Mùa Hoa Nở

Lưu Kiến Văn nghe thấy tiếng động liền chạy ra mở cửa chỉ thấy Tống Minh An đang cầm hộp cơm đứng trước cửa, đằng sau là Dương Cảnh Duệ và Nghiêm Hạo Nhiên đang quàng vai bá cổ cười nói vui vẻ.

Như có dòng điện chạy qua người, Lưu Kiến Văn bỗng nhiên đưa tay giựt Dương Cảnh Duệ ra khỏi vòng tay của Nghiêm Hạo Nhiên.

Dương Cảnh Duệ ngước lên nhìn Lưu Kiến Văn, vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi.

Nghiêm Hạo Nhiên thấy không khí có gì đó kì là nên vội vã giải vậy: “Cậu tức giận gì chứ tớ chỉ quàng vai người yêu tin đồn của cậu thôi mà.”

“Tớ có trách cậu hả?” Lưu Kiến Văn nói.

Dương Cảnh Duệ gạt cánh tay đang để ở trên vai mình xuống, không nói không rằng rời khỏi ký túc xá.”

???

“Cậu ấy giận rồi.” Tống Minh An nhìn Lưu Kiến Văn, ánh mắt đầy vẻ ám chỉ.

Lưu Kiến Văn cũng không nói không rằng cứ thế mà đuổi theo.


Lúc Lưu Kiến Văn tìm thấy Dương Cảnh Duệ y đang ngồi ở ghế đá cạnh hồ ở công viên, cái hồ đó cũng rất đặc biệt nó có cái tên hoa mỹ là “Hồ tình duyên”.

Một mạch đuổi theo nên bây giờ Lưu Kiến Văn đang đứng một bên thở hồng hộc, Dương Cảnh Duệ ngồi bên hồ lại tựa tranh vẽ, yên tĩnh như mặt hồ.

Lúc này trời đã tối hẳn, đèn đường màu vàng ấm áp đang bao phủ cả người y.

Lưu Kiến Văn đi tới nửa ngồi nửa quỳ ở đối diện Dương Cảnh Duệ mà xin lỗi:

“Tớ xin lỗi, lúc nãy có chút tức giận, là lỗi của tớ, trời tối rồi bọn mình quay trở về ký túc xá đã nha.”

“Cậu tức giận vì cái gì?” Dương Cảnh Duệ bình tĩnh hỏi.

Biết rằng y sẽ không dễ dàng bỏ qua cho mình nên Lưu Kiến Văn đành thành thật trả lời: “Là lúc này nhìn thấy cậu và Nhiên Nhiên ôm ấp nên có chút tức giận. Tớ xin lỗi, chắc chắn sẽ không có lần sau.” Anh thề thốt.

“Ôm ấp à? Tớ với cậu ấy chỉ là đang quàng vai nói chuyện thôi mà. Cậu tức giận vì cái gì chứ? Vì tớ thân thiết với cậu ấy à?”

“Đúng”

“À. Thế là cậu tức giận vì tớ thân thiết với Nhiên Nhiên của cậu.”

“…”

Thấy anh không trả lời Dương Cảnh Duệ thất vọng bật cười: “ Quả nhiên là thế nhỉ. Cậu thích Nghiêm Hạo Nhiên. Thế mà đó giờ tớ cứ tưởng là cậu thích tớ cơ, hài hước thật đấy.”

Không biết tại sao ngay lúc này Lưu Kiến Văn rất muốn giải thích nhưng cũng muốn im lặng, chỉ là đến cuối cùng lời cần nói vẫn phải nói ra: “Không có, tớ không thích Nhiên Nhiên, thực sự thì tớ thích cậu mà.”

“Nhìn mặt tui xem có giống tin không??”

Dương Cảnh Duệ bất lực rồi, tên ngốc này bản thân mình thích ai còn không nhận ra.


“Bản thân cậu thích ai cậu còn không biết à? Hạo Nhiên diễn cảnh tình cảm với bạn nữ cậu khó chiu, cậu ấy thân thiết với tớ cậu cũng khó chiu, đúng chứ?”

“…”

“Cậu đối với tớ không phải là thích kiểu tình yêu, đấy là tình cảm quan tâm đơn thuần thôi nói cách khác cậu chỉ coi tớ là em trai chứ không phải người cậu thích. Cậu hiểu không?”

“…”

Ánh đèn vàng chập chờn nhấp nháy như tâm trạng của Lưu Kiến Văn, Dương Cảnh Duệ cũng lười tiếp tục nói chuyện với đồ đầu gỗ, bèn đứng dậy đi mất: “Tớ chỉ nói đến thế thôi, cậu hiểu đến đâu thì hiểu, tâm trạng tớ cũng không tốt cậu hạn chế tìm tớ nói chuyện đi.”

Dương Cảnh Duệ bày tỏ xong cũng dứt khoát quay lưng đi về ký túc xá rồi phi thẳng lên giường ngủ.

Lúc Lưu Kiến Văn về tới cũng là chuyện của nửa giờ sau. Hai bạn nhỏ còn lại cũng rất biết điều im lặng đi ngủ không đụng vào hai quả bom nổ chậm kia.

Kì thực Dương Cảnh Duệ rất thất vọng, y vốn là một người lý trí ấy vậy mà suốt một thời gian dài lại tự lầm tưởng đối phương có tình cảm với mình. Y vì để không gây ra tình trạng ngại ngùng cho mọi người nên đã xin chuyển khỏi ký túc xá.

Lưu Kiến Văn rất bất ngờ, cũng muốn nói với y một câu xin lỗi, nhưng lại không biết làm cách nào mở lời.

Sau khi dọn dẹp xong tất cả đồ đạc Tống Minh An cùng Dương Cảnh Duệ đi nộp đơn cam kết không có đồ vật hư hỏng đồng thời trả lại quản lý ký túc xá một chiếc chìa khoá phòng.

Tống Minh An thực sự đã cố gắng thuyết phục Dương Cảnh Duệ ở lại vài tháng cuối cùng vì dù gì cũng sắp tốt nghiệp rồi, nhưng y quả quyết từ chối, Tống Minh An cũng hết cách.


Dù học chung lớp nhưng từ khi chuyển ra khỏi ký túc xá Dương Cảnh Duệ không còn nói chuyện với Lưu Kiến Văn nữa.

Giai đoạn nước rút ôn thi này tâm trạng ổn định là quan trọng nhất mà Lưu Kiến Văn thiếu nhất chính là thứ này thế nên anh dứt khoát chủ động đi cởi bỏ nút thắt.

“Này.” Lưu Kiến Văn chọt chọt vào cái đầu nấm đang cọ mặt trên bàn.

Dương Cảnh Duệ vừa mới chợp mắt được một lúc liền bị phá đám, y cay cú dự định mắng người gọi mình cho bõ tức.

“…”

Bốn mắt nhìn nhau, Dương Cảnh Duệ trực tiếp câm nín.

Lưu Kiến Văn ngại ngùng nói: “Lát nữa sau giờ học ở lại nói chuyện chút được không?”

Nói chuyện cái quần què!!

Y còn đang muốn trốn Lưu Kiến Văn tới lúc thi xong nào ngờ người tự tìm đến tận cửa (tận bàn mới đúng he) mất rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui