Chỉ còn 23 ngày nữa sẽ được nghỉ đông, 20 ngày nữa sẽ đến kì thi cuối kì.
Vu Chiêu Đệ càng chịu khó học tập hơn, chắt chiu từng giây từng phút.
Nhưng đa số các bạn trong lớp đều không có ý định thi đại học, vẫn đi học muộn hoặc không đến lớp như trước.
Chỉ có vài người thực sự hạ quyết tâm chăm chỉ.
Sáng sớm, Vu Chiêu Đệ vừa đến lớp đã nghe Trịnh Nhã Thu nói rằng hôm nay Đỗ Hạo Vũ sẽ đến trường thôi học.
“Thôi học? Vì sao?” Vu Chiêu Đệ vừa lấy sách vở ra vừa hỏi.
Trịnh Nhã Thu lắc đầu: “Tớ cũng không biết.
Dù sao cậu ta cũng không hề đến lớp, thôi học cũng giống như vậy thôi.”
Hai người đang nói chuyện thì Lâm Thịnh đi vào từ cửa sau, đặt một hộp sữa lên bàn Vu Chiêu Đệ.
Vu Chiêu Đệ quay lại trả sữa cho anh, nhăn mặt nói khẽ: “Lâm Thịnh, em đã nói đừng mua sữa cho em nữa, sao anh không chịu nghe vậy.”
Cả tuần nay mỗi sáng Lâm Thịnh đều để một hộp sữa lên bàn cô.
Ban đầu anh nói là bà nội đưa cho cô, bảo cô đừng từ chối lòng tốt của bà.
Sau khi bị cô vạch trần thì anh liền dứt khoát đưa thẳng cho cô.
“Vu Chiêu Đệ, cái này là để bổ sung dưỡng chất, em có muốn thi đại học hay không? Trông em lại gầy đi vài cân rồi, uống sữa là để tốt cho em, anh làm hại em bao giờ.
Cầm lấy nhanh! Nếu không lấy thì lần sau anh không giảng đề cho em nữa.”
Lâm Thịnh dựa vào ghế, nghiêm mặt.
Bây giờ Vu Chiêu Đệ còn lâu mới sợ bộ dạng hung dữ của anh.
Cô để lại hộp sữa lên bàn, quay lên học thuộc từ mới tiếng Anh.
Lâm Thịnh nhìn chằm chằm bóng lưng cô, tức đến ngứa răng.
Chưa lần nào anh đưa được sữa cho cô.
Sao người này lại cứng đầu đến vậy, một hộp sữa cũng không chịu nhận.
Anh biết thừa người nhà cô sẽ không mua đồ bồi bổ cho cô khi ôn thi đại học.
Mỗi ngày học hành cần nhiều chất xám như vậy, không bồi bổ sao được.
Anh ngửi thấy mùi lạ từ thùng rác bên cạnh, đứng lên quát: “Hôm nay ai trực nhật? Mau đi đổ rác đi.”
Vương Đạt Trì ngồi phía trước quay lại nhìn anh: “Là Đỗ Hạo Vũ và Trần Minh, hôm nay cả hai đều nghỉ học.”
“Ai ngồi sau Đỗ Hạo Vũ và Trần Minh thì đi đổ rác.”
Mặc dù Lâm Thịnh không nói chuyện nhiều với các bạn trong lớp nhưng lời nói của anh còn có trọng lượng hơn cả lớp trưởng Vương Đạt Trì.
Hai người ngồi sau Đỗ Hạo Vũ nhanh chóng đi đổ rác.
Bốn tiết học buổi sáng vừa kết thúc, Vu Chiêu Đệ thu dọn sách vở rồi về nhà với Trịnh Nhã Thu.
Lúc xuống đến tầng một thì gặp Đỗ Hạo Vũ đang đứng cạnh cầu thang.
Đỗ Hạo Vũ ngẩng đầu lên, cười với các cô: “Vu Chiêu Đệ, hôm nay tôi thôi học.”
Thường ngày Vu Chiêu Đệ không thân thiết với Đỗ Hạo Vũ, nhưng hai người đã từng là bạn cùng bàn lúc nhỏ.
Dù sao ở đây cũng chỉ có một trường học, cả khóa lại chỉ có vài lớp nên hai người học chung một lớp từ nhỏ cho đến tận bây giờ.
Đỗ Hạo Vũ đột ngột nói với cô hôm nay cậu ta thôi học, phản ứng đầu tiên của Vu Chiêu Đệ là hơi ngơ ngác.
Sau đó cô cũng cười đáp lại: “Ừ, tôi đã nghe nói rồi.”
Đỗ Hạo Vũ hơi lúng túng gãi đầu: “Vậy chúc cậu thi đỗ trường đại học cậu muốn, tôi đi đây.”
Nói xong hắn quay người chuẩn bị rời đi, Vu Chiêu Đệ gọi lại: “Đỗ Hạo Vũ…”
Đỗ Hạo Vũ quay đầu lại.
“Đỗ Hạo Vũ, chúc cậu tiền đồ gấm hoa, và đừng… làm chuyện gì phạm pháp nữa.
Đánh người khác là không tốt.”
Đỗ Hạo Vũ ừ một tiếng, lập tức chạy đi, giống như là hắn đứng chờ ở cầu thang chỉ để nói với Vu Chiêu Đệ lời tạm biệt.
Lúc Vu Chiêu Đệ về đến nhà thì Vu Thành Tài đã về.
Giang Tú Lệ đang ướm thử quần áo mới lên người nó, hai mẹ con không ai để ý tới cô.
Cô cất cặp sách sau đó đi hâm nóng đồ ăn đã nấu buổi sáng, rồi gọi bọn họ vào ăn.
“Biết rồi, kêu cái gì, không thấy tao đang chọn quần áo cho em trai mày sao.” Giang Tú Lệ tức giận nói, trừng mắt với cô.
Bọn họ không ăn thì Vu Chiêu Đệ cũng không được ăn, cô đành ngồi chờ.
Hơn hai mươi phút sau mới xong, đang là mùa đông nên cơm canh đã nguội ngắt.
Giang Tú Lệ lại bắt đầu chửi mắng cô, Vu Chiêu Đệ im lặng ăn, không hề cãi lại.
Việc học đang bước vào giai đoạn căng thẳng.
Không biết Lâm Thịnh lấy được đề thi liên trường của các trường cấp ba trọng điểm ở đâu mà hai, ba ngày sau đưa cho cô.
Anh bảo cô làm trong đúng thời gian thi, sau đó đối chiếu đáp án với anh.
So sánh với đề thi mà các thầy cô trong trường ra thì đề Lâm Thịnh đưa cho cô có độ khó hơn cao hơn rất nhiều, kiểm tra được toàn bộ kiến thức.
Mức độ khó gần giống với đề thi đại học.
Vu Chiêu Đệ nhờ anh photo ra mấy bản.
Trong lớp không chỉ có mình cô cố gắng ôn thi đại học mà mấy người khác như Nhã Thu đều cần những đề thi như thế này.
Lâm Thịnh không nói nhiều, hôm sau cầm 10 bản photo mang tới lớp đưa cho cô.
Vu Chiêu Đệ phát đề cho các bạn trong lớp.
Bởi vì không có đáp án nên sau khi làm xong, các bạn đều đi xuống hỏi cô kết quả.
“Chiêu Đệ, đề Vật lý số 4 hôm qua Lâm Thịnh đưa cậu đã làm chưa? Tớ muốn so thử đáp án.”
Vu Chiêu Đệ vừa ngồi xuống, Vương Đạt Trì đã chạy đến hỏi đáp án của cô.
“Tớ chưa soát đáp án với Lâm Thịnh, bao giờ tớ soát xong thì sẽ đưa đáp án cho cậu.”
Lâm Thịnh vừa đến Vu Chiêu Đệ đã hỏi đáp án của anh.
Anh rút mấy bài thi từ trong cặp ra đưa cho cô.
Tổng cộng có 7 đề, anh đã làm xong hết.
Vu Chiêu Đệ một lần nữa phải khâm phục tốc độ làm bài của anh.
Từng giây từng phút cứ thế trôi qua.
2 ngày trước kì thi cuối kì, hiếm khi nào thầy Cao lại nói đến tầm quan trọng của việc thi đậu đại học trong buổi sinh hoạt lớp.
Thầy muốn bọn họ phải tập trung học tập, dù trong kì nghỉ đông cũng không được lơ là.
Hơn 11h tối, Vu Chiêu Đệ đóng cửa phòng, đeo tai nghe luyện nghe tiếng Anh.
Không gian xung quanh vô cùng yên tĩnh.
Cô luyện nghe đến tận 12h, vừa định cất máy MP4 để đi ngủ thì cửa phòng bất ngờ bị đẩy ra.
Cô bị dọa giật mình, quay đầu lại nhìn.
Cửa phòng cô đã hỏng từ lâu, đóng được nhưng không khóa vào được.
Cô tự khóa bằng một cái ổ khóa nhỏ, mấy ngày lại bị Vu Thành Tài phá hỏng.
Vu Thành Tài nhìn chằm chằm vào máy MP4 trên tay cô, đi tới cố gắng cướp lấy. Vu Chiêu Đệ nắm thật chặt, giấu ra sau lưng.
“Vu Chiêu Đệ, đưa đây.” Vu Thành Tài hung tợn nói.
Vu Chiêu Đệ lắc đầu, nắm chặt tay: “Cái này là của bạn chị, ngày mai chị phải trả lại.
Chị không đưa cho em được, đây không phải đồ của em.”
“Đừng lừa tao, mấy hôm trước tao đã nhìn thấy mày bỏ cái này vào cặp sách ở trên đường.
Rõ ràng đây là của mày, làm gì có bạn học nào tốt bụng cho mượn nhiều ngày như thế.
Mau đưa ra đây!”
Vu Thành Tài đã muốn có một cái MP4 từ lâu, nhưng một cái máy này tốn mấy trăm tệ.
Nó đã từng đòi mẹ mua nhưng Giang Tú Lệ thấy đồ này nhỏ nhỏ mà quá đắt, không đáng, vì vậy mãi vẫn chưa chịu mua cho nó.
Không ngờ con nhỏ hèn hạ Vu Chiêu Đệ này lại có một cái máy MP4 xịn như vậy, không cần biết vì sao lại có, dù sao hôm nay nhất định nó phải cướp cho bằng được.
Vu Chiêu Đệ đổ mồ hôi tay.
Với cô đây không chỉ là một cái máy MP4, bên trong nó còn có video mà Lâm Thịnh gửi cho cô.
Vu Thành Tài đi vòng ra phía sau cô, duỗi tay đoạt lấy.
Hết chương 17
------oOo------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...