Hôm nay đặt mục tiêu nhéeeee, 150 voteee đăng chương mới. Hứa nhé!!!!
Vậy nên hãy nhớ voteee tôiii!
______________________________________
Kết quả là...tôi cạn lời, thật sự không thể cãi thắng Thuỳ Dương.
"Tao có thể tự..."
Tôi chưa dứt lời đã bị Dương chặn miệng, lắc đầu từ tốn, "Không thể nào, chúng ta qua Mỹ, là Mỹ đấy! Không thể để khuôn mặt tuyệt đẹp này bị dìm bởi những bộ đồ chẳng đâu vào đâu được."
"Nhưng..."
"Nghe tao, chỉ là chọn đồ giúp thôi. Có làm gì mày đâu."
"Sao mày biết cậu ấy không làm gì?"
"..."
"Thấy chưa, rõ ràng mày không biết."
Dương thở dài đẩy tôi vào phòng, miệng lèm bèm: "Nếu tên đó có làm gì thật thì hét to, đừng quên chị đây từng học võ Karate."
"Được được, chị thì quá đỉnh rồi."
"Chứ sao?"
Và thế là đêm đó tôi và Hưng quay như chong chóng với đống quần áo để tìm ra 8 bộ mà cậu ấy thấy đẹp nhất. Quả thật Dương chọn người không tồi, hình như cậu ấy cũng có gu ăn mặc giống tôi.
VÔ CÙNG ẤM ÁP!!
Nếu là Dương, cô ấy sẽ chọn cho tôi những bộ váy nhúm hoa 2 dây này nọ, nói chung là vô cùng lạnh.
Còn Thế Hưng thì khác, cậu ấy nói bên Mỹ rất lạnh, vì thế mà phải mặc ấm hết mức có thể. Không những thế còn phải kín nữa, vậy nên nhìn tôi hơi giống gấu tuyết một chút.
Nhưng không sao, ấm là được.
Thế Hưng và tôi, quả là trời sinh một cặp!
****
Tối hôm qua...đám chúng tôi thức khuya đến tận 1 giờ sáng mới chìm vào giấc ngủ.
Đó cũng là lí do hợp lí nhất cho việc vì sao hôm nay chúng tôi ngủ quên.
À không, không phải là chúng tôi. Mà là chỉ có tôi với Dương thôi. Không thể lí giải được vì sao hai người đó ngủ cùng giờ với tụi tôi mà lại dậy sớm đến vậy, đúng là thủ khoa và á khoa. Thật khác biệt so với người bình thường.
"Diệp Chi, anh đếm đến 3 mà em vẫn nhất quyết không dậy thì anh sẽ hôn em đấy!"
Tôi thật sự không mở nổi mắt, đành bất lực đáp lời: "Hôn đi, nhưng cho em ngủ thêm một chút đã."
Mọi lần đến nhà đợi cậu ấy đi học chung, rõ ràng tôi luôn là người đánh thức vì Hưng hay ngủ quên. Nhưng không hiểu sao hôm nay lại ở trong tình thế ngược lại. Nghi vấn Nguyễn Trịnh Thế Hưng lừa tôi.
****
Đám chúng tôi cuối cùng cũng có mặt tại sân bay, nhưng là hai thái cực khác nhau hoàn toàn.
Một bên phơi phới sắc xuân.
Một bên như vừa trải qua thiên tai, mặt mũi bơ phờ.
Tôi ở bên nào thì chắc mọi người cũng biết. Từ sáng đến giờ, việc duy nhất mà tôi làm là không làm gì cả. Để mặc Hưng bế tôi đi đánh răng, đút tôi ăn sáng chẳng khác gì người khiếm khuyết.
Nếu Hưng là con gái thì chắc có lẽ tôi sẽ để cậu ấy thay đồ cho mình luôn rồi. Nhưng tôi không làm vậy à nha, tôi tự đi thay đồ, rồi ngủ luôn trong đấy.
Đến khi thấy 7 cuộc gọi nhỡ mới choàng dậy. Nhưng khi lên xe ra máy bay lại ngủ tiếp.
Và tất nhiên Thuỳ Dương cũng vậy, vì cô ấy và tôi hiện giờ chẳng khác gì sinh đôi, mọi hành động đều y đúc nhau.
****
Chúng tôi nhanh chóng làm thủ tục để lên chuyến bay vì hình như nhóm tôi đi trễ mất rồi.
Nói sao nhỉ? Có lẽ tôi ngủ quá nhiều lúc ngồi ở sảnh chờ nên khi lên máy bay tôi lại chẳng buồn ngủ chút nào? Đã thế lại còn rất phấn khích nữa.
Trong lúc Thuỳ Dương, Hưng và Phúc thiếp đi thì tôi dành 6 tiếng cuộc đời để xem từ tập phim này sang tập phim khác. Sau đó thì lại đi đắp mặt nạ đọc sách, chán rồi thì gọi món tráng miệng lên nhâm nhi.
Đến khi tôi bắt đầu mệt và ngủ thiếp đi thi cũng là lúc mà mọi người tỉnh lại
Tôi:???
Chúng tôi đáp xuống trạm dừng đầu tiên, Nhật Bản. Nhóm tôi đi xung quanh sân bay ở đó để mua chút đồ lưu niệm trước khi lên máy bay lần nữa. Còn riêng tôi thì không mua được gì cả, bởi vì chúng quá mắc!
Nhưng lại thu về được những thước phim kỉ niệm trên chiếc máy quay của tôi. Hơn 1 năm qua, kể từ khi tôi mua máy quay để ghi lại khoảng khắc tổ chức sinh nhật đầu tiên cho Thế Hưng thì tôi vẫn luôn giữ chúng đến giờ.
Trong đây có rất nhiều kỉ niệm quý giá, nó cũng là món đồ quý giá thứ 2, chỉ sau chiếc vòng được xem là bùa may mắn của tôi.
Sau khi lên chiếc máy bay lần thứ 2, tôi lại ngủ. Phải, hôm nay tôi ngủ nhiều thật. Nhưng đó là vì tô ramen khi nãy, căng da bụng chùng da mắt mà.
Lúc tôi tỉnh dậy đã là 9 giờ tối, vậy là còn 3 tiếng nữa sẽ đến nơi. Tôi cố gắng giết thời gian bằng cách xem lại những đoạn băng được lưu trong máy quay, vừa xem vừa không nhìn được cười.
Có lẽ vì tôi cười khá lâu làm cho Hưng tò mò ghé sát nhìn vào máy quay của tôi, hỏi: "Tại sao anh không thấy em đâu nhỉ? Chỉ thấy mỗi anh."
"Vì em chủ yếu là quay anh mà."
"Để làm gì?"
"Để khi nào đám cưới, em sẽ mở nó lên." Tôi im lặng mỉm cười nhìn vào chiếc máy quay, nói tiếp:
"Còn nếu không cưới thì em sẽ tặng nó cho anh."
"Sẽ cưới."
****
Đúng như dự đoán, chúng tôi đáp xuống sân bay tại California vào 9 giờ tối. Tôi và Dương thì đã ngủ đủ giấc rồi nên xung phong đứng lên chỉ đường.
Tối hôm qua tôi có tìm hiểu về bang này, nên suy cho cùng vẫn có chút kiến thức. Còn Dương thì khỏi nói, cô ấy đã đến đây biết bao nhiêu lần rồi cơ chứ?
Ừm...nói chỉ đường là vậy nhưng Huy chỉ bảo chúng tôi ra hẻm lớn để bác tài cậu ấy đến đón, tất cả mọi thứ tại đất nước này đã được Trâm và Huy chuẩn bị chu đáo khi vừa nhận tin chúng tôi sẽ tới vào hôm nay. Chắc họ hoảng lắm.
Dương dẫn mọi người con lộ lớn và lên chiếc Audi nhà Gia Huy. Sau đó chúng tôi được đưa đến một khách sạn lớn mà Huy đã thuê từ trước.
*
"Anh chị có đặt phòng trước chưa ạ?"
Minh Phúc đi lên trước, nhẹ giọng đáp lời: "Khách hàng Nguyễn Gia Huy đã đặt phòng từ tối hôm qua, 2 phòng đôi."
Lễ tân khách sạn gật đầu nhìn xuống màn hình máy tính một chút rồi đến bàn khác gọi điện gì đó. Sau khoảng 5 phút, một người đàn ông ăn mặc trang trọng ra đón tiếp chúng tôi, miệng cười tươi chào hỏi:
"Xin lỗi để các vị đợi lâu, giờ theo tôi lên phòng nhé!"
Lần này đến lượt Thế Hưng bước lên, tiếp chuyện với ông ấy. Hai người nói chuyện với nhau vô cùng thân thiết đến khi trở về phòng.
"Hai người quen biết nhau từ trước à?"
___________________________________
*Tất cả cảnh nói chuyện với lễ tân sẽ được sử dụng theo tiếng Việt. (Vì tôi lười viết rồi thêm phần dịch nghĩa bên dưới:)))*
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...