Mùa hè tươi đẹp


KHI GẶP GUIDO lần cuối cùng, buổi tối trước khi anh đi, Ginia cảm thấy làm tình kiểu như anh thích là một điều tuyệt vời, cô ngây ngất khi Guido vén màn để nhìn rõ mặt mình và cô đã giữ tay anh lại. Lát sau Rodrigues đến. Ginia để yên cho họ trò chuyện, lúc đó cô mới hiểu việc chưa kết hôn có nghĩa là không thể ở lại với anh cả ngày lẫn đêm. Bước xuống cầu thang, người cô mụ mị, và lần này cô tin rằng mình không còn là mình như trước nữa và mọi người đều đã nhận ra điều ấy. “Có lẽ vì việc làm tình quá tuyệt vời nên đã bị cấm. Chỉ vì lý do đó mà thôi” tự hỏi, không biết các bạn Amelia và Rosa đã trải nghiệm việc này ra sao. Cô nhìn trong cửa kiếng, thấy mình đi như người say rượu, thấy mình là một người khác với cái thân hình mềm mại vừa băng qua như một cái bóng. Giờ đây cô hiểu tại sao tất cả những diễn viên đều có đôi mắt quầng thâm. Mà họ đâu có nhiều con, vì rõ ràng là việc làm tình đâu có làm cho người ta mang thai.
Khi Severino vừa bước ra ngoài thì Ginia liền đóng cửa và đứng cởi quần áo trước gương. Cô thấy mình vẫn như xưa và điều này thật khó thể tưởng tượng. Cô cảm thấy da thịt như tách rời khỏi cơ thể và trên người như vẫn còn một cảm giác rùng mình vừa mới lướt qua. Nhưng thực ra cô đâu có thay đổi gì nhiều, chỉ hơi tái mà vẫn trắng trẻo như bình thường. “Nếu Guido ở đây, anh ấy sẽ nhìn mình, cô nghĩ thật nhanh, và mình cứ để cho anh nhìn. Mình sẽ nói cho anh biết là giờ đây mình mới thực sự là một người đàn bà.”
Không có Guido, ngày chủ nhật trôi qua rất tệ. Amelia đến tìm cô. Ginia cảm thấy vui vì lúc này Amelia không còn làm cho cô sợ nữa. Cô đã có Guido để nghĩ về, cô không còn phải quan tâm lắm về những việc xảy ra. Cô cứ để cho bạn nói chuyện và thỉnh thoảng vẫn nghĩ đến những bí mật của riêng mình. Amelia mới là người đáng tội nghiệp, nó cô đơn hơn mình nhiều.
Chính Amelia cũng chẳng biết đi đâu. Đó là một buổi chiều lạnh lẽo, ẩm ướt và sương mù nên cả hai không còn hứng thú đến sân vận động xem bóng đá. Amelia chỉ muốn pha cà phê ở nhà, nằm dài trên sô pha để trò chuyện. Nhưng Ginia đội mũ và nói:
- Mình đi ra ngoài đi! Tao muốn lên trên đồi.
Thật là một ngoại lệ, Amelia đã để cho cô điều khiển: hôm đó cô ta thật lười biếng. Chẳng hiểu vì sao họ đón xe điện để đi cho nhanh khi chẳng có lý do gì để vội. Ginia nói, cô có một mục đích khi chọn đường đi như thế. Khi họ chuẩn bị leo dốc thì trời bắt đầu mưa, Amelia than phiền và không muốn đi nữa.
- Chả sao đâu, chỉ có chút sương đọng trên cây và rớt xuống thôi mà!
Họ ngồi dưới gốc cây trong vườn, trên một con đường vắng vẻ như xa cách với thế giới, chỉ vừa nghe tiếng động của nước trong khe chảy và từ phía sau lưng thỉnh thoảng mới nghe tiếng xe điện. Họ bắt đầu hít thở không khí trong bầu trời rộng mở, nhưng không phải lạnh mà ẩm ướt và có mùi lá cây bị mục.
Amelia như dần dần tỉnh thức, cô choàng tay nhảy sáo trên đường nhựa, vừa cười vừa nói, “Chỉ có những con điên chứ ngay cả những cặp tình nhân cũng không thèm lên đồi trong thời tiết như thế này”.
Một chiếc xe hơi chạy đến và khi vượt qua hai người thì bỗng nhiên giảm tốc.
- Giá mình có được một chiếc xe như vậy nhỉ? - Amelia nói.
Từ chiếc xe có một cánh tay màu xám đưa ra, vẫy vẫy:
- Tôi có thể mời các cô lên xe không?

Một khuôn mặt mang kính đen mời mọc khi họ bước đến gần.
- Mình lên xe đi, Amelia - Ginia vừa cười vừa nói nhỏ vào tai bạn.
- Đừng dại - Amelia đáp - tên này có thể chở chúng ta đi thật xa rồi thả cho đi bộ về nhà.
Họ tiếp tục đi và gã đeo kính cứ lái xe chậm rãi theo sau, miệng nói những điều vớ vẩn và thỉnh thoảng bóp còi.
- Thôi tao lên xe - Amelia bỗng nói - dầu sao cũng tốt hơn là đi để mòn giày.
- Còn cô tóc vàng không lên xe luôn sao
Gã đeo kính hỏi sau khi bước ra khỏi xe. Đó là một người đàn ông trạc 40 tuổi, rất gầy.
Thế là họ cùng lên xe. Amelia ngồi giữa và Ginia bị ép vào cửa xe. Gã gầy quậy quọ dưới vô lăng và sau đó choàng một cánh tay lên vai Amelia. Nhìn cánh tay xương xẩu và đen sậm đặt gần tai mình, Ginia bỗng nghĩ: “Nếu dám đụng đến tôi, tôi sẽ cắn cho ông biết”. Xe chạy, khuôn mặt nhìn nghiêng của gã trông gầy, một cái thẹo rất xấu trên thái dương. Gã đang tập trung lái. Ginia tựa má vào cửa xe, cô nghĩ tuyệt biết bao nếu được đi du lịch suốt bảy ngày thiếu vắng Guido.
Chuyến quá giang chấm dứt thật nhanh. Chiếc xe giảm tốc trên một khoảng đất trống rồi dừng lại. Nơi đây không còn những hàng cây xanh đẹp nữa mà là một khoảng trống đầy sương mù và có treo chằng chịt những sợi dây điện. Sườn đồi trông giống như một vùng núi trọc.
- Các cô muốn xuống ở đây phải không?
Gã gầy hỏi và quay mặt nhưng không làm rơi mắt kiếng. Lúc đó, Ginia mới lên tiếng:
- Thôi các người cứ đi uống cà phê đi, tôi đi bộ về nhà cũng được.
Amelia nhướng mắt nhìn cô khó chịu.

- Điên quá vậy, cô em? - Gã kia nói.
- Tôi đi bộ về nhà - Ginia nói - Anh chị hai người là đủ rồi!
- Mày ngu quá! - Amelia nói nhỏ vào tai cô khi hai người bước xuống đồi - Mày không biết là cha đó tuy chưa nói ra nhưng sẽ sẵn sàng trả tiền sao?
Ginia quay lưng lại và nói:
- Cảm ơn ông. Nhớ chở cô bạn của tôi về nhà nhé.
Khi ra đến đường, cô lắng nghe xem tiếng máy xe đã nổ chưa trong cái lạnh của sương mù. Rồi cô mỉm cười và bắt đầu đi xuống dốc. “Anh Guido ơi, tha lỗi cho em”, cô nghĩ, và nhìn xuống sườn đồi, cảm nhận tất cả hơi lạnh của miền quê. Giờ này chắc anh Guido cũng đang ở giữa vùng đất vừa cày xới trên ngọn đồi của mình. Có lẽ anh cũng đang ở nhà, gần bếp lửa và hút một điếu thuốc cho ấm người như vẫn thường làm trong xưởng vẽ. Nghĩ thế Ginia dừng bước, cô nhớ lại cái góc tối sau bức màn, nó thật ấm áp vì có anh trong đó. “Ồ, anh Guido, hãy về sớm với em nhé”, cô nói thầm và nắm chặt mấy ngón tay trong túi áo.
Cô về đến nhà thật sớm, toàn thân mệt nhọc, tóc bị ướt và đôi vớ lấm bùn. Cô tháo giày, thả người trên chiếc giường ấm áp và tưởng tượng là mình đang nói chuyện với Guido. Cô nghĩ đến chiếc xe hơi bóng lộn, cô vui cho Amelia và chợt nghĩ là có thể trước đây nó đã từng quen biết người đàn ông gầy ốm kia.
Lúc Severino về, cô nói với anh là cô chán làm việc ở tiệm may lắm rồi.
- Thì em đổi việc đi - Anh thản nhiên đáp. - Nhưng đừng bắt anh bỏ ăn tối. Tìm công việc nào chiếm ít thời gian hơn.
- Ở tiệm may có nhiều việc quá.
- Mẹ thường bảo là chỉ cần em ở nhà thôi. Chả xứng gì với tiền lương ấy.
Ginia từ sô pha bước xuống:

- Năm nay mình chưa lên thăm mộ mẹ.
- Anh đã đi rồi - Severino đáp - Em đừng có xạo. Em biết mà
Nhưng Ginia nói vậy chỉ để nói thôi. Không có số tiền lương ít ỏi mà cô lĩnh hàng tháng, cô sẽ không có cái gì để mặc, cô không thể mua đôi găng tay để rửa chén và bảo vệ bàn tay. Rồi còn dầu thơm, mũ, kem thoa mặt, quà tặng cho Guido, cô không thể nào có được những thứ ấy và sẽ nghèo túng với đồng lương công nhân như con Rosa. Cái mà cô thiếu chính là thời gian. Cô cần một công việc chỉ để làm trong buổi sáng.
Tuy nhiên bận rộn vì công việc cũng có mặt tốt của nó. Cô sẽ làm gì vào những ngày không có Guido, chẳng lẽ cứ đóng cửa trong nhà hay lang thang cho hết ngày, nhức đầu nhức óc vì suy nghĩ vẩn vơ? Đây này, ngày mai cô sẽ đi làm ở tiệm may và một ngày nữa trôi qua. Cô chạy vội về nhà và sửa soạn một bữa ăn tối thật ngon cho Severino và quyết định sẽ cư xử với anh mình thật tốt trong những ngày này, bởi vì sau đó cũng có thể là anh phải bỏ bữa ăn tối thật.
Cô chẳng gặp Amelia. Nhiều đêm Ginia đã chuẩn bị ra ngoài nhưng cô nhớ là mình đã tự hứa là sẽ không làm thế, cô hy vọng là Amelia sẽ đến tìm mình. Rosa thì có đến một lần, cô ấy muốn may một bộ đồ, có mang theo một mẫu áo và Ginia gần như không biết nói gì với bạn. Họ nói về Pino nhưng Rosa không kể là cô đã thay đổi. Cô than phiền là chán muốn chết, rồi luôn miệng nói: “Tuy nhiên nếu làm đám cưới là hết chuyện.”
Ginia thấy mình luôn nghĩ đến Guido nên không ngủ được và có khi cô nổi giận vì anh không biết là phải sớm trở về. “Chẳng biết thứ hai này anh ấy đã về chưa,” cô nghĩ, “hay có thể cũng không về”. Cô ghét nhất là Luisa chỉ vì con bé này là em gái của anh nên nó có thể gặp anh suốt cả ngày. Cô hồi hộp chờ đợi và chợt nghĩ đến việc đến xưởng vẽ để hỏi Rodrigues là Guido có giữ lời không.
*
Thế nhưng cô đến quán cà phê và gặp Amelia.
- Hôm chủ nhật sao rồi, tốt cả chứ? - Cô hỏi bạn.
Amelia đang hút thuốc, chẳng thèm cười mà nói từ tốn:
- Chắc chắn là tốt rồi.
- Mà ông ta đã chở mày về đến nhà chứ?
- Dĩ nhiên - Amelia đáp. Sau đó cô hỏi:
- Tại sao mày chạy trốn vậy?
- Bộ ông ta giận hả?

- Mắc mớ gì mà giận! - Amelia nhìn cô đăm đăm và nói. - Ông ấy chỉ nói “Con bé tóc vàng ấy thật vui nhỉ”. Mà tại sao mày bỏ chạy?
Ginia cảm thấy mặt mình nóng bừng:
- Tao thấy chiếc mắt kiếng của ông ấy tức cười quá.
- Mày ngốc thật! - Amelia nói.
- Còn Rodrigues đâu?
- Ảnh vừa mới đi ra đó.
Họ cùng trở về nhà và Amelia nói:
- Tối nay tao sẽ đến tìm mày.
Đêm đó chẳng ai buồn nói đến việc đi ra ngoài. Khi rửa hết đống chén, Ginia đến bên cạnh sô pha nơi Amelia đang nằm. Họ ngồi yên như thế một hồi mà chẳng nói lời nào, mãi sau đó Amelia mới nói nhỏ với cô bằng cái giọng khàn khàn:
- Con bé tóc vàng thật vui nhỉ?
Ginia lúc lắc đầu, cô quay nhìn sang hướng khác. Amelia với tay và vuốt tóc cô.
- Hãy để tao yên đi! - Ginia nói.
Amelia thở dài thật mạnh rồi chống gối ngồi dậy:
- Tao yêu mày - cô nói, giọng khàn khàn. Ginia giật mình quay lại.
- Nhưng tao không thể hôn mày được. Tao bị bệnh giang mai.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận