Mùa Hè Mang Tên Em

Nhà sách Nhất Phương sau giờ cơm trưa không một tiếng người, chỉ có chiếc loa đang phát bài nhạc Pháp êm ái trong trẻo.

Vạt nắng len qua ô cửa sổ phủ quanh thiếu nữ một vầng sáng lờ mờ.

Thiếu nữ nghe tiếng bước chân chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt tựa suối nước trong thấy đáy.

“Chú…”

Cô gọi cậu, âm vang nhẹ tênh như nhành bồ công anh phiêu lãng trên đồng vắng.

“Chú…” Cô ngửa nhìn cậu, chậm rãi đứng lên, “Mình nghĩ bài này suốt nãy giờ, chỉ mình được không?”

Trương Chú bước lại gần, vầng sáng tan ra, gương mặt và dáng người thiếu nữ trở nên rõ ràng trong đôi mắt. Da cô trắng như sứ, trơn mát như ngọc.

Cậu cúi nhìn đề bài, nhưng đôi mắt rơi trên trang giấy chỉ thấy nét chữ thiếu nữ xinh đẹp. Trương Số, Trương Số, viết chi chít chằng chịt.

Cậu ngẩng lên, giữ im lặng. Cô gái cười tinh nghịch, sà vào lòng cậu, “Mình sai rồi mình sai rồi, Chú có thể phạt mình.”

Đôi môi thiếu nữ mềm mịn như kem sữa, Trương Chú tưởng mình đang hôn một đám mây.

Cậu giam cô vào giữa ghế và lồng ngực mình, cố nhịn ý muốn bẻ gãy eo lưng cô, cánh tay chống lên mặt bàn căng cứng.

“Chú à, Chú…”

“Chú à…”



Trương Chú choàng tỉnh.

Mồ hôi rịn ướt trán. Cậu đưa mắt nhìn xuống, không ngoài dự đoán, tấm chăn mỏng ngày hè đã phồng lên một cục, còn ươn ướt.

Trương Chú đỡ trán chửi tục: “Chó thật!”

Cậu nhìn đồng hồ, sáu giờ sáng.

Nắng chiều đâu ra kia chứ.

Phải mẹ nó khác như trời với đất.

Trương Chú bò dậy đi tắm. Dưới vòi hoa sen, đôi vai thiếu niên nảy nở, cánh tay chắc nịch cơ bắp. Cậu vuốt ngược tóc mái ra sau, ngửa đầu mặc dòng nước lạnh giá xối lên gương mặt đỏ ửng.

Đã là lần thứ mấy rồi?

Mỗi lần chạm vào cô, đến tối y rằng sẽ mơ xuân liên hồi. Mới đầu chưa trông rõ mặt, chỉ nghe thấy tiếng, sau đó có thể thấy mặt, nhưng áo quần ngay chỉnh. Còn lần này…

Lần này cậu có động chạm gì cô đâu?

Thế là lại không nhịn được rủa thêm một tiếng tục tĩu.

Trương Chú cậu chỉ có tí bản lĩnh thế thôi ư?

Lúc trước cùng xem đống “của báu” của Hầu Tuấn Kỳ, cậu chẳng hề bị ảnh hưởng gì cả.

Hầu Tuấn Kỳ còn giễu cậu liệt dương.

Nhưng đúng là cậu không có quá nhiều cảm giác, mới đầu xem thấy cũng khá hay ho, nhưng xem tới xem lui cũng chỉ có như thế. Cậu không thể nhớ nổi gương mặt diễn viên, cứ gấp lại là quên hết, càng không đến trình độ chỉ nhìn một bộ phận đã đoán được là ai như Hầu Tuấn Kỳ.

Có phải là tác dụng chậm không? Bực mình quá bực mình quá!


Trương Chú lau tóc đi ra khỏi phòng tắm, mới quay lưng đã va vào Trương Tô Cẩn đang khoanh tay dựa tường.

“Móa, chị, mới sáng sớm chị làm cái gì vậy?!”

Trương Tô Cẩn nhìn gương mặt ngày càng sáng sủa và bờ vai chắc nịch của thiếu niên, “Chú của chị lớn rồi.”

Đôi tay Trương Chú đang lau tay chững lại, quay sang nhìn chị mình ngờ vực, “Chị làm sao đấy, làm em rợn hết người!”

Trương Tô Cẩn nói: “Thế mới sáng sớm em đi tắm cái gì, không phải tối qua mới tắm à?”

“Nóng.” Trương Chú vòng qua chị, lắc đầu làm mấy giọt nước bắn văng ra.

Trương Tô Cẩn nhìn thiếu niên non trẻ cao hơn mình cả cái đầu, mỉa mai chê bôi: “Điều hòa phòng em bật có 16 độ, thế còn nóng?”

“Ai mượn chị lo, có cần em trả tiền điện nước không?” Thiếu niên vào phòng thay đồng phục đi ra.

“Chậc,” Trương Tô Cẩn than thở, “Vớ bừa miếng vải rách cũng đẹp trai thế này, không hổ là Trương Chú nhỉ?”

Thiếu niên cười vừa hí hửng vừa vênh váo, “Không xem là em trai ai.”

Tức thì nhớ ra thứ đang mặc là áo do chính tay mình thiết kế, bèn đổi lời, “Gượm đã, đây mà là vải rách? Cái hình này ấy, chị nhìn cho kĩ vào, tiêu chuẩn nghệ thuật gia đấy!”

Trương Tô Cẩn cười, chọc vào trán cậu.

“Hôm nay không cần nấu cơm mà, chị dậy sớm vậy làm gì?” Trương Chú hỏi.

“Nấu cơm sáng cho em, không ngờ ai kia dậy sớm hơn gà gáy, chị còn chưa kịp làm gì.” Trương Tô Cẩn đi vào bếp, bê hai bát hoành thánh ra, “Đồ đông lạnh, ăn tạm đi.”

Trương Chú sải chân tới bàn ăn, ăn một cách thỏa mãn, nhồm nhoàm nói: “Sau này nếu không cần chuẩn bị cơm bán thì chị cứ ngủ đi, không cần nấu cơm sáng cho em, em ra ngoài ăn linh tinh được rồi.”

Trương Tô Cẩn nhướng mày: “Hử? Đã biết lo cho chị rồi à, sao độ này dịu dàng quá vậy?”

Trương Chú: “Không nghe thì thôi.”

Trương Tô Cẩn: “Em cứ thế không tìm được bạn gái đâu.”

Trương Chú nhìn chị bằng ánh mắt như nói “Chị điên hả”, “Phụ huynh nhà người ta toàn lo con cái yêu sớm, sao mỗi chị lạ vậy?”

Suốt ngày dò hỏi bóng gió.

“Không cho yêu sớm chỉ vì đa số chưa có nhận thức đúng đắn, cũng không bảo vệ được con gái,” Trương Tô Cẩn cười cười, “Nhưng chị cảm thấy Chú có khả năng tự nhận thức và phán đoán, đồng thời cũng bảo vệ được con gái người ta, lúc trước không thầy dạy cũng biết đường đỏ có thể giảm đau khi tới tháng mà?”

“Cái đấy là thường thức chứ?” Trương Chú gượng gạo cúi đầu, chống chế, “Đừng có lo vớ vẩn.”

“Còn chị đấy!” Trương Chú ăn hết hoành thánh, ngẩng lên nhìn Trương Tô Cẩn, “Chị yêu đương mà cuối tuần không hẹn hò gì à?”

Trương Tô Cẩn thu dọn bát đũa, bảo: “Lát nữa đi.”

Trương Chú nhướng mày, hân hoan vỗ vai Trương Tô Cẩn, “Chị ta còn dạy được! Đi đi, trước mười giờ tối phải về nhà!”

Trương Tô Cẩn: …

Trương Chú đeo cặp sách định đi, bị Trương Tô Cẩn gọi giật lại: “Trương Chú.”

Trương Chú giật nảy mình, gọi cả tên cúng cơm thế này e có chuyện thật rồi. Cậu ngoảnh lại, “Sao vậy?’

“Nếu em yêu đương, nhớ nói cho chị biết. Không, nhất định phải nói cho chị biết.” Đôi mắt Trương Tô Cẩn đầy kiên quyết và nghiêm nghị, “Chị có chuyện rất quan trọng muốn nói với em.”


Trước cái nhìn chăm chú ấy, Trương Chú không thốt nổi những lời bông đùa. Sau chốc im lặng, cậu trả lời: “Em biết rồi.”



Chiều Chủ nhật, A6 mặc đồng phục lên trường tập xếp đội hình vào sân.

Áo lớp có màu vàng chói lóa, rất nổi bật, in mấy chữ viết kiểu nghệ thuật Trương Chú vẽ. Tổng thể là chữ SIX, nhưng giữa các chữ cái còn giấu hình chân dung chibi của Vương Duy. Mặt thầy béo tròn, trên đầu lưa thưa mấy cọng tóc nghiêng ngả rất có thần, phong cách dễ thương nhưng không non nớt, giống kiểu nghệ thuật đường phố, cả lớp đều rất hài lòng.

Đi đội hình phải giơ băng rôn, nội dung băng rôn của A6 là: Ấy có tình thơ ý họa của ấy, mình có sơn thủy điền viên của mình, tuy chỉ là bản lậu.

Đằng sau in chân dung chibi của Vương Duy mà Trương Chú thiết kế.

Có vẻ mọi người tham gia hội thao đều như vậy, trêu chọc chủ nhiệm lớp là chính.

Thịnh Hạ còn tưởng phải tập mấy ngày, không ngờ đi có vài vòng đã được thả. Tân Tiểu Hòa nói nghi thức khai mạc trong hội thao của trung học phụ thuộc vô cùng qua loa, không cần đội ngũ chỉnh tề, miễn mặc áo lớp, có thể nhận ra là người của lớp nào là được. Mà cũng không cần diễn tập, vì dù gì cuối cùng chỉ cần đi ngang qua khán đài là xong.

Vì vậy Thịnh Hạ cũng không cần tập giơ biển, muốn giơ thế nào thì giơ.

Đây mới đúng là hội thao chứ, không để ý tiểu tiết, đề cao vận động.

Hội thao diễn ra từ thứ Tư tới thứ Sáu. Sáng thứ Tư khai mạc, Thịnh Hạ vẫn 6 giờ đến trường như mọi ngày, làm bài nghe tiếng Anh một lúc thì Phó Tiệp tới gọi.

Phó Tiệp mở hộp trang điểm đặt trên bàn. Thịnh Hạ nhìn đủ thứ chai lọ sặc sỡ và hai cây cọ trông giống nhau nhưng vẫn hơi khang khác, ngập ngừng hỏi: “Cô Phó, phải dùng hết chỗ này ạ?”

Thế thì phải tới năm nào tháng nào mới xong?

“Đương nhiên không rồi,” Phó Tiệp trả lời, “Nhưng cũng gần như thế.”

Thịnh Hạ: …

Cô ngồi trên ghế của Phó Tiệp, Phó Tiệp đứng trang điểm cho cô. Thịnh Hạ thấy hơi ngại, “Cô Phó, hay để em về lớp bê ghế lên?”

“Không không không, không cần, cô cũng không ngồi được.”

Vậy là Thịnh Hạ cứ nhìn bàn tay Phó Tiệp liên tục đổi các loại công cụ đưa qua đưa lại trước mắt.

“Tốt quá, trẻ tuổi tốt thật, không kén phấn chút nào.”

“Tốt quá, hình dáng lông mày hoàn hảo không cần sửa.”

“Tốt quá, cái mũi này còn không cần đánh khối, đánh tí highlight nào.”

“Thích thật, lông mi cũng không cần gắn mi giả luôn.”

“Tốt quá, viền kẻ mắt cũng không bị lem.”



Đồng hồ trên bàn chạy từ 6 giờ 40 đến 7 giờ 55, cuối cùng Phó Tiệp đã xong bước cuối cùng, nâng cằm Thịnh Hạ lên ngắm nghía trái phải, mắt hất lên vô cùng hài lòng, “Hoàn hảo, mau đi đi, thay đồ rồi còn làm tóc.”

Hả? Còn chưa xong ư?

“Em đi xuống gọi người lên giúp, mang hết lễ phục với phụ kiện gì gì đó ra chỗ sân vận động.” Phó Tiệp căn dặn, “Cô thu dọn tí đã.”

“Dạ.”


Nhà trường chuẩn bị một căn phòng ở sau khán đài trên sân vận động cho các nữ thần trang điểm thay đồ, tránh việc các bạn phải mặc lễ phục đi khắp nơi.

Thịnh Hạ cứ thấy như mặt mình dính thứ gì đó, người cứ căng ra không tự nhiên nổi.

Cô cúi đầu đi về lớp, định gọi Tân Tiểu Hòa. Không thấy bạn ở chỗ ngồi, Thịnh Hạ đứng ngoài cửa ngó dáo dác.

“Ê, Thịnh Hạ!”

Có người thấy cô, gọi khẽ, khiến gần như mọi người đều ngoái lại nhìn.

“Đẹp quá…”

“Nữ minh tinh!”

“Đẹp nhất hôm nay.”

“Là Thịnh Hạ à…”

Thịnh Hạ ngẩn ra một thoáng. Cô có thể nhận ra trong ánh mắt của mọi người là lời khen, là sự kinh ngạc. Cô cảm thấy lòng bàn tay ran lên, gò má cũng nóng dần. Cô không biết bây giờ trông mình thế nào, trước nay cô vẫn thấy mình không hợp với việc trang điểm, khi trước biểu diễn cũng chỉ vẽ lên mặt những hình vẽ kì quặc, trang điểm xong thì không còn giống mình nữa nên dần dà cô không trông chờ nhiều vào nó…

Đang thất thần, từ đằng sau vang lên một giọng nói bất cần, “Làm gì vậy, đứng đây cản đường?”

Thịnh Hạ víu vào khung cửa, ngoái cổ nhìn, va vào cái nhìn bực dọc của Trương Chú.

Cô đứng gọn vào một bên, giải thích: “Mình đang tìm Tiểu Hòa.”

Bốn mắt nhìn nhau, Trương Chú mới dợm bước vào lớp đứng ngẩn tại chỗ như hóa đá, biểu cảm thờ ơ vốn dĩ dại ra trong một thoáng ngắn ngủi.

Mắt giao mắt, im lặng phủ trùm.

Đôi mi chuốt mascara của Thịnh Hạ vì ngẩng lên mà rung khe khẽ, chớp xuống chớp lên.

Khoảng thời gian từ 8 giờ đến 8 giờ 1 phút, yết hầu Trương Chú lên xuống liên hồi, ngẩng đầu chuyển mắt nhìn vào trong lớp. Tân Tiểu Hòa không hề có mặt.

Toàn thể thần dân A6 đều ngoái ra nhìn, nhìn bộ mặt của cả lớp hôm nay.

Trương Chú hỏi: “Tìm cậu ấy làm gì?”

Giọng nói hơi gượng gạo.

Từ khoảng cách và góc nhìn này, cô lại nhìn thấy yết hầu như hung khí của cậu. Tim cô rộn lên, cũng lảng mắt nhìn ra chỗ khác, cúi đầu trả lời: “Mình nhờ Tiểu Hòa bê hộ ít đồ.”

Trương Chú hắng giọng, “Bê lễ phục?”

Sao cậu biết nhỉ? Thịnh Hạ gật đầu, “Ừm.”

“Đi thôi, mình bê hộ.” Cậu ném cái cặp sách của mình lên ghế cuối của dãy bàn sát cửa sổ, chẳng buồn nghĩ xem đó là bàn ai đã quay lưng đi về phía cầu thang.

Thịnh Hạ mím môi, nhấc bước đuổi theo.

Các bạn trong lớp ai nấy quay mặt nhìn nhau, trên mặt cùng nở nụ cười thích chí, tụm năm tụm ba xì xào.

“Chắc đang hẹn hò rồi, trông điệu bộ này, không thể sai được!”

“Trông cũng khá xứng đôi.”

“Nhưng không phải Trương Chú thích Trần Mộng Dao à?”

“Chuyện từ đời nào rồi, Trương Chú quay xe theo Thịnh Hạ lâu rồi.”

“Thật chứ?”

“Ai không thấy hai cậu đấy truyền giấy cho nhau?”

“So với Trương Chú, Thịnh Hạ đúng là thỏ trắng ngây thơ nhỉ?”

“Xinh xắn tốt tính, ai gặp mà không thay lòng đổi dạ?”


“Đẹp quá đẹp quá mình ghen với mỹ nữ nhưng không ghen với tiên nữ, mình làm được!”

“Ánh mắt của Trương Chú ban nãy đáng sợ thật, trở mặt đến là nhanh.”



Phó Tiệp thấy Trương Chú tới giúp thì nhướng mày, ý cười lan ra trong đôi mắt: “Đã có đồng chí nam tới, thế thì mình em bưng hết đi, Thịnh Hạ không cần làm gì cả, nhỡ tí ra mồ hôi lớp trang điểm sẽ không đẹp nữa.”

Thịnh Hạ thấy ngại, vì thực ra không cần phải thế.

Trương Chú cũng hơi hất mày, gật đầu bảo, “Được.”

Cậu cúi xuống bưng hết chồng hộp dưới đất lên, “Bưng đi đâu?”

“Sân vân động. Thịnh Hạ, em dẫn em ấy đi.” Phó Tiệp nhìn lên, “Sau đó mặc váy trước, những món khác để lại, cô thu dọn xong sẽ tới mặc cho.”

Thịnh Hạ gật đầu.

Hai người một trước một sau đi xuống tầng, một trước một sau đi qua hành lang chỗ A6, nghe từ trong lớp vang lên một tràng tiếng hú hét hoan hô.

Thịnh Hạ rảo bước nhanh hơn, Trương Chú thì cứ như không nhìn thấy, bước đi vẫn đều đặn như thường. Cả hai đi qua vườn hoa đến sân vận động.

Trên sân vận động, những lá cờ đầy màu sắc bay phấp phới, người đông như biển.

9 giờ khai mạc, khối 10, 11 đã tới đông đủ, loa trên sân phát bản nhạc nền sôi động, học sinh ai cũng mặc áo lớp, màu áo nhuộm màu đường chạy và sân cỏ xanh mướt thành lá cờ sặc sỡ nhiều màu.

Sân vận động được xây dựng theo tiêu chuẩn quốc tế, vòng một vòng đi đến khán đài chính phải đi rất xa, đấy là chưa kể còn phải xuống cầu thang.

Thịnh Hạ ngoái ra sau, “Cậu bưng được không, để mình bưng hộp nhỏ cho nhé?”

Mới dứt câu, đôi chân đã vì cái ngoái lại này mà hụt mất một bậc thang…

“Cẩn thận đi chứ!” Trương Chú suýt đã vứt mớ đồ đang bưng đi để đỡ, thấy cô tự đứng vững được thì thở phào, bực dọc trách, ánh mắt như nhìn đứa khó bảo, “Bồ tát bùn, đi đường phải để ý.”

Thịnh Hạ vỗ ngực, để ý bước đi, không đòi giúp cậu nữa.

Đúng là xấu hổ thật.

Không biết vì lớp trang điểm của Thịnh Hạ hay vì bản thân Trương Chú đã quá nổi tiếng từ hôm phát biểu dưới cờ mà lúc này, khi họ đi qua đường chạy luôn có vô số người ngoái nhìn.

Thậm chí Thịnh Hạ còn thấy có người chụp hình họ. Trước ngực người nọ đeo bảng tên phóng viên trường.

Cô hơi hối hận vì đã để Trương Chú giúp.

Chịu đựng tới khi đến phía sau khán đài, Thịnh Hạ nhìn số phòng trên cửa.

Hôm Chủ nhật Hầu Tuấn Kỳ đã dẫn cô tới đây, từ 12A1 đến 12A10 đều ở phòng 105.

Phòng 105 mở rộng cửa, bên trong loáng thoáng tiếng nói cười vọng ra.

“Đến rồi,” Thịnh Hạ quay lại, lấy ba cái hộp nhỏ từ chồng hộp của cậu, giải thích, “Để vậy thì cậu khó vào cửa.”

Trương Chú cong môi, “Tốt, còn biết báo trước một tiếng, Bồ tát bùn vẫn có tu dưỡng của Bồ tát bùn.”

Thịnh Hạ: …

Thịnh Hạ đi vào quan sát, thấy trong phòng cũng có mấy bạn nam mới quay lại gọi Trương Chú, “Vào được đó.”

Người bên trong cũng đã chú ý đến tiếng động ở cửa, đồng loạt nhìn ra, tức thì thấy một đôi bích nhân đi vào.

Quả thật có thể gọi là bích nhân, hai chữ xứng đôi chỉ thiếu điều in luôn trên đầu.

Họ mặc áo lớp giống nhau, nếu không xuất hiện ở hội thao thì đoan chắc sẽ bị nhầm thành một đôi hẹn hò.

Cả khối 12 không ai không biết mặt Trương Chú, cuốn tiểu thuyết viết từ những tin đồn về cậu có thể truyền khắp sân trường, nữ chính trong đó là hoa khôi, bây giờ đang thay đồ ở gian bên trong.

Nếu vậy, cô bạn xinh xắn bên cạnh cậu lúc này kia là ai?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận