GINIA MỈM CƯỜI, CHĂM CHĂM nhìn ngọn lửa. Nhưng cô cảm giác một làn hơi lạnh chạy dọc sống lưng. Cô nghe tiếng bước chân nhè nhẹ của Amelia rồi nhìn thấy bạn xuất hiện cạnh Guido, gần bên cửa sổ và đang sửa lại thắt lưng. Cô mỉm cười mà không nhìn bạn.
Rồi cô còn nghe một tiếng chân khác ở gần sô pha. Cô định buông tay xuống.
- Em đứng tự nhiên đi - Guido bảo.
- Sao mày cứng ngắc vậy? - Amelia nói - Đừng suy nghĩ gì cả!
Ngay lúc đó Ginia bỗng hiểu ra mọi chuyện và cô khiếp hãi đến nỗi không dám quay đầu lại. Trong suốt thời gian đó ở phía bên kia chiếc màn còn có cả Rodrigues, và bây giờ anh ta đang ra đứng ở giữa phòng để nhìn cô, đến nỗi làm cô có cảm giác như nghe được cả hơi thở của anh ta. Cô nhìn cố định vào đống lửa như một con ngốc và cột xương sống như đang run lẩy bẩy. Biết, mà cô không dám ngoái đầu lại.
*
Một khoảng yên lặng trôi qua. Chỉ có Guido là người duy nhất chuyển động cánh tay.
- Em lạnh - Ginia lắp bắp nói không ra tiếng.
- Em quay mặt lại, lấy áo khoác và phủ lên người đi! - Cuối cùng Guido nói.
- Tội nghiệp chưa - Amelia nói. Ginia quay đầu thật nhanh, cô há hốc mồm, hoảng hốt nhìn Rodrigues rồi chụp lấy chiếc áo phủ lên người. Rodrigues đứng tựa gối vào sô pha, người hơi chồm về phía trước, anh “oh” lên một tiếng như con cá đớp mồi, hếch mũi nói với giọng bình bình như mọi lần:
- Trông em cũng ngon lành đấy chứ!
Mọi người cười ầm lên rồi tìm cách an ủi cô, Ginia chân trần chạy núp sau chiếc màn để mặc lại quần áo trong cơn tuyệt vọng. Không ai theo cô vào trong đó. Cô giật mạnh chiếc dây cột xì líp để mặc cho nhanh. Đứng trong bóng tối, cô kinh tởm nhìn chiếc mền dơ bẩn và nhàu nhò trên chiếc giường chưa dọn dẹp. Bên ngoài mọi người im lặng.
- Ginia, tao vào được chứ? - Giọng Amelia, đang đứng sát màn, hỏi vọng vào.
Ginia giữ chặt chiếc màn bằng hai tay, không trả lời.
- Để yên nó đi - giọng Guido - đúng là một con ngốc!
Lúc đó Ginia mới bắt đầu khóc, hai tay cô bấu chặt vào chiếc màn. Cô khóc một cách tức tưởi như đêm đầu tiên Guido lăn ra ngủ. Cô cảm tưởng là mình không bao giờ làm gì khác với Guido ngoài việc khóc. Rồi có lúc cô nín khóc và tự hỏi: “Mà tại sao bọn họ không đi chỗ khác đi?”. Giày và vớ của cô còn để trên sô pha.
Đứng khóc một hồi, cô cảm thấy bị choáng váng khi chiếc màn mở ra, Rodrigues mang cho cô đôi giày. Ginia cầm lấy mà không nói gì, chỉ thoáng thấy khuôn mặt của anh và phòng vẽ. Lúc đó cô mới hiểu là mình vừa làm một điều ngu ngốc và đã sợ hãi quá đáng, đến nỗi giờ đây chẳng còn ai dám cười đùa nữa. Cô nhận ra Rodrigues đang đứng trước màn.
Cô bỗng sợ Guido bước đến và mắng mình không thương tiếc. Cô nghĩ: “Guido chỉ là một nông dân và anh ta sẽ xử tệ với mình. Mình đã làm một chuyện thật ngu xuẩn. Tại sao lúc đó mình không cười khì lên chứ”. Cô mang vớ và xỏ chân vào giày.
Khi bước ra, cô không nhìn mặt Rodrigues. Cô không nhìn bất cứ ai. Cô thoáng thấy mái đầu của Guido phía trên giá vẽ và những lớp tuyết trên mái nhà. Amelia đang mỉm cười đứng dậy từ ghế sô pha. Ginia một tay chụp vội lấy chiếc áo khoác, tay kia cầm mũ, mở cửa và chạy biến ra ngoài.
Khi chỉ còn một mình trên tuyết, cô vẫn còn cảm giác trần truồng. Mọi con đường đều vắng vẻ, cô không biết đi đâu. Nhưng trên phòng vẽ mọi người đang dửng dưng và không ai muốn gặp cô vào giờ ấy. Cô bỗng mỉm cười khi nghĩ rằng cái mùa hè tươi đẹp mà cô đã từng hy vọng sẽ không bao giờ đến nữa bởi vì bây giờ cô chỉ còn lại một mình, cô sẽ không dám kể lại với ai, mà sẽ phải làm việc cật lực suốt ngày, chắc là bà Bice sẽ vui lòng lắm.
Rồi có một lúc cô chợt nhận ra rằng người có ít lỗi nhất trong bọn họ chính là Rodrigues vì anh đã ngủ đến trưa, những kẻ khác đã đánh thức anh và dĩ nhiên là anh đã đứng nhìn. “Nếu mình xử sự như Amelia thì chắc họ sẽ rất bất ngờ. Nhưng mình chỉ khóc thôi”. Rồi chỉ cần nhớ lại, nước mắt cô đã tuôn tràn trên má.
Nhưng Ginia không thể thật sự tuyệt vọng. Cô hiểu mình là một con ngốc. Suốt buổi sáng, cô nghĩ đến việc tự sát hay ít ra là mong mình bị sưng phổi. Như thế là lỗi của mấy người kia và họ sẽ phải ân hận. Nhưng tự tử như vậy thật chả đáng gì. Chính cô là người muốn trở thành một người đàn bà nhưng cô chưa làm được. Thế thì việc tự tử có khác gì việc đã lỡ bước vào một cửa tiệm bán hàng sang trọng. Khi ngốc quá thì nên về nhà. “Mình chỉ là một đứa con gái khốn khổ”, cô nhủ thầm và nép sát vào tường để bước về nhà.
Chiều hôm đó cô rất vui vì bà Bice vừa trông thấy cô đã nói:
- Mà các cô sống thế nào vậy hả, các cô gái? Cô có cái mặt như người đang mang thai vậy.
Cô nói với bà là khi sáng cô bị sốt và rất vui vì có người nhận biết là cô khó ở. Nhưng khi trở về nhà, trên bậc thang cô đánh thêm chút phấn vì hơi ngượng với Severino.
Đêm ấy cô đợi Rosa, cô đợi Amelia, cô đợi cả Rodrigues, quyết định đóng sập cửa với bất kỳ ai đến. Nhưng chẳng có ai đến. Chỉ có Severino đã làm cô giận, anh ta ném lên bàn mấy đôi vớ bị thủng và hỏi có phải cô em muốn thằng anh mang giày không có vớ?
- Thằng nào lấy em là thằng đó tới số - anh nói với cô - Nếu còn mẹ, em sẽ biết tay bà.
Ginia bật cười, đôi mắt đỏ hoe, trả lời anh là thay vì lấy chồng, cô thích tự tử hơn. Đêm đó cô không thèm rửa chén. Cô đứng nép sát vào cửa để lắng nghe những tiếng chân từ bên ngoài, rồi đi qua gian nhà bếp, nhưng không đi về phía cửa sổ để khỏi phải nhìn những lớp tuyết trắng trên mái nhà. Cô lấy một điếu thuốc trong túi áo của Severino rồi châm một điếu... Cô thấy mình hút được và buông mình xuống sô pha như người bị sốt và quyết định là ngày mai sẽ bắt đầu hút thuốc.
Trong những ngày ấy, sự thanh thản và không phải tất bật chạy đi làm mọi thứ làm cô khó chịu, vì chuyện gì cô cũng giải quyết rất nhanh nên cô có quá nhiều thời gian trống để suy nghĩ. Hút thuốc thôi, chưa đủ, cô còn muốn gặp mặt một ai đó, vì giờ đây ngay cả Rosa cũng chả đến thăm cô. Còn những buổi tối thì thật kinh khủng sau khi Severino rời khỏi nhà. Ginia cứ đợi và đợi một ai đó mà không quyết định bước ra khỏi nhà. Cô rùng mình mỗi khi thay quần áo trước khi đi ngủ, cảm giác giống như được vuốt ve. Cô soi mình trước gương mà không còn sợ hãi, đưa tay lên khỏi đầu, hồi hộp xoay người. “Thế này, nếu giờ đây Guido bước vào, anh sẽ nói gì nhỉ?”. Cô hỏi mình như thế dù biết rằng anh ta không hề nghĩ đến mình. “Mình cũng chưa nói với nhau một lời từ biệt”, rồi cô chạy vào giường để khỏi phải trần truồng đứng khóc.
*
Nhiều khi đang đi trên đường Ginia bỗng bất thần dừng lại vì dường như cô ngửi thấy mùi vị của những đêm hè, chen lẫn màu sắc, cùng tiếng động và bóng của những hàng cây. Đứng giữa bùn đen và tuyết trắng, cô nghĩ đến quãng thời gian tươi đẹp đó rồi dừng lại ở một góc đường, trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. “Rồi mùa hè cũng sẽ trở lại thôi, trời đất luôn có bốn mùa mà” nhưng cô lại thấy dường như không thể được, vì bây giờ cô chỉ có một mình. “Mình đang bắt đầu già, đây là sự thật. Tất cả những điều tốt đẹp đã đi qua.”
Rồi một hôm, cô vội vã trở về nhà và gặp Amelia trước cổng nhà mình. Đó là một cuộc gặp bất ngờ đến nỗi họ không kịp chào nhau, tuy thế Ginia cũng dừng bước. Amelia với cái mạng che mặt đang bước đi chậm rãi như đang chờ đợi.
- Mày đang làm gì thế?
- Tao đang đợi con Rosa. - Amelia trả lời với giọng khàn khàn.
Họ nhìn nhau. Rồi Ginia sụ mặt, chạy vội lên cầu thang.
*
- Tối nay có chuyện gì xảy ra thế? - Severino vừa ăn vừa hỏi - Em bị chó rượt hả?
Khi còn lại một mình, Gina mới thật sự thấy mình tuyệt vọng. Cô không khóc. Cô chỉ đi quanh căn phòng như một con điên. Rồi thả người xuống sô pha.
Nhưng chính đêm đó thì Amelia lại đến. Khi mở cửa, Ginia như không tin vào mắt mình. Amelia bước vào nhà như mọi lần, cô hỏi có Severino ở nhà không rồi ngồi xuống sô pha.
Ginia quên không hút thuốc. Họ nói về những chuyện đã làm, chậm rãi, như chỉ để có chuyện để nói. Amelia tháo mũ, cô ngồi vắt chân chữ ngũ, còn Ginia ngồi tựa bàn, gần ngọn đèn chụp xuống nên không nhìn rõ mặt bạn. Trời lạnh quá, Amelia nói
- Sáng nay tao bị cóng luôn.
- Mày vẫn còn đang chữa trị đấy chứ? - Ginia hỏi.
- Tại sao? Trông tao thay đổi lắm hả?
- Tao không biết - Ginia đáp.
Amelia muốn hút thuốc, trên bàn có một gói thuốc.
- Tao cũng hút nữa - Ginia nói.
Trong khi đốt thuốc, Amelia hỏi:
- Mày đã hết giận chưa?
Ginia đỏ mặt nhưng cô không trả lời. Amelia nhìn điếu thuốc rồi nói:
- Tao tưởng...
- Mày còn đến đó chứ? - Ginia lí nhí hỏi.
- Đâu có gì quan trọng! - Amelia vừa nói vừa bỏ một chân xuống đất rồi đứng lên:
- Mày có muốn đi xem phim không?
Hút xong điếu thuốc, Amelia vừa cười vừa nói:
- Mày đã chiếu tướng Rodrigues. Anh ta cứ muốn biết là tao có thích mày không. Còn Guido thì bây giờ lại ghen với anh ấy.
Rồi trong khi Ginia cố cười gượng, cô tiếp:
- Tao rất mừng vì mùa xuân này sẽ hết bệnh. Ông bác sĩ mà mình gặp đó nói may mà mình phát hiện sớm. Nghe tao nói đây: Ở rạp chẳng có phim gì hay cả!
- Thì mình đi nơi nào mày muốn - Ginia nói - Mày cứ dẫn tao đi!
Trương Văn Dân
Sài Gòn 7/4/2011
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...