Ngày hôm sau Quách Thụy Dương tới phim trường, đạo diễn giới thiệu sơ lược một chút về cậu với mọi người, cũng không nói gì về chuyện Từ Miểu nhưng mà ngày hôm qua lên hot search bạo như thế nên sẽ không có ai không biết chuyện này.
Người và động vật đều giống nhau, đối với kế hoạch đã định ra hay sự việc quen thuộc dù cho không có hoàn mỹ thì cũng dễ dàng tiếp thu, nhưng đối với những chuyện đột ngột, trừ khi có chỗ tốt đến cực đại thì đều cần thời gian để thích ứng.
Quách Thụy Dương chính là đang ở trong tình huống này, dù Hạ Băng nghĩ rằng Từ Miểu ở chỗ này sẽ không tốt bằng Quách Thụy Dương nhưng hiển nhiên hầu hết mọi người đều không nghĩ như vậy -- thay thế bổ sung, có thể được không?
Đạo diễn rõ ràng rất bất mãn với kiểu tình huống này, loại bất mãn này chuyển dời đến trên người Quách Thụy Dương, biểu hiện bằng việc không hài lòng với diễn xuất của cậu.
Chẳng hạn như có một cảnh Phu Kém tức giận vì thị nữ đánh rơi cái ly, Quách Thụy Dương khi diễn thì trừng mắt với thị nữ kia, Hạ Băng nghĩ diễn như vậy là vừa đủ rồi nhưng đạo diễn lại nói cậu không được-- kịch bản viết là phải rống lên tại sao lại không rống.
Quách Thụy Dương đi xuống dưới cùng đạo diễn nói chuyện, cậu cảm thấy nhân vật này không cần diễn đến cường điệu như vậy, sẽ rất xốc nổi, vua của một nước sẽ không xốc nổi như thế.
Nhưng đạo diễn cho cậu một tràng dài, nói cậu không hiểu rõ nhân vật, tính cách nhân vật này chính là không ổn định thậm chí có chút thần kinh, nếu không tại sao sẽ vì một cô gái mà muốn chết muốn sống.
Quách Thụy Dương hơi tủi thân.
Lúc xuống dưới nghỉ ngơi ngồi ở bên cạnh Hạ Băng uống nước, cậu bị NG đến đã hoài nghi nhân sinh.
Quách Thụy Dương không nói chuyện, Hạ Băng nói: "Nhân vật này rất ngu ngốc."
"Em cảm thấy quốc vương thì không nên như vậy." Quách Thụy Dương kiên trì.
"Anh cùng em nói chuyện xưa." Hạ Băng nói: "Quốc vương có ba đứa con, đứa con đầu rất thông minh, con thứ hai cũng thông minh, còn đứa con thứ ba là thiểu năng.
Đứa con đầu là Thái Tử cảm thấy con thứ hai là mối uy hiếp, con thứ hai cũng không cam lòng nên cho người ám hại đối phương, vì thế hai người hãm hại nhau, con thứ hai hại chết con đầu sau đó lên làm Thái Tử.
Chỉ là sau khi con thứ hai kế vị thì thuộc hạ của con đầu làm phản, giết con thứ hai.
Vậy cuối cùng ai làm quốc vương?"
"Đứa con thứ ba thiểu năng?".
Truyện Đam Mỹ
"Đúng vậy, Quốc vương chính là quốc vương, dù thiểu năng hay là thần kinh không bình thường, dù ấu trĩ hay là tâm lý có bệnh đều có thể làm quốc vương.
Không phải quốc vương nào cũng giống như trong tưởng tượng của em, có khả năng nhân vật của em chính là người em còn lại của vương quốc, đúng không?"
Quách Thụy Dương gật gật đầu.
"Hơn nữa cái thân phận quốc vương này được xác định chỉ bằng huyết thống, không có yêu cầu có tư chất mới có thể làm quốc vương.
Trước hết em hãy xoá bỏ cái thân phận quốc vương kia đi, sau đó chỉ nghĩ đơn giản là một chàng trai yêu cuồng si mà thôi.
Anh hỏi em, em với nữ thần sao rồi?"
"A! Em đã quên mất việc này......!Cô ấy vẫn không để ý đến em, em nghĩ em không nên quấy rầy cô ấy nữa."
"Cho nên em không có yêu cuồng si, bình thường con trai rất ít khi yêu cuồng si, người này không được thì đổi sang người khác là tốt rồi.
Hầu hết các nhân vật nam yêu cuồng si đều ở trong sách của các tác giả nữ, nhưng em thử nghĩ lại một chút, ở ngoài đời em có từng gặp qua chàng trai si tình nào chưa?"
"Lúc học Đại học em có thấy qua, giống y bệnh tâm thần phân liệt."
"Vậy em nghĩ lại Phu Kém có giống bệnh tâm thần phân liệt không?"
Quách Thụy Dương giống như được khai sáng!
Nhưng cậu còn có một thắc mắc: "Tác giả nữ sao lại thích một người bệnh tâm thần phân liệt làm vai chính nhỉ?"
"Bởi vì rất nhiều cô gái cho rằng xốc nổi, cuồng loạn, không màng tất cả mới gọi là yêu.
Sẽ đem cái giá trị quan này truyền vào trong tác phẩm, sau đó tất cả con gái có khả năng sẽ bị loại giá trị quan này tẩy não, biến thành một loại giá trị quan phổ biến."
Quách Thụy Dương bị bộ dáng Hạ Băng hù doạ, cậu sùng bái nhìn Hạ Băng, nói: "Ca, anh hiểu được nhiều thứ quá."
"Nếu em muốn diễn hay thì phải suy xét đến nhiều phương diện khác, không phải sinh hoạt của ai cũng giống nhau."
Người phụ trách nhắc nhở mọi người chuẩn bị tốt cho cảnh quay tiếp theo, Quách Thụy Dương lên diễn.
Hạ Băng thở dài một hơi, Quách Thuỵ Dương làm anh mệt muốn chết, anh không thể nói nhân vật này bị viết thành như vậy là vì nếu viết theo bình thường thì Từ Miểu sẽ không diễn được.
Nhưng Quách Thụy Dương cũng đang bị vấn đề này, lúc cậu phân tích nhân vật luôn mang kinh nghiệm của chính mình tới lý giải, chỉ là có rất nhiều nhân vật không có tồn tại ở trong sinh hoạt đời thường, đặc biệt là quốc vương, hoàng đế, các nhân vật linh tinh gì đó, mà những nhân vật này cậu đều dựa vào việc xem các tác phẩm điện ảnh khác để diễn.
Hạ Băng nói bậy một hồi với Quách Thụy Dương thế nhưng Quách Thụy Dương lại tìm được cảm giác.
Đạo diễn cũng cảm thấy cậu tiến vào trạng thái, quay phim sau đó còn khá thuận lợi.
Diễn viên đóng vai nam số 3 Trình Tư trong lúc chờ diễn hỏi Hạ Băng: "Hạ Băng ca, vừa rồi anh với Jerry nói gì thế? Sao cậu ấy lại nghe lời như vậy? Vừa rồi còn ngoan cố với đạo diễn."
"Không có gì, hàn huyên một chút thôi."
Trình Tư cười rất ái muội: "Cậu ấy giống như rất nghe lời anh nha, quan hệ hai người thật tốt."
"Cũng còn được." Hạ Băng thuận miệng trả lời.
"Ôi, Jerry nghe thấy sẽ thương tâm chết mất, ngày hôm qua cậu ấy nhất quyết phải ở cùng phòng với anh đó." Trình Tư chớp chớp mắt với Hạ Băng.
Hạ Băng với Trình Tư không quá quen biết.
Người trong nghề đồn Trình Tư là cong, hơn nữa chuyên môn thích bẻ cong trai thẳng.
Trước đây từng có kim chủ, đoạn thời gian đó Trình Tư được tận lực nâng đỡ, đáng tiếc ngày vui chóng tàn, kim chủ tìm niềm vui mới, vì thế tài nguyên cũng xuống dốc không phanh.
Trực giác Hạ Băng không muốn trả lời câu nói có ý tứ thăm dò của Trình Tư.
Anh cảm thấy Trình Tư quan tâm này đó có hơi vượt rào, bọn họ lại không quá quen.
Hạ Băng không trả lời lại cảm thấy có hơi thất lễ, anh nhìn Trình Tư cười cười, nói: "Tôi đi hút điếu thuốc."
"Ôi chao, hút ở nơi này cũng không sao, em không sợ." Trình Tư lôi kéo góc áo Hạ Băng.
Hạ Băng lại nói: "Còn có những người khác nữa." Hạ Băng nhẹ nhàng phất một cái rồi rời đi.
Hút thuốc chỉ là lấy cớ để đánh gãy đề tài, Hạ Băng không thích hút thuốc nên hút mấy hơi đã trở lại, vừa vặn đúng lúc Quách Thụy Dương xuống dưới sân khấu.
Hạ Băng thấy Trình Tư lôi kéo quần áo Quách Thụy Dương vừa nói vừa cười, Quách Thụy Dương bị chọc cũng rất vui vẻ.
Hạ Băng cảm thấy không ổn nhưng anh cũng không biết cảm giác không ổn này đến từ đâu.
Theo lý mà nói Quách Thụy Dương cùng các diễn viên khác ở đoàn phim vui đùa không phải là rất tốt sao?
Hạ Băng cảm thấy do mình mang theo thành kiến rồi áp đặt lên người ta.
Ngay từ đầu anh đã nghĩ Trình Tư là cong, sau đó cảm thấy Trình Tư tiếp cận là có mục đích.
Quách Thụy Dương là người trưởng thành rồi, cũng sẽ biết xử lý các mối quan hệ là như thế nào, việc này không cần anh nhọc lòng.
Ngày hôm nay làm việc đến 9 giờ tối mới kết thúc.
Hạ Băng liền trở về khách sạn tắm rửa sạch sẽ rồi nằm ở trên giường xem kịch bản.
Nếu không có fan tư sinh thì sinh hoạt hằng ngày của anh cũng rất đơn giản, anh không thích xã giao, đương nhiên làm ông chủ thì phải có chút xã giao nhưng là vạn bất đắc dĩ, trừ chuyện này ra anh cảm thấy không còn gì đáng nói nữa.
Đến 11 giờ nhưng Quách Thụy Dương vẫn chưa trở về, Hạ Băng muốn hỏi cậu khi nào thì trở về bởi vì giấc ngủ của Hạ Băng không được tốt lắm, buổi tối bị đánh thức sẽ rất khó ngủ lại lần nữa.
Anh cầm di động gọi điện thoại đến Quách Thụy Dương, Quách Thụy Dương nửa ngày mới nhận điện thoại: "Ô, ca, làm sao vậy?"
"Khi nào thì em trở về? Anh muốn đi ngủ." Hạ Băng nghe thấy có chút ồn ào nên đoán cậu đang ở quán bar uống rượu.
"Em cũng không biết nữa, Trình Tư vẫn chưa muốn trở về." Hình như Quách Thụy Dương cũng chơi rất vui vẻ, nghe âm thanh không quá thích hợp.
"Em uống rượu?" Hạ Băng nghĩ đến bộ dáng cậu uống rượu thì đau đầu.
"Không có, không có, chỉ uống có một chút."
"Anh bảo Tiểu Lôi đi đón em, em gởi địa chỉ qua cho anh." Hạ Băng sợ Quách Thụy Dương gây ra chuyện xấu bị người khác hại, nói thật anh không quá tin tưởng Trình Tư kia..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...