Mùa Hè Rực Rỡ Của Anh Và Em


Nữ sinh kia cũng thân thiện cười với cô: “Được rồi được rồi, sau này nếu muốn mua đồ ăn sáng, cứ nói với bọn mình, dù sao cũng thuận đường.”Khương Di có chút bị cám dỗ, cô nghĩ cô cũng có thể sống ở ký túc xá, không chỉ để tránh tiếp xúc với Ngu Thư và Ngu Khiết, mà còn tiện đường đi về sau giờ tự học buổi tối.

Nhưng Hoàng Thi Ngữ nói ký túc xá 11 giờ sẽ tắt toàn bộ đèn, cô liền lập tức gạt bỏ ý định đó.Cô còn rất nhiều bài tập về nhà, chỉ đến 11 giờ chắc chắn là không đủ.Lúc 7:10, tiếng chuông vang lên, học sinh đã đến gần đủ.


Hôm nay đến tiết đọc sách Tiếng Anh buổi sáng, Chu Úc Đinh đến kịp giờ vào lớp, giáo viên Tiếng Anh, Nhạc Nhã cũng theo sau đến.Khương Di thấy Nhạc Nhã trừng mắt nhìn Chu Úc Đinh, thấp giọng nói gì đó, nhưng Chu Úc Đinh cà lơ phất phơ cũng chỉ cười không thèm để ý.Không phải cậu ta ra ngoài rất sớm sao? Tại sao bây giờ mới vào lớp? Không lẽ lại đi đánh nhau?Khương Di suy nghĩ lung tung một hồi, bởi vì muốn đọc sách nên cô đành đặt hộp sữa sắp uống xong lên chồng sách.

Chu Úc Đinh vào chỗ ngồi, cặp sách vô tình va vào khiến sữa của cô đổ xuống, vệt sữa trắng đổ ra sách.Khương Di không để ý, cô lấy khăn giấy ra lau sạch sẽ, bắt đầu học thuộc Tiếng Anh.

Cô không quan tâm, nhưng người bạn cùng bàn Châu Thiên Tình của cô quan tâm.Sau khi hết giờ đọc sách, Châu Thiên Tình đã thay cô tìm lại công bằng: “Châu Úc Đinh!”Chu Úc Đinh quay đầu lại, trên khuôn mặt lạnh lùng lộ rõ vẻ buồn ngủ, “Làm sao?”Châu Thiên Tình chỉ vào hộp sữa nói, “Cậu làm đổ sữa của Khương Di, bây giờ cậu ấy không còn gì để uống nữa, buối sáng nhất định sẽ rất đói.”Hả?Thực ra không quan trọng, cô cũng uống gần hết rồi, chỉ còn lại một ít thôi.

Khương Di đang định nói không sao, Chu Úc Đinh nhíu mày nghĩ nghĩ, tựa như đang xác nhận xem mọi chuyện có đúng là như vậy không.Châu Thiên Tình: “Không riêng gì tôi, dì Hàn cũng thấy, cậu đừng thấy bạn học mới mà bắt nạt.”Hàn Dật gật đầu như giã tỏi.“Được rồi, tôi không bắt nạt cậu ấy.”, Chu Úc Đinh nói xong liền mò mò cặp sách của mình, rồi lại mò sang cặp sách của Triệu Càn Khôn bên cạnh.

Cuối cùng lấy ra một chai sữa chua từ cặp sách của Triệu Càn Khôn rồi đặt trước mặt cô, “Đền cho cậu.”Là một chai sữa chua mới tinh, vị việt quất.Khương Di xua tay, “Không cần--”“Cái gì mà không cần, cậu ta cho thì cậu cứ cầm lấy.”, Châu Thiên Tình không hề khách khí, nhỏ giọng nói, “Chu đại thiếu gia cũng không thiếu chút tiền này, lấy được thì cứ lấy đi.”Chu đại thiếu gia? Cậu ấy giàu lắm sao?Đôi mi mỏng của Chu Úc Đinh hơi nhếch lên, lười biếng nói, “Uống đi.”Một lúc sau Triệu Càn Khôn đi ra ngoài lấy nước đã quay về lớp, cậu đặt ly nước xuống, lục lọi cặp sách một hồi rồi hét lên: “Mẹ kiếp! Sữa chua của tôi đâu? Là đứa nào không biết xấu hổ, hôm qua thì trộm Redbull, hôm nay lại trộm sữa chua của tôi!”Chu Úc Đinh ấn cổ cậu ta xuống, ngữ khí không mặn không nhạt nói: “Cậu là trẻ em ba tuổi hay sao mà lúc nào cũng cần uống sữa?”Triệu Càn Khôn tức giận: “Lão tử mới mười bảy tuổi!”Chu Úc Đinh: “Cậu không uống sữa sẽ không cao được hay gì?”“Ai nói, mẹ tôi từng dẫn tôi đi kiểm tra tuổi xương rồi, cho dù không uống sữa cũng có thể cao đến 1m87.”Chu Úc Đinh xoay bút hung ác nói: “Vậy cậu uống sữa cái rắm.”“Được được, là lão tử không xứng!”, Triệu Càn Khôn hùng hùng hổ hổ ngồi xuống, tiếng chuông vào lớp vang lên nên cậu ta cũng không so đo chuyện này nữa.Khương Di thò tay vào ngăn bàn, cầm hộp sữa chua, cảm giác vô cùng khó tả.Chu Úc Đinh có ý gì? Triệu Càn Khôn cũng không phải đứa trẻ ba tuổi, là ý gì? Cậu là đang ám chỉ cô là trẻ con, không cao được?Khương Di bĩu môi, cô cũng đâu có chọc chỗ nào đến cậu ta!Sau khi người đầu tiên ra khỏi lớp, Chu Úc Đinh, Triệu Càn Khôn và Võ Lập đã kéo theo Hàn Dật đến canteen.


Khi rời khỏi vị trí ngồi, Triệu Càn Khôn vẫn còn chửi rủa: “Cậu dám trộm đồ của lão tử đi tán gái, hôm nay lão tử nhất định sẽ róc xương cậu.”Chu Úc Đinh: “Cậu bị thiểu năng trí tuệ hay sao?”…Kết thúc tiết học thứ ba là giờ ra chơi khá dài, làm xong bài tập, Khương Di liền đi đến cuối hành lang để lấy nước.

Lớp 11-1 cách vòi uống nước không xa, nhưng học sinh bên cạnh vòi uống nước rất đông, xếp hàng rất dài.Khương Di và Châu Thiên Tình xếp hàng cuối cùng, Châu Thiên Tình trợn mắt: “Đám nữ sinh này muốn nhìn Chu Úc Đinh thì cứ nhìn đi, nhất định phải tìm lý do đưa nước để nhìn, đúng là chiếm dụng tài nguyên công cộng mà!”“Bọn họ…đều tới xem Chu Úc Đinh sao?”, Khương Di nhìn quanh mới phát hiện phần lớn người xếp hàng quả thật là nữ.Châu Thiên Tình: “Cũng không phải, năm nhất cao trung chính là như vậy.

Năm nhất mình và Chu Úc Đinh học chung lớp, mỗi ngày đều có nữ sinh ra ra vào vào phòng học, dùng đủ loại lý do để nhìn lén cậu ta.”“Bọn họ nói là đến lấy nước nhưng ánh mắt rõ ràng là nhìn chằm chằm vào cửa lớp chúng ta.”Có vẻ như…đúng thật.Khương Di lắc lắc cốc nước con vịt nhỏ màu vàng, nói, “Chu Úc Đinh nổi tiếng lắm sao?”“Tất nhiên, cậu nhìn gương mặt rêu rao của cậu ta mà xem, lúc nào cũng như người nổi tiếng vậy.


Nghe nói không chỉ mỗi học sinh trường chúng ta mà cả trường cấp hai bên cạnh và trường dạy nghề đều có người hâm mộ cậu ta.

Lớn lên đẹp trai quá cũng là một cái khổ mà…”Khương Di nhìn đám đông xếp hàng dài, trong lòng thầm tán thành.Lúc này hàng phía sau lại có thêm hai cô gái, một người có vóc dáng cao gầy, vô cùng nổi bật.Cô gái có thần thái lạnh lùng, cầm cốc nước nói chuyện với người phía sau nhưng ánh mắt lại thỉnh thoảng liếc về phía của lớp 11-1, đứng bên cạnh cô ấy là Ngu Thư.Châu Thiên Tình dùng khuỷu tay huých vào Khương Di rồi kéo cô lên tầng bốn.Khương Di khó hiểu: “Cậu làm gì vậy? Không lấy nước sao?”“Chúng ta đi lên tầng bốn lấy.”, Châu Thiên Tình chỉ vào cô gái cao lớn kia, thấp giọng nói, “Thấy không, nữ sinh kia tên là Phương Duy Tiểu, lớp 11-7, bố cậu ta là hiệu trưởng trường, cậu ta là fan bạn gái của Chu Úc Đinh, là người có khả năng cao nhất có thể trở thành bạn gái chính thức.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận