Mùa hè tươi đẹp


TẤT CẢ BỐN NGƯỜI đều bước ra khỏi nhà mà không ai nói gì. Guido và Rodrigues tiễn họ đến trạm xe điện. Guido đội cái mũ bê rê phủ mắt trông chẳng giống anh tí nào nhưng anh ta siết chặt tay cô trong hai bàn tay mình và nói: “Em Ginetta yêu dấu”. Họ đi bộ, hình như vỉa hè đang lún xuống. Amelia choàng vai Ginia.
Trong lúc chờ xe điện, họ nói về xe đạp. Nhưng Guido bước đến gần Ginia và nói:
- Không được đổi ý đó nhé. Anh sẽ không vẽ chân dung em nữa đâu!
Ginia nhìn anh mỉm cười và cô nắm chặt bàn tay anh.
Leo lên xe điện, Ginia nhìn tấm lưng của bác tài và chẳng nói gì.
- Mày về nhà rồi đi ngủ ngay đi - Amelia căn dặn.
- Tao chỉ hơi chuếnh choáng vì chút rượu vang thôi. Tao chưa say đâu, mày đừng tưởng bở - Ginia đáp lại.
- Mày có muốn tao đưa về đến nhà không? - Amelia hỏi.
- Thôi, để tao yên!
Amelia nói với cô về lần trước để giải thích chuyện xảy ra ra sao trong khi Ginia lắng nghe tiếng động của xe điện.
Khi còn một mình trong nhà, Ginia cảm thấy dễ chịu hơn vì không còn ai chăm chăm nhìn mình. Cô ngồi trên giường, ngồi yên như thế cả giờ để nhìn xuống đất. Rồi, đột ngột cô cởi quần áo, kéo mền phủ lên rồi nằm xuống, tắt đèn.

Sáng hôm sau trời có nắng, khi mặc đồ Ginia cảm giác như mình bị bệnh. Cô nghĩ có lẽ Guido đã thức dậy hơn 3 giờ rồi, cô mỉm cười trước gương, hôn bóng mình, rồi bước ra ngoài trước khi Severino về nhà.
Cô ngạc nhiên vì mình bước đi như mọi lần, cảm thấy đói mà chỉ nghĩ đến một điều duy nhất: từ rày về sau cô chỉ gặp Guido khi không có hai người kia. Nhưng có điều là Guido bảo cô đến xưởng vẽ chứ không hẹn gặp ở một nơi nào khác. “Chắc mình thương anh nhiều lắm,” cô nghĩ, “nếu không thì buồn lắm”. Đột ngột mùa hè như trở lại, cô muốn đi, muốn cười đùa, muốn tổ chức các buổi dạ hội. Hình như những điều xảy ra với cô không là sự thật. Cô bỗng bật cười khi nghĩ là trong bóng tối, nếu cô là Amelia thì đối với Guido chắc cũng chẳng có gì thay đổi. “Có lẽ anh ấy thích nghe mình nói chuyện, thích cách mình nhìn, tự nhiên. Anh ấy thích làm bạn với mình, anh thương mình. Anh không tin là mình mới 17 tuổi, anh ấy đã hôn lên mắt mình; và mình đã thành đàn bà”.
Bây giờ thật là tuyệt nếu được làm việc suốt ngày và chờ đợi buổi chiều. “Mình là một người mẫu rồi,” Ginia tự nhủ, “mình với anh đã là bạn.” Cô bỗng thấy thương hại Amelia bởi vì nó không hiểu tranh của Guido đẹp ở chỗ nào. Rồi vào lúc 2 giờ, khi Amelia đến đón, Ginia muốn hỏi bạn một điều, mà cô chưa biết làm thế nào, còn hỏi Guido thì cô không có can đảm.
- Mày đã gặp anh nào trong bọn họ chưa? - Cô hỏi.
Amelia nhún vai:
- Hôm qua, lúc mày tắt đèn, tao cảm thấy chóng mặt và hình như có lúc hét lớn. Mày có nghe tao hé
Amelia nghiêm mặt nghe bạn nói:
- Tao đâu có tắt cái gì - cô từ tốn nói - tao chỉ biết là sau đó mày biến mất. Mày làm như anh Guido đã cắt cổ mày. Hai người đã vui vẻ với nhau chứ?
Ginia nhăn mặt, cô nhìn thẳng về phía trước. Hai người tiếp tục đi bộ đến trạm xe điện kế tiếp.
- Mày có thương Rodrigues không? - Ginia hỏi.
Amelia thở dài và sau đó đáp:

- Mày đừng lo! Tao không thích mấy thằng tóc vàng. Cùng lắm là tao thích mấy cô tóc vàng.
Vậy là Ginia mỉm cười và không nói gì thêm. Cô rất mừng là mình có thể cùng đi với Amelia và thích thú vì hai người khá ăn ý. Họ chia tay nhau dưới hàng hiên bình yên, và từ một góc đường cô nhìn theo bạn và tự hỏi là có phải lúc này bạn đang đi ngồi mẫu cho bà họa sĩ nọ.
Về phần mình, khoảng 7 giờ, Ginia rời khỏi tiệm may và leo lên 5 tầng lầu, chậm rãi để mặt khỏi đỏ. Cô leo chậm, nhưng bước mỗi lần hai bậc thang. Cô tiếp tục nghĩ là nếu không gặp được Guido thì anh cũng chả có lỗi gì. Cô thấy cửa mở: Guido nghe tiếng chân và bước ra đón cô ngoài hành lang. Bây giờ thì Ginia thực sự hạnh phúc.
Cô còn muốn nói chuyện và nói với anh rất nhiều điều nhưng Guido đã đóng cửa và ôm chầm lấy cô. Từ khung kiếng cửa sổ còn có chút ánh sáng chiếu vào. Ginia áp mặt mình vào vai anh. Cô cảm thấy hơi nóng sau làn vải sơ mi. Họ ngồi xuống sô pha và Ginia không nói gì mà chỉ khóc.
Cô khóc và nghĩ “Nếu anh Guido cũng khóc” và cô cảm thấy tim mình nhói lên, cơn đau lra khắp người làm cô cảm thấy như bất tỉnh. Nhưng ngay lúc đó cô cảm thấy bị mất điểm tựa; cô hiểu là Guido đứng dậy nên cô vội mở mắt ra. Cô thấy Guido đứng tò mò, nhìn mình chăm chăm. Cô nín khóc vì cảm thấy như mình đang khóc ở một nơi công cộng. Dưới ánh nhìn đó Ginia chỉ thấy lờ mờ rồi tự nhiên cô cảm thấy một lần nữa nước mắt tràn ra khỏi.
- Này em - Guido nói như anh đang đùa - người ta sống ở đời ít lắm, không cần phải khóc như thế đâu!
- Em khóc bởi vì em rất vui - Ginia nhỏ nhẹ nói.
- Thế thì được - Guido nói - nhưng lần sau em phải nói ngay cho anh biết.
Thế là trong nửa giờ đó Ginia muốn hỏi anh rất nhiều điều về anh và về Amelia, về những bức tranh của anh và những buổi tối anh thường làm gì, anh có thương cô không... nhưng cô không lấy được can đảm nên cuối cùng họ đi qua phía sau bức màn vì ánh sáng trong phòng làm cô có cảm giác như có ai đang nhìn. Trong này, họ hôn nhau, Ginia thầm thì là hôm qua anh đã làm cô đau đến nỗi muốn la lên nên Guido đã nhẹ nhàng hơn, anh khích lệ cô, vuốt ve cô nhiều hơn và nói nhỏ vào tai:
- Rồi sẽ qua thôi, em sẽ thấy hết đau. Hôm nay anh có còn làm em đau nữa không?
Sau đó khi họ nằm trong không gian ấm áp, anh giải thích cho cô nhiều chuyện và nói rằng anh rất tôn trọng một cô gái như cô nên cô cứ an tâm. Lát sau Ginia lần tìm bàn tay anh trong bóng tối và cô hôn lấy nó.

Bây giờ cô hiểu rằng Guido là người tốt, cô bỗng trở nên can đảm và áp đầu vào vai anh, cô nói rất vui khi ở bên anh và luôn muốn được gặp anh một mình vì không được tự nhiên khi có người khác.
- Buổi tối, thằng Rodrigues sẽ trở về đây ngủ - Guido nói - anh không thể bắt nó leo lên mái nhà được. Ở đây bọn anh còn phải là
Nhưng Ginia nói là cô chỉ cần gặp anh trong một giờ, một lát thôi cũng được, vì cô cũng phải làm việc, nhưng cô có thể thu xếp để đến gặp anh mỗi tối và cô chỉ muốn gặp một mình anh thôi. “Khi anh giải ngũ, Rodrigues cũng vẫn đến đây sao?” - Cô hỏi - “Em rất thích nhìn anh vẽ, nhưng lúc không còn ai hết.” Sau đó cô nói là chỉ với điều kiện ấy cô mới sẵn sàng ngồi mẫu cho anh vẽ.
Họ nằm trong bóng tối nên Ginia không biết là đêm đã xuống. Tối hôm đó Severino phải đi làm mà chẳng có gì nóng sốt trong bụng, nhưng đó không phải là lần đầu và anh cũng chưa bao giờ than phiền gì. Ginia chỉ rời khỏi xưởng vẽ khi Rodrigues về.
Những ngày cuối trước khi giải ngũ, buổi tối Guido chuẩn bị vải vẽ rồi sấy khô, sửa lại các giá đỡ và sắp xếp lại trật tự. Anh ít khi ra ngoài. Hình như họ đã quyết định là Rodrigues sẽ còn ở lại nhà anh. Nhưng Rodrigues chỉ biết xả rác và vô tư gợi chuyện mỗi khi Guido có việc cần phải vội. Ginia rất vui vì có thể giúp Guido dọn dẹp nhà cửa và sắp xếp trật tự xưởng vẽ, nhưng trông thấy Rodrigues cô biết là mình có thể làm phiền họ nên quay về và đi dạo với Amelia. Họ đi đến rạp ciné. Trong những điều họ nghĩ cả hai đều muốn che giấu một điều gì nên không dễ dàng nói chuyện suốt cả buổi tối. Ginia biết là Amelia đang có ý gì, vì cô ta thường châm biếm về những cô gái hay những chàng tóc vàng. Nhưng lúc này Ginia đang quí bạn, hơn nữa cô cũng không thể giấu được tình cảm trong lòng mình. Trong lúc về nhà cô kể hết mọi chuyện cho bạn.
Cô hỏi bạn đã có thể dàn xếp mọi việc với bà họa sĩ kia chưa. Amelia bỗng nổi cáu và nói hãy quên vụ đó đi.
- Mày đừng giận nữa - Ginia nói - Tao chưa bao giờ làm mẫu và rất tiếc là mày đã mất việc làm đó.
- Thôi làm ơn đi, cô bạn. Những ngày này mày có người yêu nên bất cần mọi việc. Thì đúng thôi. Nhưng nếu là mày, tao sẽ phải cẩn thận đó.
- Tại sao?
- Anh Severino của mày nghĩ sao? Hắn ta có thích thằng em rể đó không? - Amelia vừa cười vừa hỏi.
- Nhưng tại sao tao phải coi chừng? - Ginia lập lại câu hỏi.
- Mày đã cướp chàng họa sĩ đẹp trai của tao thì còn hỏi gì nữa?
Ginia cảm thấy như bị ai đánh một cú vào giữa ngực, cô bước đi mà cảm thấy đôi mắt của Amelia đang dán chặt vào mình.

- Mà mày đã từng ngồi mẫu cho Guido chưa? - Cô hỏi.
Amelia choàng tay cô và nói:
- Tao nói đùa đấy!
Rồi, sau một lúc yên lặng:
- Bây giờ tốt nhất là hai đứa mình đi dạo, phụ nữ với nhau mà, như thế chẳng hay hơn là nóng máu vì những thằng mất dạy, chưa từng biết thế nào là một cô gái mà thấy ai là cứ nhao nhao theo sau tán tỉnh?
- Nhưng mày đã có Rodrigues mà.
Amelia nhún vai và đặt ngón tay trỏ lên môi nàng.
- Nè, nói tao nghe là tên Guido đó có nhẹ nhàng không?
- Tao không biết
Amelia nâng cằm cô lên và chận cô đứng lại:
- Này, nhìn thẳng vào mặt tao đi - Cô nói.
Họ đang đứng trong góc khuất của một tòa nhà. Ginia không kháng cự vì họ đang nói về Guido. Amelia vội vàng hôn nhanh lên miệng nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui