Mùa Hè Mang Tên Em


Trưa thứ Bảy, Trương Chú xuất hiện dưới tòa kí túc nữ số 23.

Vốn cậu đã chọn một nơi kín đáo để chờ, song vì còn ôm bó tu-líp nên vẫn nổi bần bật.

Chốc chốc người trong quán trà sữa lại liếc ra cậu, cùng nghển cổ chờ đợi vai nữ chính của cậu xuất hiện.
Đang giữa giờ cơm trưa, người tới đi tấp nập ở khu kí túc.

Khi Thịnh Hạ đi ra, các thực khách gần như có thể chắc chắn cô là người anh chàng kia đứng đợi.
Trùng hợp hôm nay cô mặc áo khoác trắng, đội mũ bê-rê trắng, răng trắng môi hồng, mặt như tranh vẽ.

Dáng vẻ tựa bó tu-líp đang chờ được tặng.
Thịnh Hạ nhận hoa, vui ra mặt, “Đẹp quá!”
Trương Chú gật đầu, ngắm nghía mặt cô, “Đẹp quá.”
“Đã bảo mọi việc mình lo rồi mà?” Thịnh Hạ nhấn mạnh.

Cậu lại còn trộm tiêu tiền.
Trương Chú: “Từ giờ cậu bảo đi đâu thì đi đó.”
Thịnh Hạ đặt bó hoa vào rổ Tiểu Mặc một cách cẩn thận.
Tiểu Mặc là tên cô đặt cho chiếc xe điện mới.

Nguyên định đặt tên Tiểu Lục nhưng Trương Chú gạt đi, nói cô là người có văn hóa mà đặt tên chẳng để ý gì cả.
Nghe lời này, người có văn hóa trả lời: Tên giản dị dễ nuôi.
Quả thật Tiểu Mặc cực dễ nuôi.

Thịnh Hạ chỉ dùng nó làm công cụ thay đi bộ trong trường, hơn tuần mới phải sạc một lần.

Tuy thế vì hành trình hôm nay nên cô đã sạc đầy điện.
“Chạy xe đi à?” Trương Chú hỏi.
“Ừm.” Thịnh Hạ đã trèo lên xe, cắm chìa khóa, “Lên đi chứ?”
Trương Chú: …
“Để mình chạy nhé?” Đây là tự tôn cuối cùng của cậu.
Thịnh Hạ: “Để mình đèo.”
Trương Chú: “Đèo được rồi à? Chẳng biết hồi lớp 12 ai bảo không chở được mình ấy nhở?”
Tất nhiên Thịnh Hạ chưa quên chuyện này.

Thực ra khi ấy cô chỉ viện đại một cái cớ để không phải chở cậu thôi, ai biết da mặt cậu dày tới vậy?
Thịnh Hạ: “Mình hay chở bạn cùng phòng, giờ cứng tay rồi.”
Trương Chú: “Đợi trời ấm lên rồi cho cậu chở.

Xuống đi, mình ngồi trước.”
Thịnh Hạ không cãi lại cậu, ngoan ngoãn dịch ra yên sau.
Cậu khởi động xe, nhắc: “Ngồi sau chắn gió.”
Lời thoại quen thuộc này…
Hôm ra công viên ven sông cô không dám ôm, còn bây giờ họ đã danh chính ngôn thuận.

Thịnh Hạ vòng tay ôm eo cậu, áp mặt vào lưng cậu.
Cảm giác tay bị cậu gỡ ra.

Thịnh Hạ cau mày.

Chẳng lẽ cậu không định để cô ôm?
“Đừng để tay bên ngoài, lạnh đó.” Tay trái cậu giữ càng xe, tay phải nắm tay cô nhét vào túi, nhắc nhở, “Bên trái.”
“Ờ.” Thịnh Hạ đáp lại, tay trái cũng ngoan ngoãn mò tới túi áo khoác của cậu, đút vào trong.

Trong túi râm ran hơi ấm từ cơ thể cậu, ủ ấm tay cô.
Bữa trưa Thịnh Hạ chọn một quán ẩm thực Nam Lý.

Review nói món ăn ở đây nấu vị chính tông.
Quán ăn nằm ở trung tâm thương mại gần trường.

Đỗ xe ngay ngắn, Thịnh Hạ lôi cái máy ảnh kĩ thuật số ra khỏi túi xách, quay ống kính vào Trương Chú và điều chỉnh các thông số.
Gương mặt đẹp trai phóng đại của cậu hiện lên màn hình.
“Action.” Cô ra dáng chỉ huy.
Trương Chú: “Lại bài tập của câu lạc bộ nhiếp ảnh?”
Thịnh Hạ: “Ừm, làm một kỳ vlog thường ngày.”
“Thế quay đàng hoàng.” Trương Chú ra vẻ phối hợp như mọi lần, tay nắm tay cô, mặc cô rì rầm lấy cảnh đằng sau.
Tới tầng ẩm thực, Thịnh Hạ đưa máy ảnh cho Trương Chú, lấy điện thoại ra coi bản đồ, “Cầm hộ mình một lát, mình đi tìm quán ăn.”
Nói rồi bước phăm phăm về trước, đối chiếu vị trí hiện tại với trên bản đồ.
Trương Chú liếc tấm biển cỡ lớn phía trên, im lặng, lẽo đẽo theo cô lượn cả vòng quanh tầng ẩm thực.
Về lại chỗ cũ, Thịnh Hạ khó hiểu: “Sao không thấy nhỉ?”
Trương Chú cầm máy ảnh, cuối cùng không nhẫn nhịn nổi phải lên tiếng, “Hướng dẫn viên ngốc nghếch, liệu có khả năng cậu đã đứng ngay trước cửa rồi không?”
Thịnh Hạ ngẩng phắt đầu, nét mặt chuyển sang bối rối, “Ặc…” Cô quay lại định nói gì, thấy ống kính máy ảnh nhắm ngay vào bản thân, “Cậu quay mình đấy à? Không được quay mình!”
Cô vươn tay định giằng lại.

Trương Chú giơ máy ảnh lên cao, khiến cô quá đà ngả vào lòng cậu.

Trương Chú nhịn cười đỡ cô, tuy thế tay chân không hề thoái nhượng.

Ống kính vẫn đang chĩa xuống từ bên trên.

Trên màn hình hiện ra gương mặt tức tối của cô, gương mặt từ xấu hổ sang đến bất lực rồi cuối cùng là buông xuôi, “Đằng nào cũng là máy ảnh của mình, mình xóa là được.”
“Thế à?” Trương Chú lại giơ lên cao hơn, “Thế tại sao không được quay?”
Đang là giờ cơm, quán nào quán nấy xếp hàng dài, nhân viên tiếp đón và thực khách chờ bàn đều nhìn họ thích thú.
Thịnh Hạ vội đứng thẳng trong lòng cậu, lùi lại hai bước.

Khi cơn xấu hổ khiến cô sắp sửa nổi giận, Trương Chú đã kịp thời kìm phanh.

Cậu trả máy ảnh cho cô, ra đòn trước phủ đầu: “Đừng giận, đằng nào về cũng xóa được mà.”
Thịnh Hạ: …
Lấy số xong, đằng trước còn gần mười bàn đang chờ.


Cô than khát, Trương Chú bảo chờ tại chỗ, cậu đi mua trà sữa cho.

Trong khu này có quán trà sữa cô cực thích.
Thịnh Hạ gật đầu theo quán tính, gật xong lại lắc đầu, đứng dậy, “Không được, mình đi nữa.

Mình phải đi trả tiền.”
Trương Chú phì cười.

Hôm nay cô quyết phải trả tới cùng đấy hả?
Cậu không nói nhiều, hiền lành thuận theo: “Ừm.”
Không biết có phải ảo giác hay không, Thịnh Hạ cảm thấy cặp tình nhân bên cạnh nhìn họ với ánh mắt rất lạ.
Quán trà sữa cuối tuần đông như trẩy hội, chờ mãi lâu mới mua xong.

Khi về quán ăn đã quá số.

Thịnh Hạ đang định xếp hàng lại hoặc đổi quán khác, Trương Chú đã nói gì với nhân viên tiệm.

Nhân viên bảo họ chờ một lát, sẽ xếp chỗ cho ngay.
“Vậy cũng được?” Thịnh Hạ tò mò.
Trương Chú: “Miễn không qua lâu quá, thì không sao.”
Không ngờ có tiếng nói hống hách vang lên từ đằng sau: “Đáng lý phải tới bọn tôi chứ, phục vụ đâu?”
Tiếp đó là giọng nữ hùa theo: “Đúng vậy, sao lại cho người khác chen hàng?”
Là cặp tình nhân kia.

Cô gái ôm một bó hoa trong lòng, có vẻ cũng đang đi hẹn hò.
Nhân viên giải thích là lỡ số chưa quá ba bàn thì vẫn chấp nhận.

Anh chàng vẫn không phục, hở ra là bố mày thế nọ bố mày thế kia, còn đòi gặp quản lý cửa hàng, thái độ rất gay gắt.
Phục vụ khó xử.

Thịnh Hạ nói: “Vậy để họ trước đi, bọn em xếp ra sau.”
Trương Chú cũng đồng ý.
Nhân viên nhìn họ cảm kích.
Đợi khi tới lượt họ, run rủi thế nào số bàn cũng ngay cạnh cặp tình nhân kia.
Lúc gọi món, Trương Chú lại quay ống kính về cô, hỏi: “Gọi cái gì?”
Thịnh Hạ coi thực đơn gọi mấy món, hỏi cậu muốn thêm gì nữa không.

Mới ngẩng lên đã thấy mình lọt vào ống kính, cô tức tối, “Còn quay thì không cho cậu ăn nữa.”
Trương Chú phỏng vấn rất ra dáng: “Thế chủ đề vlog là gì? Không cho Trương Chú ăn cơm?”
Thịnh Hạ: “Chủ đề ngày thường, chủ yếu rèn cắt ghép biên tập.” Cô định quay cảnh trong trung tâm thương mại, trên đường phố, quay những món ăn ngon, dù không có người vẫn có thể cắt ghép thành những thước phim đẹp.
Tất nhiên cũng muốn lưu giữ ngày hôm nay.
Sở dĩ tham gia câu lạc bộ nhiếp ảnh, một vì cảm thấy ai cũng có sở thích, riêng cô chẳng biết gì ngoài đọc sách học tập, hoạt động ngoài giờ quá mức đơn điệu; hai vì hôm đó vô tình quay hình cậu, về sau thi thoảng nhớ tới thước phim ấy, chợt nghĩ dùng ống kính ghi lại một vài khoảnh khắc cũng là điều rất tuyệt.
Trương Chú: “Hôm nay còn định làm gì nữa?”
Thịnh Hạ khép menu: “Ăn xong đi xem phim.”
Trương Chú: “Phim gì?”
Thịnh Hạ: “Phim khoa học viễn tưởng mới ra.”
Trương Chú: “Sau đó thì sao?”
Thịnh Hạ: “Đi khu trò chơi điện tử.”
Trương Chú: “Ừm, rồi sau đó nữa?”
Thịnh Hạ: “Chắc là đi hát.”
Trương Chú: “Cậu hát?”
Thịnh Hạ: “Đương nhiên là cậu hát.

Mình muốn nghe.”
Trương Chú: “Vậy phải trả tiền.”
Thịnh Hạ nghĩ ngợi giây lát: “Được.

Một giờ sáu mươi tệ nhé?” Là giá một giờ của buồng karaoke.
Trương Chú: “Rồi sau đó nữa?”
Thịnh Hạ cũng không chắc lắm: “Ừm… ăn tối?”
Trương Chú: “Kịch bản vlog của cậu bám sát bản gốc đấy.”
Thịnh Hạ: …
Trương Chú cười trộm.

Có thể nói kế hoạch hẹn hò của cô giống y đúc cuộc hẹn của Tân Tiểu Hòa và Dương Lâm Vũ.
Hai cô cậu đó đã đăng hết lên bảng tin.
Trương Chú đặt máy ảnh xuống, quét mã gọi món dựa theo tên món cô liệt kê ban nãy, bình luận: “Vừa rồi cậu rất tự nhiên đó thôi? Nhìn vào màn hình đâu có khó lắm?”
Thịnh Hạ nghĩ bụng: Đó là vì biết còn có thể xóa.
Trương Chú trả máy ảnh cho cô: “Câu lạc bộ nhiếp ảnh rất tốt, rất hợp với cậu.”
Thịnh Hạ cũng cực hài lòng với lựa chọn ngẫu nhiên này: “Ừm, mình cũng thấy thế.”
Trong lúc nói chuyện, món ăn được mang lên.

Lúc này Thịnh Hạ mới nhận ra cậu đã thanh toán rồi.

Cô còn định gọi phục vụ gọi món thêm kia mà?
Thịnh Hạ: “Không được trái luật, sao cậu quên mãi vậy?”
Trương Chú giơ tay đầu hàng: “Không có lần sau.”
Một tiếng cười phì từ bàn bên vọng sang.

Là anh chàng ban nãy.

Anh ta hỏi cô bạn gái, “Cưng à, muốn chụp ảnh không?”
Cô gái đáp: “Có gì hay ho mà chụp, có phải nhà hàng sang trọng đâu, ai lại đi quay phim kỉ niệm?”
Chàng trai vẫn cười: “Cũng đúng, tại em thích mới vào đây, anh bảo đi ăn đồ Nhật mà em chẳng chịu.”
Cuộc đối thoại của họ rất khó bỏ qua.

Thịnh Hạ còn không nhận ra thì thật là quá ngốc nghếch.
Cô cau mày nhìn Trương Chú, chỉ thấy cậu hơi nhếch môi, hình như vì cảm thấy buồn cười.

Vậy nên cô không nói gì.


Cả hai nhìn nhau mỉm cười, lời muốn nói đã in hằn trong đôi mắt.
– Không là cá sao biết niềm vui của cá.
Ăn cơm xong thì đi xem phim.

Thịnh Hạ nhận ra hành trình của cặp tình nhân kia giống họ một cách khó tin.
Thịnh Hạ lấy vé, mua bắp rang.

Trương Chú đứng bên cạnh làm cậu ấm nhàn nhã, mắt nhìn chăm chú vào màn hình máy ảnh ghi hình cô.

Thịnh Hạ đã buông xuôi, mặc cậu quay tùy thích.

Cô lấy một thùng bắp rang lớn, vừa ôm bắp rang vừa quét mã trả tiền, chợt nhìn ống kính hỏi: “Một thùng đủ không?”
Trương Chú gật đầu, không lên tiếng.
Cặp tình nhân kia xếp hàng ngay sau đó, cái nhìn có vẻ mỉa mai kì quặc.

Thịnh Hạ vô tình nhìn vào mắt cô gái, hờ hững lảng mắt đi.
“Cưng à, em muốn ăn Häagen-Dazs, vị vani, với thùng bắp rang lớn nữa, vị bơ nha.

Ừm, với cả…” Cô gái ôm bạn trai nũng nịu, âm giọng cao một cách kì lạ.
Thịnh Hạ nghe tiếng “cưng à” của cô nàng mà da gà da vịt nổi ngợp tay.
Anh chàng kia lại rất thích thú, ôm bạn gái hôn một cái thắm thiết, “Bé yêu muốn ăn gì, anh sẽ mua hết.”
Thịnh Hạ trả tiền xong rồi đi, ngoảnh nhìn thấy Trương Chú còn đứng trước quầy, nói với nhân viên: “Lấy Häagen-Dazs.”
Nhân viên: “Vị gì, mấy viên?”
Trương Chú: “Vani, còn mấy viên?”
Nhân viên: “Vị này bán chạy, còn ba viên thôi.”
Trương Chú: “Lấy hết.”
Thịnh Hạ ngơ ngác.

Cậu trả tiền xong, đi tới chỗ cô.

Cô gái kia đứng sau lưng cậu tức tối nhưng cũng chỉ biết trừng mắt suông.

Bạn trai cô nàng an ủi: “Không sao không sao, còn vị khác mà.

Vị dâu nhé?”
Cô gái giậm chân: “Không thèm!”
Trương Chú không tỏ thái độ, vòng tay ôm vai Thịnh Hạ.

Cô thì không giỏi kiềm chế cảm xúc, chưa quay đi hẳn đã phì cười.
Đến khi ngồi vào chỗ, cô ghé vào tai cậu thủ thỉ: “Hư quá.”
Cô cười mỉm chi, ánh nhìn đầy ranh mãnh.
Trương Chú: “Sao hả?”
“Häagen-Dazs đó!”
Trương Chú ra vẻ đạo mạo: “Tưởng cậu thích vị vani?”
Đúng là thế thật.
“Tóm lại là hư, hư lắm cơ.” Hư mà ngoài mặt vẫn ra vẻ ngoan hiền nghiêm túc.
Trương Chú thơm lên chóp mũi cô, thừa nhận bâng quơ: “Ờ.”
Chưa tới hai phút, cặp tình nhân kia đi qua phía trước, ngồi ngay bên phải họ.
Nghiệt duyên dị hợm này.
Bộ phim rất ồn, là phim hành động lớn.

Trong tiếng hiệu ứng âm thanh loảng xoảng, có người hôn nhau cuồng nhiệt.

Tiếng hôn nóng rực, động tác dữ dội khiến cả dãy ghế rung lên.
Thịnh Hạ liếc qua bên cạnh, há miệng suýt rớt cằm.
Cặp tình nhân kia bỏ tay vịn giữa hai ghế, áo khoác vắt lên lưng ghế.

Cô gái mặc cái áo len giữ nhiệt sâu cổ mỏng manh, cơ thể như nằm cả lên người chàng trai.

Tay của chàng trai thì mặc sức làm điều nó thích.
Lớp len ôm sát khiến hành động của tay chàng trai hiện rõ mồn một.
Từ góc nhìn của Thịnh Hạ, … của cô gái đã bị kéo lên quá nửa.
Gì đây?
Đã từng thấy những hành động tương tự ở dưới tòa kí túc, nhưng lần đầu thấy hành động đó mạnh bạo tới mức này.
Bỗng tay vịn bên cạnh cũng bị nhấc lên, tầm nhìn bị che phủ.

Cặp kính 3D bị bàn tay dày rộng lấp kín, tiếp đó đầu bị dúi vào một bờ vai vững chãi.
“Coi phim đi.” Tiếng nói đè nén của cậu từ trên buông xuống.
Thịnh Hạ ngước mắt.

Trương Chú đang tập trung vào bộ phim như chưa hề có điều gì xảy ra, chỉ riêng bàn tay ôm vai cô là thít chặt.
Bóng sáng chớp lóe chớp tắt trên sườn mặt cậu, trái cổ di chuyển vì động tác nuốt bỏng ngô.
Trong mắt Thịnh Hạ, dường như sườn mặt cậu có điều đổi khác.

Song cụ thể đổi khác chỗ nào, cô không thể tả rõ.
Bỗng Trương Chú quay mặt đi: “Coi mình không trả tiền, coi phim trước đã.” Bản dịch bạn đang đọc chỉ đăng tại địa chỉ d u o n g l a m.

d e s i g n.

b l o g và nick wattp3d namonade của người dịch.

Người dịch không chịu trách nhiệm về sai sót bản dịch khi đăng ở các nơi khác.
Bị bắt quả tang, Thịnh Hạ không thừa nhận, còn trách: “Cậu làm hỏng kính mình rồi.”
Lúc này cô nửa ngồi nửa ngả vào lòng cậu, ngẩng đầu chơi xấu, lồng ngực cọ tới lui vào cánh tay cậu.

Trương Chú liếc nhanh cặp nam nữ đang diễn kịch trực tiếp bên cạnh, ánh mắt lại trở về gương mặt cô.
Có phải cô cảm thấy cậu là Liễu Hạ Huệ?

Cách cặp mắt kính đen ngòm, Thịnh Hạ không nhìn tới vệt thẫm dần trong mắt cậu.

Cô chỉ thấy cậu đột nhiên gỡ mắt kính, ngay sau đó nâng cằm cô lên, đôi môi mềm đè xuống.

Sau một cái mút mạnh, cậu cắn nhẹ vào môi dưới như hình phạt rồi lập tức rời đi, mắt nhìn cô chăm chú.
Thịnh Hạ: “Bỏ kính, lại lãng phí hơn rồi.”
Ngay giây sau, mắt kính của cô cũng bị gỡ xuống.

Một bàn tay ghì sau gáy.

Cái hôn của cậu lại tới.

Tay cậu đẩy mũ bê-rê của cô rơi ra, cọ nhẹ vào vành tai.

Thịnh Hạ giật bắn mình.

Lưỡi cậu nhân đó len vào, ra sức càn quét.
Cái hôn dồn dập và hung ác, cùng nhịp với tiếng đánh trận gay cấn.
Lưỡi Thịnh Hạ mất cảm giác.
Rốt cuộc đã hôn mất bao lâu? Cô không biết.

Chưa bao giờ cô đủ sức từ chối nụ hôn của cậu.

Bất kể dữ dội như cơn bão hay mơn man như mưa phùn, nó luôn kéo người ta chìm đắm.
Phải tới khi tiếng đánh nhau dịu bớt, tình tiết phim đi tới khoảng lặng buồn sau cuộc chiến, nhạc nền du dương xoa dịu, nụ hôn của cậu mới theo đó dịu dần, dù vậy vẫn ngậm mãi đôi môi, lúc nhả ra lúc ngoạm lấy như đùa nghịch.
Cũng như vỗ về.
Cậu buông cô ra, trán kề trán, đầu sát đầu, nhịp thở ngắt quãng dồn dập.
Sau nữa cậu đeo cặp kính nguyên vẹn của mình cho cô, mình thì đeo lại cặp kính đã bị hỏng, chỉnh thế ngồi, mắt nhìn lên màn hình.
Nghiễm nhiên như người ngoài cuộc.
Thịnh Hạ: “Mắt kính của cậu hỏng rồi, còn xem thế nào?”
“Cao trào đã qua rồi…” Cậu lên tiếng.
Đôi má Thịnh Hạ như phát sốt.
Cái gì cơ? Cao gì cơ? Đôi mắt cô không giấu nổi hoảng hốt và xấu hổ.
Trương Chú thẳng người tách mình khỏi cô, cười tiếp, “Mình nói bộ phim, không còn gì hay ho để xem nữa.”
Rành rành một điệu chính nhân quân tử “cậu đang nghĩ lệch lạc gì thế”.
Thịnh Hạ: … Cô không nên hỏi.
Cậu quyết đoán gỡ mắt kính, nhìn cô một cách đường đường chính chính.

Thịnh Hạ bắt chước dáng điệu cậu ban nãy, tập trung coi phim, tiếc thay giờ coi đã chẳng hiểu đầu đuôi gì.
Sau năm phút, Thịnh Hạ không nén nổi câu hỏi: “Thế, còn xem nữa không?”
Trương Chú: “Tùy cậu, mình thì có thể coi cả một ngày.”
Thịnh Hạ không hỏi nữa.

Cô nắm tay kéo cậu đi, trước khi đi không quên mang chỗ kem chưa kịp ăn hết theo.
Bộ phim còn khoảng 15 phút nữa.

Họ rời ghế sớm, sang khu trò chơi điện tử đối diện rạp chiếu, không ngờ cặp tình nhân kia cũng đã đi ra.
Thịnh Hạ khó hiểu, “Có duyên thế cơ à?”
Trương Chú: “Cứ coi như không thấy.”
Nhưng sau đó, họ chơi đua xe, cặp tình nhân kia cũng chơi đua xe, họ chơi đập chuột, cặp tình nhân kia cũng chơi đập chuột, cứ như đã quyết bám đuổi tới cùng.
Trương Chú dắt cô tới máy ném rổ: “Muốn chơi không?”
Thịnh Hạ không thích bóng rổ.

Nhưng chỉ còn một máy này, chắc sẽ không đụng hàng hai người kia nữa đâu nhỉ?
“Chơi.”
Trương Chú nhét xu, chọn chế độ hai người, bắt đầu trò chơi.
Trương Chú gần như bách phát bách trúng, dù Thịnh Hạ không ném vào rổ vẫn coi là qua cửa.
Quả nhiên cặp tình nhân kia lại tới, tiếng thủ thỉ vang lên đằng sau.
Nam nói: “Không sao, sẽ có người bỏ nhanh thôi.”
Không ngờ người ở mấy cái máy bên cạnh cứ như khách chuyên tới chơi ném rổ luyện cơ tay, không ngừng bỏ xu, máy móc chạy mãi không dừng.
Bên phía Thịnh Hạ, Trương Chú tay cầm tay chỉ dạy, tỉ lệ bóng vào rổ cải thiện dần, lần này cũng đạt chuẩn.

Ném tới khi tay hơi mỏi, Thịnh Hạ bảo dừng, Trương Chú thực hiện kéo tay giãn cơ cho cô.

Cả hai quay lưng rời đi, nhìn thấy cặp tình nhân kia vẫn đang chờ.
Ra khỏi sảnh trò chơi, cuối cùng cặp tình nhân kia không bám theo nữa.

Thịnh Hạ thắc mắc: “Sao có người lạ thế nhỉ?”
Trương Chú cười bất cần: “Người vô vị đúng là nhiều thật.”
Bản chất của việc bắt chước là do nhàm chán và ghen tị.
Thịnh Hạ: “Vậy thì chất lượng cuộc hẹn của chính họ cũng sẽ giảm xuống?”
Cũng?
Cô cảm thấy chất lượng cuộc hẹn của mình bị ảnh hưởng?
Trương Chú định xoa đầu cô, nhưng vướng cái mũ nên chuyển sang véo má, “Kệ kế hoạch đi, mình hẹn hò ngẫu hứng.”
Đôi mắt Thịnh Hạ sáng rực, “Sao cơ?”
Trương Chú dắt cô xuống tầng, đi ra khỏi trung tâm, rời khỏi nơi tập hợp những cuộc “hẹn hò rập khuôn” này.
Họ chạy xe lang thang trên con đường mà không có một đích đến.
Thấy những con ngõ thú vị thì chạy vào, chụp hình ở những góc phố nghệ thuật, mua một lọ sơn phun từ người họa sĩ đường phố, tạo ra một tác phẩm từ những đường sơn.
Hoặc làm thẻ mua sách ở những hiệu sách đã cũ, xếp hàng nửa giờ đồng hồ để mua một cái bánh nướng giá một tệ ở quán ăn nhỏ không biển hiệu, nhẹ tay nựng những chú mèo với bộ lông nhếch nhác ở khu phố cổ, lừ mắt với lũ chó dữ coi trước cửa những ngôi nhà lớn.
Sau đó rẽ vào một công viên sắp đóng cửa, quay một vòng quanh vòng quay trò chơi đã bỏ hoang tới độ hoa cả mắt.

Sau đó nữa mê mẩn trong cái hôn tới độ não thiếu máu, rồi thì ra bờ sông hít thở sâu, men theo con đường cô lao công đã chỉ phóng như bay ra trong tiếng chửi rủa các quản lý công viên.
Cuối cùng xe chạy qua khu phố thương mại sầm uất mới lên đèn, cùng ăn chung một bát đậu hũ thơm ở sạp hàng ven đường…
Dạo.

Ăn.

Dạo.

Ăn.
Bụng căng ních, đầy những cảm xúc vô vàn – niềm vui gần như che phủ mọi điều khác.
“Còn muốn đi đâu nữa?” Tiếng gió lẫn tiếng Trương Chú từ đằng trước bay tới.
Thịnh Hạ áp vào lưng cậu, tay đút trong túi áo cậu, “Đi đâu cũng được.”
Trương Chú cười, cất tiếng hát: “Mình thích luôn theo cậu như giờ phút này, mặc cậu dẫn đi bất cứ đâu.

Khuôn mặt cậu từ từ gần với mình, ngày mai cũng dần sáng rỡ hẳn lên – “
Thịnh Hạ chỉ mới nghe bài này bản giọng nữ, với âm giọng quyến luyến ngọt ngào.

Còn khi thốt ra từ cậu, bài hát mang theo chí khí thiếu niên, tuy thế không hề gây cảm giác bất hợp lý.
“Hôm nay chưa được nghe cậu hát đâu.” Thịnh Hạ nhớ tới lời hẹn 60 tệ, “Mình còn muốn xem cậu đánh trống nữa.”
Chắc vì hôm nay chơi quá vui, khi yêu sách cô không hề ngần ngại.
Nhưng biết đi đâu tìm trống bây giờ?
Bỗng nhiên Trương Chú quay lại, “Được, để thử xem.”
Qua dăm bận rẽ ngoằn ngoèo, họ trở về con phố nghệ thuật đã chơi lúc ban ngày.

Con phố giờ thay đổi diện mạo, đèn sáng đỏ, rượu ánh xanh, đã thành một con phố bar chính hạng.

Trên quảng trường nghệ thuật trung tâm có sân khấu do ứng dụng karaoke hỗ trợ dàn dựng, đầy đủ trang thiết bị, du khách có thể lên sân khấu biểu diễn tùy thích.

Lúc này đang có một cô gái lên hát.

Giọng ca bình thường nhưng phong thái tự tin tỏa sáng, thu hút nhiều người thưởng thức vỗ tay.
Cô gái hát xong xuống sân khấu.

Trương Chú để ý xung quanh, thấy không ai định biểu diễn bèn sải bước lên sân khấu.
Cậu định hát ở đây? Thịnh Hạ nghĩ, nhưng ở đây làm gì có trống? Mà thôi vậy cũng tốt lắm rồi.
Kể cả là những bài tiết tấu nhanh hay chậm rãi, âm giọng Trương Chú có một đặc điểm, là mở đầu giòn tan, câu mào luôn thu hút người xung quanh chú ý.

Người đứng xem mỗi lúc một đông.

Có người giơ điện thoại ghi hình.

Bấy giờ Thịnh Hạ mới giật mình lôi máy ảnh ra.
“Muốn gặp cậu chỉ muốn gặp cậu quá khứ tương lai chỉ muốn gặp cậu.”
Có tiếng ca từ dưới sân khấu hát theo.

Trương Chú giải quyết nhẹ nhàng đoạn âm cao.

Phần rap mới là sở trường hàng đầu của cậu, với âm sắc hoàn hảo bám sát tiếng nhạc.
Trên sân khấu cậu có một thần thái riêng biệt, biểu diễn nhưng không giống biểu diễn, chỉ thong dong từ tốn như hát cho vui ở phòng karaoke riêng.

Dẫu không một cử động dư thừa, cơ thể vẫn vô thức nhịp nhàng cùng tiếng nhạc.

Cậu ngó lờ mọi khán giả, ánh mắt chỉ mải miết nhìn hướng Thịnh Hạ.
Bài ca hoàn chỉnh chia hai đoạn nhưng cậu chỉ hát một.

Khán giả còn thèm muốn nghe thêm nhưng cậu rất dứt khoát, xuống sân khấu đi một mạch tới chỗ Thịnh Hạ.
Thịnh Hạ đang định đặt máy ảnh xuống để ôm cậu, bàn tay cầm máy ảnh đã bị nâng lên.

Cậu nhìn vào ống kính, nói: “Nghe hay không? Bạn gái mình?”
Thịnh Hạ nhìn chăm chăm vào màn hình, chìm đắm trong ánh mắt chết tiệt của cậu.
Kha khá người nhìn về hướng này.

Thịnh Hạ kéo tay cậu lẩn vào trong đám đông, không ngờ có một bác ăn mặc theo phong cách punk chuẩn đuổi theo, “Ơ này, chàng trai, chờ đã!”
Trương Chú nắm tay Thịnh Hạ đứng lại: “Coi kìa, cá mắc câu rồi.”
Thịnh Hạ chả hiểu mô tê gì.

Bác trai tới chỗ họ, tự giới thiệu rằng: “Bác là quản lý của bar Bana ở đằng trước, chàng trai có muốn làm ca sĩ hát tạm một đêm không?”
Trương Chú ra vẻ khó xử.
Bác trai nhìn Thịnh Hạ, “Hát tốt có thể kí hợp đồng lâu dài.”
Trương Chú: “Có trống không?”
Bác trai: “Có! Trong bar có ban nhạc thường trú, mọi thứ đủ hết!”
“Hợp đồng lâu dài thì khỏi.” Trương Chú màu mè, “Cho bạn gái cháu một chỗ ngồi đẹp là được.”
Bác trai không ngờ cậu đưa yêu cầu đơn giản như vậy, thậm chí không đả động thù lao, “Tất nhiên là được, bao ăn bao uống!”
Thế là cả hai theo bác trai tới một quán bar.

Bar không quá ồn ào, nằm ở giữa club và phòng trà, khách khứa đa số tới để buôn chuyện đánh bài.
Đây là lần đầu Thịnh Hạ vào bar, khó giấu được sự căng thẳng.

Trương Chú nắm chặt tay cô, “Đừng sợ, loại bar này không có mấy chuyện lùm xùm đâu.”
Thịnh Hạ: “Sao cậu biết ở đó có quản lý bar chờ sẵn?”
Trương Chú: “Tiền bối của câu lạc bộ âm nhạc Hải Yến kể.

Vốn là định tới kiếm ít tiền tiêu.”
Bar ở khu phố nghệ thuật khác với các club đêm.

Khách ở đây có đa tầng lớp, ban nhạc hát lâu dài sẽ không còn sự tươi mới nên quản lý hay lượn lờ quảng trường săn người.
Thịnh Hạ: “Nhưng sau này thì sao lại thôi?”
Trương Chú: “Vì đã có cách khác không cần phải lộ mặt.”
Thịnh Hạ định hỏi nữa nhưng quản lý đã tới dẫn họ tới chỗ ngồi.

Ghế ở ngay mặt bên sân khấu nhưng có tầm nhìn cực tốt, có thể quan sát cả ban nhạc.
Sau đó Trương Chú bị gọi đi, trước khi đi dặn dò cả một bài, “Đừng đi lung tung, muốn đi vệ sinh thì gọi phục vụ nữ đi cùng.”
Thịnh Hạ chưa kịp đáp, quản lý đã chép miệng cảm thán rồi cam đoan, “Bác hứa để ý kĩ cô bé! Cháu yên tâm, bar của bác luôn ở đây.”
Bấy giờ Trương Chú mới ra cánh gà, chuẩn bị sơ rồi cùng hai người bạn diễn lên sân khấu.
Tay bass giới thiệu Trương Chú là ca sĩ hát đêm nay.

Quả nhiên rất nhiều khách vỗ tay, nhiệt liệt ủng hộ.
Tiếng nhạc vui tươi vang lên.
Bài đầu tiên, cậu hát “Yêu đương –ing” của Ngũ Nguyệt Thiên (Mayday).
Thịnh Hạ: …
Người này đúng là không từ thủ đoạn bắt cô chết chìm.
“Yêu đương –ing happy ing”
“Có em tim anh đập như vỡ”
Cùng với lời ca tiết tấu nhanh là tiếng trống còn nhanh hơn thế.

Tay cậu quơ trống, vai nhún lên xuống, cằm gật gù theo lời ca, nụ cười ở môi chưa từng vắng bóng.
Dường chỉ nghe bài ca là đủ biết cậu vui vẻ cỡ nào.
Bầu không khí trong quán lập tức được hâm nóng.

Đã có không ít khách đứng dậy, vừa chơi game đánh bài vừa nhún nhảy hát theo tại chỗ.
Quản lý gào lên với Thịnh Hạ: “Bạn trai cháu hợp làm ca sĩ lắm đó! Nhịp trống đều khỏe thế này, sức khỏe ngon lành lắm đó!”
Chẳng rõ có phải ảo giác hay không, khi nói tới “sức khỏe ngon lành”, Thịnh Hạ cảm thấy quản lý nhướng mày, ánh mắt có hàm ý.
Thịnh Hạ mỉm cười, gật đầu đáp: “Cậu ấy làm gì cũng rất tốt.”
Quản lý không thể nghe rõ lời cô nói, chỉ cười hơ hớ có vẻ rất hài lòng.
Bài hát kết thúc, ca sĩ hát phải phát biểu đôi câu.

Trương Chú điều chỉnh nhịp thở cho đều, mới định lên tiếng lại bỗng cúi đầu cười, có vẻ đang cảm thấy một niềm vui khó mà giấu nổi.
Rồi cậu lại ngẩng lên, tay cầm mirco, mặt quay đi nhìn hướng Thịnh Hạ xong mới quay xuống dưới sân khấu, “Cũng không có gì để nói.

Mọi người chơi vui, vui vẻ quan trọng nhất.

Ngoài ra, yêu đương quả thật rất vui.”
Sau đó cậu và hai tay bass đứng hai bên trao đổi một ánh mắt, “Bài tiếp theo.”
Lời ngắn mà ý dài, dáng diệu chỉ huy tự nhiên giống ca sĩ kinh nghiệm đã đi hát lâu năm.
Tiếng hoan hô râm ran mãi không dứt.
Tim Thịnh Hạ nện những nhịp mạnh mẽ không nghe khống chế.
Ừm, yêu đương quả là việc rất rất vui.
Hai người đang vui không hề nhận ra kim đồng hồ đã lặng lẽ điểm tới 11 giờ đêm.
Giờ giới nghiêm của kí túc xá nữ đại học Hà Thanh.
Có điềm rồi đây, đoán xem chương sau sẽ có gì nào?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui