Mùa Hoa Nở

Dương Cảnh Duệ bĩu môi không thèm để ý đến Lưu Kiến Văn nữa, nhưng vẫn không quên đòi tô cháo trong tay anh.

“Mau mau mau tớ đói sắp ngất rồi.”

Lưu Kiến Văn bất đắc dĩ trở thành bảo mẫu lại tiếp tục giúp Dương Cảnh Duệ ăn cháo.

Cho tới khi cô y tế đi tới đuổi hai đứa về Lưu Kiến Văn mới phát hiện ra một vấn đề… bây giờ phải về kiểu gì đây!!

Nhìn trời đang tối dần, Lưu Kiến Văn cũng hết cách chỉ đành cõng Dương Cảnh Duệ về ký túc xá.

Ký túc xá sắp đến giờ giới nghiêm nên đèn đã được tắt một nữa, Lưu Kiến Văn cõng Dương Cảnh Duệ đi lên bằng thang bộ.

Vốn dĩ bình thường đoạn cầu thang này sẽ rất sáng vì mọi người chủ yếu là đi bằng đường này nhưng bây giờ phân nữa đèn đã bị tắt nên mang đến một loại cảm giác có vẻ hơi quỷ dị.

Dương Cảnh Duệ lúc này đã bắt đầu sợ rồi, tay nhỏ ôm cổ Lưu Kiến Văn siết ngày càng chặt.

Lưu Kiến Văn dĩ nhiên biết y đang sợ liền xấu xa hù doạ:


“Cậu đã từng nghe nói hầu như trường học và ký túc xá thường được xây dựng lên từ đâu không?”

Dương Cảnh Duệ triệt để hoảng sợ rồi, y đương nhiên là biết mấy lời đồn ký túc xá được xây dựng lên từ ngh*a tr*ng.

“Cậu đừng hòng hù doạ tớ, nếu có gặp thứ gì tớ sẽ vứt cậu ra chịu trận trước đó!!”

“Được thôi ~”

Lưu Kiến Văn cảm thấy Dương Cảnh Duệ sắp tức rồi nên trực tiếp im mồm luôn.

Cuối cùng thì anh cũng cõng được Dương Cảnh Duệ lên tới ký túc xá. Sau tối hôm đó Lưu Kiến Văn chính thức trở thành “bảo mẫu” của Dương Cảnh Duệ.

Sáng, trưa, chiều, tối không dìu thì cõng, thế nên mặc dù chân đau nhưng cuộc sống của y dường như chẳng bị ảnh hưởng gì cả.

Mà trong quãng thời gian đó, tình cảm của họ càng trở nên khăng khít, cái loại mà người ta vẫn gọi là bạn chơi thân. Nhưng Dương Cảnh Duệ không nghĩ như vậy, y dường như đã rung động rồi.

Dương Cảnh Duệ nhiều lần đã thử thăm dò, y muốn biết Lưu Kiến Văn có thích mình không, dù là thoáng qua dù là một chút đối với y đó là một điều gì đó to lớn lắm.

Cứ dây dưa mập mờ không rõ một quãng thời gian, Dương Cảnh Duệ gần như có thể chắc rằng hai người đều có tình cảm với nhau.

Sau khi chân của Dương Cảnh Duệ khỏi hẳn, Lưu Kiến Văn vẫn như lúc trước, anh vẫn quan tâm y hệt như lúc còn đau chân. Hành động của hai người dành cho nhau người ngoài nhìn vào còn tưởng là một cặp đôi đang yêu nhau thắm thiết.

Tống Minh An là Nghiêm Hạo Nhiên thậm chí còn nhiều lần nửa đùa nửa thật hỏi về mối quan hệ của anh người. Nhưng cứ như đã thảo luận từ trước anh và y đều nhất quyết nói hai người chỉ là bạn bè bình thường.

Tuy không nói ra nhưng Lưu Kiến Văn và Dương Cảnh Duệ trong lòng đã ngầm xác nhận mối quan hệ của hai người là trên mức tình bạn.

Lưu Kiến Văn tuy hơi ngố ngố nhưng lại đặc biệt tinh tế, luôn mang đến cảm giác an toàn cho Dương Cảnh Duệ.

…----------------…


Trời đã chuẩn bị vào hạ, thời tiết đã bắt đầu oi bức, tiếng ve kêu râm ran báo hiệu mùa hè cuối cùng sau bốn năm cấp hai sắp đến.

Nghiêm Hạ Nhiên dạo gần đây đang bận rộn diễn tập vở kịch cuối cùng của học sinh cuối cùng của học sinh cuối cấp, vì cậu là diễn vai chính nên lời thoại đặc biệt nhiều, đã mấy ngày không thể đi học cùng ba người ở ký túc xá.

Chính vì Nghiêm Hạo Nhiên bận rộn như thế nên hôm nay mấy người trong ký túc xá quyết định đi xem cậu tập kịch.

Như đã nói Nghiêm Hạo Nhiên diễn vai chính, dĩ nhiên sẽ có phân đoạn tình cảm với vai nữ chính.

Đến phân cảnh hai nhân vật chính ôm nhau Tống Minh An liền ồ lên: “Uầy uầy, anh Nghiêm thật có phong thái nha.”

Dương Cảnh Duệ cũng nhảy vào phụ hoạ: “Cứ đà này thì ký túc xá của chúng ta sắp có chị dâu rồi!”

Tống Minh An và Dương Cảnh Duệ nhiệt tình hò reo cổ vũ, bên này Lưu Kiến Văn lại im lặng nhìn chằm chằm hai người trên sân khấu.

Dương Cảnh Duệ thấy anh yên lặng thì nhìn qua chỉ thấy mặt Lưu Kiến Văn tối sầm, lông mày nhíu lại, bày ra bộ dạng ta đang tức giận chớ làm phiền.

“…”

“Này Văn ca, cậu mệt hả?” Dương Cảnh Duệ hỏi.


Lưu Kiến Văn lúc này mới bày ra vẻ mặt dịu dàng hơn chút trả lời: “Hình như có hơi đau đầu, tớ về ký túc xá nữa, cậu cứ xem tiếp lát nữa về với Tống Minh An nha.” Nói xong lại nhìn qua Tống Minh An

“Cảnh Duệ nhờ cậu coi chừng nha, tớ về ký túc xá trước.”

“Ô kê!”

Đến khi bóng lưng Lưu Kiến Văn khuất dần Dương Cảnh Duệ mới thu lại ánh mắt, tiếp tục xem Nghiêm Hạo Nhiên diễn kịch.

“…”

Nghiêm Hạo Nhiên diễn tập xong thì đã là chập tối ba người rủ nhau đi ăn cơm, không quên mua một phần mang về cho ký túc xá.

“Kiến Văn làm sau vậy?” Nghiêm Hạo Nhiên thắc mắc.

“Cậu ấy đau đầu đó, giờ chắc đang ở trong phòng đợi chúng ta rồi.”

Nghiêm Hạo Nhiên khoác vai Dương Cảnh Duệ cười ha hả: “Đáng đời cậu ấy, ai bảo cứ thức đêm chơi game.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận