia đem khăn nhận lấy, trợn hai mắt liền bắt đầu bắt bẻ, đường may, cách thêu, hình dáng... không có chỗ nào vừa mắt nàng.

Ta biết, nàng đây là muốn bắt lỗi.

Ta cúi đầu yên lặng nghe, trong lòng nghĩ xem vì sao nàng lại tức giận lớn như vậy.

Liền nghe Vân Nhi kia hô lớn:

"Lấy loại khăn này lừa gạt tiểu thư chúng ta! Các ngươi như vậy làm sao còn kiếm ăn được! Cẩm Tú phường nếu cứ đối đãi với khách nhân như vậy, liền đừng có tồn tại nữa. Ngày khác tiểu thư chúng ta nói với thừa tướng, đến phá cái phường thêu này đi".

Ta không biết nàng có phải đang dọa ta không, chỉ là nếu cứ như vậy thật sự liên lụy đến Cẩm Tú phường, ta thật quá oan uổng.


Vì thế ta vội vàng hướng nàng xin tha:

"Tiểu thư thứ tội! Tiểu thư bất mãn chỗ nào, ta sẽ trở về lập tức sửa lại..."

Kết quả còn chưa nói xong, trên mặt ta lập tức ăn một cái tát đau rát.

"Ngươi còn dám tranh luận!" - Thanh âm bén nhọn của Vân nhi vang lên trước mặt ta.

Ta nhịn rồi lại nhịn. Cuối cùng vẫn cúi đầu: "Tiểu nhân không dám".

"Hừ! Chỉ là một kẻ hèn nơi phường thêu, thừa tướng chúng ta tùy tiện động một ngón tay là có thể làm nó biến mất!" - Vân Nhi vẫn tiếp tục nói,

Ta biết, đây là lý do mà ta phải nhẫn nhịn. Ta nghĩ một hồi, liền quỳ gối xuống trước mặt Thẩm Giai, dập đầu một cái: "Khẩn cầu tiểu thư tha thứ".

Nàng ngước đầu liếc mắt nhìn ta một cái. Sau một lúc lâu, xua xua tay:

"Được rồi, lần này coi như là cho ngươi một cái bài học, lần sau nói chuyện để ý một chút, vả miệng hai mươi cái, liền lui đi".

Ta dập đầu: "Đa tạ tiểu thư".

Vân Nhi đã bước tới trước mặt ta, giơ bàn tay lên cao hướng trên mặt ta mà đánh.

Ta nghĩ trong lòng khuôn mặt này chắc chắn lát nữa sẽ sưng lên rồi, nhưng cũng không phản kháng. Các nàng đây là khó chịu trong lòng, tất nhiên là phải phát tiết ra rồi. Chẳng qua là đúng lúc ta đụng trúng thôi.

Ở Cẩm Tú phường mấy năm, loại chuyện này ta cũng đã gặp nhiều, chọc phải người quyền quý, càng phản kháng kết cục càng thảm.

Cẩm Tú phường chỉ là một cái phường thêu nho nhỏ, sau lưng lại không có thế lực, nếu thật sự có chuyện gì, cũng chẳng có chỗ nào để mà kêu oan.

Cho nên chỉ có thể chịu đựng. Nhẫn nhịn một chút liền qua.

Ta nhắm mắt lại, an tĩnh đợi bàn tay kia rơi xuống.

Lại đột nhiên nghe nơi xa xa có người hét lớn một tiếng:

"Dừng tay cho ta!"

4.

Nghe thấy thanh âm quen thuộc đó, cả người ta chấn động. Cơ hồ là không thể tin được vào tai mình.

Mắt ta mở ra thật nhanh, quả nhiên nhìn thấy thân ảnh người thiếu niên bước đến từ phía trước, phía sau hắn có một đám người thân mang hoa phục theo vào.

Ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm nơi này. Ta vội vàng cúi đầu.

Hàn Trạc.

Tại sao hắn lại xuất hiện?

Thẩm Giai ở bên cũng đứng lên, thanh âm có chút xấu hổ hỏi:

"Vương gia, ngài như thế nào lại đến đây?"

Hàn Trạc không hề để ý.


Ta quỳ trên mặt đất, đầu cúi sâu, nhưng có thể cảm giác được, bước chân Hàn Trạc càng ngày càng gần.

Bước thẳng đến dừng lại ở phía trước người ta.

Trong lòng ta hoảng loạn, không biết hắn đang có biểu tình gì, cũng không biết nên đối mặt với hắn như nào.

Chung quanh những người khác có lẽ cũng nghi hoặc, khó hiểu trước hành động của hắn.

Ta nghe được âm thanh Vân Nhi khô khốc vang lên:

"Đây là nương tử ở Cẩm Tú phường, nàng va chạm tiểu thư chúng ta, cho nên, cho nên..."

"Cút".

Nàng nói còn chưa dứt lời, ta liền nghe thấy Hàn Trạc mở miệng, chỉ có một chữ, thanh âm lãnh liệt.

Vân Nhi ở bên người ta bùm một cái tê liệt ngã xuống đất, run bần bật.

Chung quanh tức khắc không còn một ai dám nói nữa.

Vì thế ta liền nhìn thấy, Hàn Trạc hắn, thế nhưng ở trước mặt mọi người liền cúi người ngồi xổm xuống trước mặt ta.

Hắn vươn tay, nâng mặt ta lên, cưỡng ép ta nhìn về phía hắn.

Trong mắt hắn nóng rực, là nghi ngờ, là điên cuồng.

Sau một lúc lâu, hắn mới phun ra tên của ta.

"Lăng Hoa"

5.

Chung quanh thoáng chốc càng an tĩnh.

Mọi người im lặng dùng ánh mắt nghi ngờ mà nhìn hắn, rồi lại im lặng hướng ánh mắt nghi ngờ về phía ta.

Ta hít một hơi dài. Thầm nghĩ hỏng rồi. Cố gắng cưỡng ép chính mình trấn định lại, càng là những lúc thế này, càng không thể loạn.

—— ta là tuyệt đối không thể để hắn nhận ra.

Năm đó, tổ phụ của Hàn Trạc là Phụ Quốc tướng quân bị kẻ gian hãm hại, phụ hoàng của ta ngu ngốc, tin vào lời gièm pha, cơ hồ chém giết gần hết gia đình hắn.

Ngày ấy gió tuyết bay đầy trời, Hàn Trạc bị lưu đày.

Ta nhịn không được, bò lên trên tường thành nhìn theo hắn.

Thấy đôi mắt hồng của hắn từ cửa thành nhìn về đây, ta chỉ thấy hận ý trong đôi mắt đấy.

Từ khi đó ta liền biết rằng, chúng ta đời này không có khả năng.

Ta cùng lúc đó cũng biết, hận ý không ngừng, hắn sẽ còn trở về.

Quả nhiên, ở nơi lưu đày, hắn liên hệ với những thuộc hạ cũ của tổ phụ hắn. Hai năm trước dẫn quân đánh vào trong thành, khiến những người hại hắn phải trả giá đại giới.

Trong đó bao gồm phụ hoàng và huynh trưởng của ta.

Hiện giờ, chúng ta đời này cho dù quá khứ có tình nghĩa, cũng vào lúc kia hai nhà tàn sát mà chặt đứt.

Ta làm cách nào có thể lấy thân phận công chúa thản nhiên đối mặt hắn đây?

Cho nên, thừa nhận là không có khả năng thừa nhận.

Dù sao hắn cũng không có chứng cứ. Vì thế ta vội vàng làm bộ sợ hãi, nhanh chóng cúi đầu.

"Dân nữ Sở Tú Tú, một tú nương bình thường ở Cẩm Tú phường, không phải là Lăng Hoa trong miệng vương gia, thiết nghĩ... thiết nghĩ vương gia nhận sai người".

Hắn không có phản ứng, chỉ nhìn ta mà không nói lời nào.


Ta bồn chồn trong lòng, không biết tâm tư hắn nghĩ gì, liền nghe Thẩm Giai lên tiếng:

"Đúng vậy vương gia, Lăng Hoa công chúa tại cung biến hai năm trước đã bất hạnh bỏ mình, việc này các cung nhân lúc ấy đều đã chứng thực qua, trên người lúc đó cũng có ngọc bài xác định thân phận, người chết không thể sống lại, nữ tử này đâu thể nào lại là Lăng Hoa công chúa đâu".

Trong lòng ta vừa động, nhìn nhanh về nàng một cái. Tức khắc hiểu rõ tâm tư của nàng.

Ta nghĩ lại mới vừa rồi chẳng qua là gặp nàng đúng lúc nàng luyện đàn, nàng như thế nào lại tức giận đến vậy. Hoá ra nàng muốn đánh đàn trong hoa viên để ngẫu nhiên gặp được Hàn Trạc. Kết quả lại bị ta phá ngang.

Nàng trong lòng bực bội vì thế mà phạt ta, lại không nghĩ Hàn Trạc đến sớm gặp được việc này. Hình tượng nàng tỉ mỉ giữ gìn có lẽ sẽ bị phá huỷ, cho nên hiện tại nàng đương nhiên phải mở miệng lấy lại hình tượng.

"Đúng đúng đúng", ta vội vàng nói tiếp "Người giống người, vật giống vật, thế gian này nhiều người như vậy, diện mạo tương tự cũng là bình thường".

Ta trộm nhìn Hàn Trạc, phát hiện hắn không có một chút nào là bị ta thuyết phục, vẫn là im lặng đưa mắt nhìn ta.

Lòng ta thấy vậy không ổn, liền nói thêm:

"Hơn nữa Tú Tú không phải là người kinh thành, ta là theo mẫu thân tới kinh thành nương nhờ họ hàng, thân phận mẫu thân ta và người thân trong kinh đều có thể làm chứng, tuyệt đối không phải Lăng Hoa công chúa".

Ta biết, nếu ta chỉ nói ta không phải Lăng Hoa, hắn tất nhiên không tin, rốt cuộc thì dung mạo của ta vốn không thay đổi.

Chính là thật đáng tiếc, ta có nhân chứng. Ta nói xong lại ngẩng đầu nhìn hắn, quả nhiên thấy hắn nhíu nhíu mày.

"Ngươi còn có họ hàng?"

Ta nhìn khuôn mặt hắn hiện lên thần sắc kinh ngạc, chân thành gật gật đầu.

Ha hả, ngươi lại không nghĩ tới đi.

6.

Lúc này, trong một cái sân viện rách nát ở ngoại ô, rất nhiều người mặc hoa phục ùa vào, dẫn tới láng giếng vây xung quanh nhìn ngó.

Ta yên lặng mà đi theo ở phía sau, cứng họng không nói được lời nào.

Lúc ấy ta nói ra ở kinh thành có họ hàng, cho rằng việc này liền xong. Lại không nghĩ đến Hàn Trạc đảo cho ta một ánh mắt, lạnh lùng nói:

"Mang ta đi nhìn xem".

Trong lòng ta đông cứng lại. Không thể tin được hắn chấp nhất như thế đối với thân phận của ta.

Không chỉ có như thế, toàn bộ người ở đây, trừ bỏ đại tiểu thư phủ thừa tướng Thẩm Giai cùng nha hoàn là không có phương tiện, những người khác bao gồm cả thừa tướng Thẩm Nghị, thế nhưng đều đi theo đến đây.

Vì thế liền dẫn tới trường hợp hiện tại này.

"Gia mẫu ta là phụ nhân chốn thôn quê, thân thể không tốt, nếu có thất lễ chỗ nào thì thỉnh các vị quý nhân thứ lỗi cho".

Chưa vào nhà, ta đã nói trước cho bọn hắn một lời dự phòng. Là chính bọn họ nhất định phải đến đây, nếu có gì không hài lòng, đến lúc đó đừng tức giận lung tung.

Ta thấy Hàn Trạc cau mày gật gật đầu, lúc này mới dẫn bọn hắn đi vào.

"Tú Tú, ngươi đã trở về sao?"

Vừa đến bên ngoài cửa, bên trong liền truyền đến thanh âm. Mọi người liền nhìn thấy một phụ nhân đang run run rẩy rẩy, sờ soạng đi ra.

Đúng vậy, phụ nhân kia có bệnh về mắt, dường như là nhìn không thấy.

Ta vội vàng đi qua đỡ lấy nàng, gọi một tiếng: "Mẫu thân".

Này đương nhiên không phải mẫu thân của ta. Mẫu thân ta là phế phi của tiên đế, đã sớm chết thảm ở lãnh cung.

Đây là mẫu thân của Sở Tú Tú. Năm đó ta chạy từ trong cung ra, vốn định rời khỏi kinh thành, lại không một xu dính túi, đành phải chen lẫn trong đoàn dân hành khất đang chạy nạn.

Khi đó ta vô tình gặp một đám vô lại, vào lúc sắp bị làm nhục, một nữ hài đã cứu ta.

(Còn tiếp)

*•.¸♡♡¸.•*


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui