Vu Chiêu Đệ bị nhốt trong nhà như thế.
Buổi tối, cô ở trong phòng nghe thấy Giang Tú Lệ nói chuyện với Vu Quốc Tường.
Nhà họ Chu đồng ý nếu hôn sự thành công sẽ đưa 10 vạn tệ, Giang Tú Lệ đã nhận trước 2 vạn.
Đó là lý do mà bọn họ nhất quyết muốn gả cô cho Chu Cương, đây là chuyện gần như đã chắc chắn.
Cô đã từng nghĩ bất kể Giang Tú Lệ đánh chửi cô như thế nào đi chăng nữa thì ít ra cô vẫn còn một mái nhà, vẫn còn may mắn hơn rất nhiều người khác.
Nhưng bây giờ, cô vẫn còn có nhà sao?
Vu Chiêu Đệ nằm trên giường, nước mắt rơi ướt gối, cả người co rúm vào một chỗ.
Cô khóc không thành tiếng, nỗi tuyệt vọng dâng tràn trong lòng.
Sáng sớm Vu Quốc Tường phải đi làm.
Vu Chiêu Đệ thức trắng đêm, nghe được động tĩnh bên ngoài cũng vội vàng đứng dậy.
Vu Quốc Tường ăn sáng xong chuẩn bị ra ngoài.
Cửa nhà chưa thay khóa mới, Vu Chiêu Đệ xỏ giày, nắm lấy cơ hội chạy ra bên ngoài.
“Con nhãi ranh kia! Còn muốn chạy à, Quốc Tường, mau bắt nó lại.” Giang Tú Lệ hô to.
Vu Chiêu Đệ chưa chạy được xuống tầng 1 đã bị Vu Quốc Tường nắm cổ áo kéo về nhà.
Ông ta khiêng dụng cụ dây điện quanh năm nên sức lực không phải là thứ mà một bà nội trợ như Giang Tú Lệ so sánh được.
Cô bị kéo ngược ra sau, ót đụng vào tường xi măng trên cầu thang.
Giang Tú Lệ cũng chạy đến.
Hai người kéo tay Vu Chiêu Đệ đi về.
“Bố mẹ, con không lấy chồng.
Van xin hai người, con không lấy chồng…” Vu Chiêu Đệ kêu khóc, âm thanh vang vọng khắp tầng lầu.
Cô liều chết giãy dụa.
Vu Quốc Tường không ngờ chuyện hôn sự của Vu Chiêu Đệ lại có thể lấy được 10 vạn tệ.
Ông ta chỉ mong nhanh chóng gả cô đến nhà họ Chu để lấy nốt 8 vạn đó.
10 vạn tệ không phải là số tiền nhỏ.
Nhà ở mà công xưởng phân cho hiện nay cũng chỉ có giá 30 vạn.
Hai người hoàn toàn không xem Vu Chiêu Đệ là con người mà đối đãi.
Dường như họ đang đối xử với một con súc vậy, thỏa sức mà lôi kéo với một mục đích duy nhất là kéo cô lên lầu, nhốt ở trong nhà.
Tay chân Vu Chiêu Đệ bị kéo đập vào tường xi măng cứng rắn, xước xát chảy máu.
Giang Tú Lệ kéo tóc cô, hùng hùng hổ hổ: “Còn dám chạy trốn.
Mấy ngày nữa nhà họ Chu sẽ tới, mày ngoan ngoãn gả đi thì sẽ đỡ khổ hơn đấy.”
Vu Chiêu Đệ không đọ nổi sức của hai người, vẫn bị kéo về nhà.
Những nhà hàng xóm khác đều nghe được động tĩnh nhưng cũng chỉ biết thở dài.
Ai cũng không ra cửa giúp một tay, dù sao cũng không ai muốn dây vào phiền phức.
Huống chi mọi người đều cho rằng đây là chuyện riêng trong nhà.
Cả người Vu Chiêu Đệ đầy vết thương, nhiều chỗ máu tụ, sau gáy cô còn đang chảy máu.
Vu Quốc Tường dứt khoát xin nghỉ mấy ngày để ở nhà trông chừng cô, sợ cô bỏ trốn lần nữa.
Vu Chiêu Đệ nháo loạn mỗi ngày.
Cô ra sức đập đồ, nhìn thấy cái gì là đập cái đó.
Hai vợ chồng dứt khoát trói chặt tay chân cô lại, đút cơm cho cô ăn.
Thời gian này dì Mã và cha mẹ hơn sáu mươi tuổi của Chu Cương đã sang để bàn bạc về ngày cưới.
Ngày được định là 26 tháng 1, ba ngày sau, đến lúc đó chỉ cần làm hai ba bàn tiệc đơn giản là được.
Tiệc rượu xong xuôi thì lên cục dân chính ở thị trấn để đăng kí kết hôn.
Giang Tú Lệ sợ bọn họ nhìn thấy bộ dạng của Vu Chiêu Đệ bây giờ nên đóng cửa phòng lại.
Vu Chiêu Đệ không tuyệt thực, cô phải giữ sức khỏe.
Chỉ là ngày 26 càng đến gần cô càng cảm thấy bất an.
Không ai có thể giúp cô.
…
“Bà nội ơi, con về rồi.” Lâm Thịnh vốn định quay về cùng bố mẹ vào ngày 3 tháng 2 nhưng không hiểu sao lại về trước.
Có lẽ là do anh quá nhớ một người.
Bà Lâm nghe cháu trai gọi, chống gậy đi ra từ trong phòng: “Sao lại về đột ngột thế? Không phải nói là về cùng với bố mẹ sao?”
Lâm Thịnh đi tới ôm vai bà nội, cười nói: “Cháu về trước, hai người họ phải đến mùng 3 tháng 2 mới về.
Bà có nhớ cháu không?”
Bà nội Lâm ngẩng đầu nhìn anh, cười híp mắt gật đầu.
“Cháu thấy ngoài sân có lông gà đã phơi khô nỏ rồi.
Chiêu Đệ không tới thu hả bà?”
Bà Lâm đi lại không tiện nên giờ rất ít khi ra ngoài, cũng không biết chuyện xảy ra trong thôn.
Bà không biết Vu Chiêu Đệ đang bị giam lỏng tại nhà.
Bà nhìn ra phía ngoài sân, lo lắng nói: “Mấy ngày nay con bé Chiêu Đệ đều không tới, chắc là bố mẹ nó bắt ở nhà làm việc.
Lưng bà không tốt nên không thu hộ con bé được.”
“Lưng bà vẫn đau ạ?” Lâm Thịnh quan tâm bà nội.
Bà Lâm cười cười, xua tay ý không sao: “Bệnh cũ thôi, con yên tâm, không có việc gì đâu.”
Buổi trưa Lâm Thịnh ra chợ mua thức ăn, nấu 2 món để ăn cùng bà nội.
Sau khi ăn xong, Lâm Thịnh ra sân thu lông gà bỏ vào túi ni lông hộ Vu Chiêu Đệ.
Vu Chiêu Đệ không có điện thoại di động nên Lâm Thịnh muốn gọi điện cho cô cũng không được.
Xế chiều, anh cố tình đi đến dưới tòa nhà cô ở, đợi ở dưới lầu một lúc lâu cũng không thấy cô đi xuống.
Năm mới sắp tới, không khí đón tết trong thôn ngày càng rộn rã.
Có vài nhà đã treo câu đối trước cửa, bắt đầu đốt pháo, xác pháo đỏ rơi đầy trước cửa nhà.
Hôm sau Lâm Thịnh vẫn đến dưới nhà Vu Chiêu Đệ.
Anh đứng dưới tán cây du, vừa chơi điện thoại vừa đợi Vu Chiêu Đệ xuất hiện.
Anh nhớ Vu Chiêu Đệ từng nói cô phải nấu cơm ba bữa cho cả nhà, vậy nên hẳn là sáng sớm phải ra ngoài mua thức ăn.
Đợi mấy tiếng đồng hồ nhưng vẫn không nhìn thấy cô.
Trịnh Nhã Thu và mẹ xuống lầu cùng nhau, chuẩn bị lên trấn trên mua quần áo mới.
Vừa đi ra được vài bước thì có người chắn đường 2 mẹ con.
Trịnh Nhã Thu ngẩng đầu, thấy là Lâm Thịnh.
Đáy mắt cô ánh lên nét vui mừng, kêu lên: “Lâm Thịnh…”
Lâm Thinh chào mẹ Trịnh Nhã Thu trước, sau đó nhìn về phía cô ta, trầm giọng hỏi: “Nhã Thu, Vu Chiêu Đệ thường ra khỏi nhà lúc mấy giờ? Cô ấy phơi lông gà ở nhà tôi mấy ngày rồi mà không đến thu.”
Trịnh Nhã Thu biến sắc.
Hết chương 21
------oOo------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...