Mùa Hè Thiên Đường Tập 1: The Summer I Turned Pretty
Tối hôm anh Steven rời Cousins, tôi lại xuống bể bơi để bơi đêm. Vừa xuống tới nơi thì anh Conrad, Jeremiah và anh hàng xóm Clay Bertolet đang ngồi trên ghế uống bia. Anh Clay sống ở tít trong trung tâm thành phố cơ nhưng cũng giống như chúng tôi, cứ Hè đến là anh lại tới nghỉ ở bãi biến Cousins. Anh ấy lớn hơn anh Conrad một tuổi. Mọi người ở đây cũng không phải quý mến gì anh ấy cho lắm. Họ chỉ coi anh như người hàng xóm bình thường, thỉnh thoảng chào hỏi xã giao vài ba câu cho có chuyện.
Ngay lập tức người tôi cứng đờ ra, tay ôm chặt lấy cái khăn tắm. Tôi cũng không biết có nên quay đầu bỏ vào trong hay không. Anh Clay luôn khiến tôi cảm thấy căng thẳng. Tôi tự nhủ: Mình không nhất thiết phải bơi tối nay, tối mai xuống bơi sau cũng được. Nhưng rồi tôi lại nghĩ chẳng việc gì phải làm như thế cả, tôi cũng có quyền tự do như bao người khác, tôi thích bơi ở đây lúc nào thì bơi, đâu cần sự cho phép của ai.
Lấy hết sức bình sinh, tôi tiến lại về phía ba người kia đang ngồi, cố tỏ ra tự nhiên nhất có thể: "Chào, chào". Hai tay tôi túm chặt lấy cái khăn tắm. Thật là gnười khi chỉ có một mình tôi đứng dó với cái khăn tắm và bộ bikini trong khi những người khác đều quần áo chỉnh tề.
Anh Clay ngước mắt lên nhìn và nhận ra tôi: "Chào em, Belly. Lâu lắm rồi không gặp" - anh vỗ vỗ vào chiếc ghế bên cạnh mời - "Ngồi đây"
Tôi rất ghét cái câu "Lâu lắm rôìo không gặp". Vừa khách sáo vừa nhừa nhựa. Nhưng dù sao thì tôi cũng vẫn lịch sự ngồi xuống.
Anh Clay quay sang ôm lấy tôi chào hỏi: "Dạo này em thế nào?" Người anh ấy có mùi bia và nước hoa Polo Sport.
Trước khi tôi kịp trả lời, anh Conrad đã trả lời thay: "Em ý vẫn khoẻ và giờ đã đến giờ đã đến giừo phải đi ngủ rồi. Chúc em ngủ ngon, Belly"
Tôi cố không tỏ ra như một đứa trẻ 5 tuổi khi vùng vằng nói: "Em chưa buồn ngủ, em còn phải bơi đã"
"Cậu nên vào trong nhà đi" - Jeremiah đạt chai bia xuống nhắc nhở - "Mẹ cậu sẽ không thâ cho cậu vì tội bia rượu đâu"
"Mình có đang uóng gì đâu" - tôi nhún vai nói.
Anh Clay chìa chai bia Corona ra đưa cho tôi: "Đây". Anh ấy lại cong nháy mắt với tôi nữa chứ. Anh ấy mà không say thì tôi đi đầu xuống đất.
Tôi còn đang ngập ngừng không biết phải từ chối thế nào thì thấy anh Conrad gắt lên: "Giời ơi! Anh đừng có đua thứ đó cho Belly. Em ấy vẫn còn trẻ con mà"
"Anh đừng có bắt chước anh Steven" - tôi hậm hực nói. Trong một giây tôi đã tính cầm lấy chai bia của anh Clay. Đó sẽ là lần đầu tiên tôi uống thứ đồ uống có cồn này. Nhưng rồi tôi chợt nghĩ, làm như vậy sẽ chỉ càn khiêu khích anh Conrad thêm mà thôi, và tôi sẽ không để anh ấy kiểm soát mọi hành động của mình đâu.
"Không, cám ơn anh" - tôi từ chối.
"Giờ thì em hãy quay về phòng và ngoan ngoãn ngủ sớm đi" - anh Conrad gật đầu hài lòng.
Lại cái điệp khúc hệt như mỗi lần ba người bọn họ cố tình bỏ tôi ở nhà một mình với hai mẹ để đi câu cá đêm với nhau. Hai má tôi nóng bừng lên: "Em chỉ ít hơn anh có hai tuổi thôi nhá."
"Hai tuổi và 3 tháng" - anh Conrad lập tức chữa lại.
Anh Clay phá lên cười, ngồi bên này tôi có thể ngửi thấy mùi hôi hôi từ miệng anh: "Chết tiệt, bạn gái của anh cũng mới chỉ có 15 tuổi thôi" - và rồi anh nhìn tôi đính chính lại - "Bạn gái cũ"
Tôi mỉm cười gượng gạo. Trong lòng tôi đã sớm không ưa anh chàng Clay và cái mùi hôi miệng của anh ta rồi. Nhưng cái cách anh Conrad theo dõi chúng tôi lại khiến tôi cảm thấy thích thú. Tôi thích cảm giác kéo được bạn của anh ấy về phe mình, cho dù chỉ khoảng 5 phút: "Chẳng phải như thế là phạm luật sao?"
"Em đáng yêu thật đấy,Belly ạ" - anh Clay cười nghiêng cười ngả trên ghế khi nghe thấy câu hỏi vừa rồi của tôi.
Bất giác mặt tôi nóng bừng lên: "Thế tại sao hai người chia tay? - tôi giả đò ngây ngô hỏi. Chứ tôi thừa biết câu trả lời là gì: Họ chia tay bởi vì Clay là một gã tồi. Anh ta vẫn luôn là một ã tồi. Đã có lần anh ta tìm cách ấy con mòng biển ăn viên sủi Alka-Seltzer bởi vì "nghe nói loại thuốc này sẽ làm cho bụng của chúng nổ tung".
Anh Clay đưa tay lên gãi gáy: "Anh cũng không biết nữa. Cô ấy đòi tham dự trại ngựa hay gì đó. Các mối quan hệ xa đều thường không có kết quả."
"Nhưng chỉ là vào mùa Hè thôi mà" - tôi phản đối - "Nếu chia tay nhau chỉ vì một mùa Hè thì thật không đáng." Tôi đã thương thầm anh Conrad suốt bao nhiêu năm nay có sao đâu. Tôi vẫn sống khoẻ đấy thôi. Nó giống như một thứ thức ăn nuôi dưỡng tôi suốt bao năm qua. Nếu anh Conrad là của tôi, tôi sẽ không bao giờ chịu chia tay anh ấy chỉ vì không gặp nhau có một mùa Hè - hay thậm chí là một năm học.
Anh Clay mơ màng nhìn tôi, hai mắt lim dim như sắp cụp xuống tới nơi rồi: "Em có bạn trai chưa?"
"Rồi ạ" - tôi vụt miệng nói, trước cả khi kịp định thần ra mình định nói cái gì. Vừa nói tôi vừa đưa mắt nhìn anh Conrad. Như muốn nói: Anh thấy chưa, em không còn là con nhóc 12 tuổi ngốc nghếch dở hơi chả biết gì. Em đã lớn rồi. Và đã có bạn trai. Ai thèm quan tâm rằng chuyện tôi vừa nói là đúng hay sai? Mắt anh Conrad khẽ sáng lên nhưng nét mặt anh thì vẫn thế, khôgn một chút biểu cảm. Chỉ có Jeremiah là có vẻ bất ngờ.
"Belly, cậu có bạn trai rồi á?" - cậu ấy nhíu mày hỏi - "Sao chẳng bao giờ thấy cậu kể về anh ta?"
"Tại cũng không nghiêm túc tới mức đó" - tôi cúi xuống nhặt sợi chỉ thừa trên đệm ghế. Ngay lập tức tôi đã cảm thấy hối hận khi bịa chuyện như vậy - "Nói thật là bọn mình cũng chưa có gì gọi là chính thức cả"
"Thấy chưa? Thế nên anh mới nói chúng ta không việc gì phải duy trì mối quan hệ trong suốt mùa Hè cả. Bởi nhỡ đâu em còn gặp nhiều người khác?" - anh Clay nháy mắt đầy hàm ý với tôi - "Như lúc này chẳng han?"
"Chúng ta đã gặp nhau hơn 10 năm rồi mà, anh Clay" - tôi nói. Suốt bao năm qua anh ấy có thèm để ý tới sự hiện diện của tôi ở Cousins đâu.
Anh Clay quay sang dùng đầu gối hích hích vào chân tôi và nói: "Rất vui được gặp em. Anh là Clay"
Tôi bật cười, không phải vì tôi thấy buồn cười mà vì đó là điều nên làm: "Chào anh, em là Belly"
"Belly, em sẽ tới dự buổi đốt lửa trại của anh tối mai chứ?" - anh hỏi.
"Ừm…Chắc chắn rồi" - tôi cố gắng không tỏ ra là mình vô cùng phấn khích trước lời mời trên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...