Mặc dù Vu Thành Tài cao gần bằng Vu Chiêu Đệ, nhưng Vu Chiêu Đệ phải làm việc nặng quanh năm nên sức lực không hề kém nó.
Lúc nó sấn lại thì cô đẩy mạnh nó ra.
Vu Thành Tài bị đẩy đụng lưng vào cạnh bàn, hét lên đau đớn.
Nó quát to: “Bố, mẹ, Vu Chiêu Đệ đánh con, mẹ…”
Giang Tú Lệ và Vu Quốc Tường nhanh chóng chạy đến phòng cô.
Vu Thành Tài giả bộ che lưng, gào lên, cố gắng nặn ra nước mắt: “Mẹ, Vu Chiêu Đệ đánh con.
Nó còn trộm tiền để mua MP4, tay nó đang cầm MP4 kia kìa.”
Vu Chiêu Đệ trừng mắt nhìn Vu Thành Tài diễn trò, nắm chặt MP4 trong tay.
Căn phòng vốn nhỏ nay lại có 4 người cùng đứng, trông vô cùng chặt chội.
Giang Tú Lệ mở miệng đầu tiên, đi đến nhéo tai Vu Chiêu Đệ: “MP4 gì? Vu Chiêu Đệ, mày lấy ra đây nhanh lên! Còn dám đánh em trai mày, phản rồi!”
Vu Chiêu Đệ né tránh, dựa lưng vào tường: “Đó là MP4 của bạn con, con không ăn cắp tiền.”
“Mẹ, nó nói dối.
Là nó trộm tiền để mua, nó ăn cắp 100 tệ kia.” Vu Thành Tài có chỗ dựa, đắc ý nói lớn, vẻ mặt đầy khiêu khích.
Vu Quốc Tường đi tới bẻ tay Vu Chiêu Đệ, chưa đến một phút đã lấy được MP4 trong tay cô.
Vu Chiêu Đệ lập tức sốt ruột, hơi nức nở: “Bố, thật sự là của bạn con, bố trả lại cho con.”
Vu Quốc Tường đang ngủ ngon thì bị đánh thức, vốn đã bực mình, giờ nhìn thấy gương mặt của Vu Chiêu Đệ lại càng phát hỏa.
Ngày xưa nên bóp chết khi nó sinh ra mới phải, đỡ phải khiến hắn bực mình.
Hắn giơ tay tát Vu Chiêu Đệ.
“Đã trộm tiền còn lý sự, Vu Chiêu Đệ, sao mày không đi chết đi?”
Vu Chiêu Đệ mở trừng mắt.
Trong cái nhà này, bố mẹ cô luôn đánh cô mà không cần biết đúng sai.
Ở trong lòng họ thì cô luôn luôn là kẻ làm sai chỉ bởi vì cô là con gái.
Mười mấy năm qua, cô cố gắng, thận trọng, nơm nớp lo sợ sống qua ngày, cuối cùng nhận được chỉ là chửi rủa và đánh đập.
Vu Quốc Tường đưa MP4 cho Vu Thành Tài.
Bỗng nhiên Vu Chiêu Đệ giống như phát điên mà lao tới, cướp lại MP4, quật cường nhìn bọn họ: “Đây là đồ của con, dựa vào cái gì mà phải đưa cho nó.
Con nói lại lần nữa, con không ăn cắp tiền.
100 tệ kia là Vu Thành Tài ăn cắp để đi chơi net, không hề liên quan gì tới con! Nếu các người không tin thì có thể đi hỏi ông chủ tiệm net, đi hỏi bạn học của nó đi!”
“Con tiện nhân này…” Giang Tú Lệ thấy Vu Chiêu Đệ luôn luôn ngoan ngoãn đột nhiên lại dám cãi lời, vẻ mặt lập tức tái xanh.
Bà ta cầm lấy cặp của Vu Chiêu Đệ, lấy hết sách vở trong cặp ra ngoài xé nát: “Mày muốn đi học, đi học thì có ích gì.
Có phải trường học dạy mày hỗn láo với bố mẹ như thế này đúng không?”
Vu Chiêu Đệ sợ hãi, đó là toàn bộ tài liệu mà cô đã vất vả ghi chép.
Cô ôm lấy tay Giang Tú Lệ, chảy nước mắt: “Mẹ, đừng xé sách của con, đừng xé, con xin mẹ, con van xin mẹ.
Con sai rồi, từ giờ sẽ không dám cãi lời nữa, về sau sẽ ngoan ngoãn nghe lời.”
Giang Tú Lệ xé gần hết sách mới dừng lại, đoạt lấy MP4 trong tay Vu Chiêu Đệ rồi mới ra khỏi phòng cô.
Vu Thành Tài cười lạnh: “Hừ, mày không đấu lại tao đâu.” Sau đó đắc ý rời đi.
Nó cầm MP4 lên để nhìn kỹ nhãn hiệu.
Vậy mà là của hãng Sony, nó có thể khoe khoang trong lớp rồi.
Vu Chiêu Đệ ngồi xổm dưới đất, nhặt sách vở đã bị xé nát lên.
Cô ngồi cả đêm để dính lại các trang đã bị xé, nước mắt rơi trên từng trang giấy.
…
Sáng hôm sau, Vu Chiêu Đệ mang vẻ mặt mệt mỏi đến lớp.
Trịnh Nhã Thu đến muộn hơn cô.
Thấy cô lấy sách vở bị dính đầy băng dính ra ngoài, cô ấy lo lắng ngồi xuống: “Bọn họ xé sách của cậu?”
Tối hôm qua cô cũng nghe thấy ồn ào ở nhà Vu Chiêu Đệ, cô còn nghe thấy tiếng khóc của Chiêu Đệ.
Bọn họ ở cùng một tòa nhà do đơn vị cấp, các tầng không được cách âm.
Mỗi lần nghe thấy âm thanh lớn ở trong nhà Chiêu Đệ thì cô đều biết chắc là Chiêu Đệ lại bị đánh hoặc bị mắng.
Chuyện này đối với những nhà bên cạnh đã là việc rất bình thường.
Mẹ cô còn nói cô ở trong phúc mà không biết hưởng, nếu bố mẹ cô mà như bố mẹ Chiêu Đệ thì không biết cô sẽ khổ sở như thế nào.
May là mẹ cô chỉ sinh mỗi mình cô.
Trịnh Nhã Thu ôm vai Vu Chiêu Đệ.
“Tớ không sao, đừng lo cho tớ, cậu học bài đi.” Vu Chiêu Đệ cố gắng nở nụ cười.
…
Cuối tuần, Lâm Thịnh vừa trông cửa hàng vừa làm bài tập.
Bởi vì sức khỏe của bà nội anh không được tốt nên bây giờ tiệm tạp hóa chủ yếu là do anh quản lý.
“Thành Tài, cho tao nghe một tí.
Trời, âm thanh tốt quá, mẹ mày chiều mày thật đấy! Tao đã tra trên mạng rồi, MP4 của Sony có giá hơn một ngàn tệ.”
Vu Thành Tài đi cùng bạn học đến hàng tạp hóa mua đồ ăn vặt, mỗi người nghe một bên tai nghe.
Vu Thành Tài vô cùng đắc ý.
Bạn học trong lớp đều tranh nhau đòi xem MP4 của nó, khiến nó vênh váo hơn hẳn.
“Hơn một ngàn tệ thôi mà, không đắt, nhà tao mua được.”
Lâm Thịnh ngẩng đầu, ánh mắt rơi vào MP4 trên tay Vu Thành Tài.
Anh cảm thấy rất quen, hẳn là không chỉ nhìn quen mắt.
Vì sao MP4 anh tặng cho Vu Chiêu Đệ lại ở trong tay bọn nó? Thảo nào mấy hôm nay không thấy Vu Chiêu Đệ luyện nghe buổi sáng, thì ra là do cô đã bị cướp mất.
Bọn Vu Thành Tài mua vài túi đồ ăn vặt.
Lâm Thịnh nhíu mày nhìn bọn nó, giống như vô tình khen: “MP4 tốt đấy!”
Vu Thành Tài càng đắc ý hơn: “Là hàng ngoại đấy!”
Lâm Thịnh vừa tìm tiền lẻ vừa hỏi: “Cậu có quan hệ thế nào với Vu Chiêu Đệ?”
“Là chị gái của Thành Tài.” Bạn học Vu Thành Tài trả lời.
Vẻ mặt Vu Thành Tài ghét bỏ, phủ nhận: “Nó không phải là chị gái tao, tao không có chị gái.
Nó chỉ là của nợ ở trong nhà tao thôi.”
Trước giờ Lâm Thịnh đã được nghe bà nội nói Vu Chiêu Đệ không được coi trọng trong nhà, nhưng nay trực tiếp nghe thấy Vu Thành Tài nói câu này vẫn khiến anh chấn động.
Của nợ?
Em trai có thể đối xử với chị gái như thế chính là do bố mẹ cho phép.
Có thể thấy được Vu Chiêu Đệ không là gì cả ở trong mắt bố mẹ cô.
Ngay cả tên của cô cũng vô cùng trọng nam khinh nữ.
Vu Thành Tài và bạn mua đồ xong liền đi.
Lâm Thịnh nhíu chặt mày, ánh mắt càng thêm sâu.
Hết chương 18
------oOo------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...