“Anh nói thật, hay chỉ nói thế để làm mẹ sốc đấy?” Rachel hỏi mà không rào đón ngay khi chắc chắn là chỉ có mình và hắn. Họ đang ở bên ngoài, đi bộ dọc theo lối đi mà lúc trước cô đẩy Stan đi. Tay cô nắm chặt lấy tay hắn. Cô không biết làm thế nào hay từ lúc nào mà bàn tay ấy lại nằm ở đó nữa.
“Nói gì cơ?”
“Về trường Luật ấy.”
“Ồ.” Có một thoáng yên lặng. “Ừ. Anh nói thật.”
“Thật á?” Sự mãn nguyện nhảy múa trong giọng cô.
“Em không thể hình dung ra anh là luật sư à?” Hắn cười lớn. “Đừng trả lời. Nhưng chuyện đó không khó tin lắm, em biết đấy. Anh đã biết rất nhiều về luật và luật sư khi còn ở trong tù. Anh nghĩ mình sẽ là một người bảo vệ công chúng giỏi đấy.”
Rachel choáng váng. “Ồ, em cũng nghĩ thế!”
“Em thích ý tưởng đó phải không?” Mắt hắn sáng lên nhìn cô.
Rachel lúng túng. Cô không có lý do gì, không có lý do gì cụ thể, để nghĩ rằng dự định tương lại của hắn có ảnh hưởng gì đến mình. Nhưng trái tim cô vẫn đập nhanh hơn khi cô dự tính cuộc đời với vai trò là bà Johnny… không, bà Johnny Harris.
“Tên đệm của anh là gì?” Cô cau mày hỏi.
Hắn liếc nhìn cô thật nhanh. “W. Sao?”
“Chữ W không phải là tên.”
“Nếu anh nói cho em biết W là viết tắt của từ gì, em sẽ cười đấy.”
“Em không cười đâu. Dù sao đi nữa, có thể là em đã biết rồi. Em chắc chắn là nó có trong hồ sơ học bạ của anh, nhưng em không nhớ rõ.”
“Wayne.”
Trán Rachel nhăn lại. “Wayne? Sao cơ, đó là tên đệm hay mà. Có vấn đề gì với cái tên John Wayne [1]…” Cô ngừng lại, và bắt đầu mỉm cười. Nhớ lại lời cảnh báo của hắn, cô quay đầu đi chỗ khác.
[1] John Wayne (1907- 1979) là diễn viên phim cao bồi lừng danh, đã trở thành một trong số những biểu tượng của nước Mỹ.
“Đã bảo là em sẽ cười mà.”
“Em có cười đâu. Cao bồi.”
“Đấy nhé. Chuyện đó luôn luôn xảy ra. Thế nên anh chỉ giữ nó cho riêng mình.”
“Em nghĩ cái tên đó rất quyến rũ đấy. John Wayne Harris.” Cô cười khúc khích, sau đó lấy tay che miệng khi hắn nhìn cô đầy cảnh cáo. Hắn kéo cô ra khỏi đường đi đến khu rừng cạnh sân.
“Anh rất vui khi em thích nó.” Hắn đi trước, kéo cô theo sau khi bước vào khu rừng qua một lối mòn mà cô cùng Becky, và bây giờ là các cháu cô vẫn chơi ở đó. Nó dẫn thẳng đến đầu bên kia của cánh rừng, một khoảng chừng hai dặm. Nhưng Johnny chỉ đi khoảng hai trăm mét đến chỗ cái cây nơi mà cách đây nhiều năm, Stan đã dựng cho con gái một ngôi nhà nhỏ trên đó. Nó không khác gì một sân ga thu nhỏ với các mặt có thể đi vào bằng một cái thang đóng vào thân cây sồi lớn. Hồi còn bé, Rachel và Becky thường nằm trên sàn nhà bằng gỗ và mải mê đọc sách vào những buổi tối mùa hè. Giờ đây tán lá trải rộng trên đấy đã bắt đầu chuyển sang màu vàng. Khi Rachel nhìn lên, một chiếc lá vàng chầm chậm lơ lửng rơi xuống đất, liệng sang hết bên này đến bên kia theo chiều gió.
“Sao anh biết được cái cây này?” Rachel hỏi khi hiểu ra đây là nơi hắn định đến.
“Em nghĩ là anh chưa bao giờ khám phá khu rừng này à? Trời ạ, Grady và anh thậm chí còn thấy em và Becky chơi ở đây một hai lần gì đó. Thỉnh thoảng khi không có ai ở đây, bọn anh lại chơi trò cướp biển chiếm tàu kẻ địch, và ngôi nhà trên cây của em là con tàu.”
“Em không biết đấy.”
“Em lớn hơn, nên không chơi với bọn anh được.”
“Có lẽ đến bây giờ em vẫn lớn hơn anh nhiều quá nên anh không chơi với em được.” Giọng Rachel thiểu não. Johnny liếc nhìn cô, dựa vào thân cây, rồi kéo cô vào ngực.
“Em hoàn hảo với anh. Nếu là ngược lại, nếu anh lớn hơn năm tuổi, thì người ta sẽ nghĩ sự khác biệt về tuổi tác của chúng ta là bình thường. Anh bạn dược sĩ của em bao nhiêu tuổi? Bốn mươi, phải không? Như thế còn cách khác biệt nhiều hơn so với anh và em, nhưng em có bao giờ nghĩ rằng anh ta quá già với mình không? Không! Em mắc tội phân biệt đối xử về giới tính, cô Grant ạ.”
Tay hắn ôm quanh cô, cơ thể cô tựa vào người hắn, và giọng hắn phủ lên người cô chất ngọt ngào đầy cám dỗ như mật ong ấm. Mắt Rachel lim dim, môi khẽ nở nụ cười lắng nghe âm thanh đó. Khi đã muốn, Johnny có thể làm mềm cả lông nhím.
“Với lại, anh đã trưởng thành so với tuổi của mình rồi,” hắn thì thầm vào tai cô khi rõ ràng là cô không để tâm lắng nghe cho lắm, rồi hôn lên cổ cô.
“Anh cư xử với mẹ thật tuyệt,” Rachel lầm bầm khi hắn hôn từ cổ xuống cổ áo để hở của cô.
“Bà ấy vẫn làm anh sợ đến chết khiếp, nhưng anh nghĩ là mình sẽ vượt qua thôi.” Johnny nâng cằm cô lên rồi hôn vào hõm cổ của cô. Rachel vừa đu lên đôi vai bên dưới lớp áo vest thanh lịch của hắn, vừa nhắm mắt tận hưởng cảm giác như được làm tình. Sự mịn màng của chất vải đắt tiền phủ lên những cơ bắp của hắn có vẻ khác biệt đến mức đối với cô, nó chẳng khác nào chất kích dục liều nhẹ. Rachel áp chặt hơn nữa vào hắn, những ngón chân cong lên trong đôi giày mềm đi ngày Chủ nhật.
“Rachel.”
“Ừm?”
“Em có nghĩ là mình có thể leo lên cái cây này trong bộ váy và đôi giày đó không?”
“Leo cây ư?” Bối rối trước lời đề nghị của hắn - hơi khác với điều mà cô mong đợi – Rachel mở mắt ra và cau mày với hắn. Hắn hôn nhẹ lên đôi môi đang trễ xuống của cô.
“Em nghe ra chưa? Em làm được không?”
Rachel nhìn cái thang tạm thời dẫn lên cây. Cô nhìn theo đường đi của nó lên cái lỗ nhỏ trên sàn của ngôi nhà mà mình sẽ phải lách người qua, rồi nhìn xuống chiếc váy màu vàng tinh khôi với vòng eo mảnh mai và chân váy dài chấm đất, cả đôi giày màu nâu nhạt bên dưới đó nữa.
“Nếu anh đi trước,” cô nói.
“Chắc chắn em không nghĩ anh thô lỗ đến mức ngẩng lên nhìn vào trong váy của em chứ?” Johnny đặt cô xuống rồi vỗ hai tay lên má cô với vẻ đau buồn giả vờ.
“Có, em nghĩ thế đấy.”
“Em hiểu anh quá rõ,” hắn nói rồi cười toe toét. Trong lúc Rachel đứng nhìn, hắn xoay người, với tay lên túm lấy một bậc thang, rồi bước lên trên với sự nhanh nhẹn của một thanh niên. Rachel lên theo, cẩn thận hơn một chút. Cô thực sự không muốn làm hỏng bộ váy của mình.
“Chết tiệt, em quên mất chiếc váy lót.” Cô cau mày khi nâng người lên qua khe hở rồi ngồi xuống, thò hai chân qua cái lỗ. Một vết rách lớn trên chất vải nylon đã kéo theo một tá những đường chạy thẳng về cả hai hướng.
“Em có thể cởi nó ra mà,” Johnny nói với ánh mắt gợi ý. Rachel quay lại nhìn. Hắn đang ngồi dựa vào bức tường đối diện, nhìn cô với vẻ mặt tinh quái còn nhiều ý nghĩa hơn cả lời nói. Cả ngôi nhà không rộng hơn tám mét vuông, và bức tường bao quanh có lẽ cao khoảng một mét. Không có mái nhà, chỉ có những cành cây uốn lượn trên đầu và tán lá dày che gần hết bầu trời xanh. Cao tít trên kia – có lẽ là cách mặt đất khoảng sáu mét – gió thổi mạnh hơn. Mặc dù những bức tường của ngôi nhà ngăn không cho gió lùa vào bên trong, nhưng những cành cây vẫn đu đưa, kẽo kẹt và tán lá vẫn rì rào, thả từng chiếc lá xuống nền nhà. Hình ảnh đó làm cho Rachel hình dung đến việc bị nhốt trong quả cầu bằng tuyết, có điều là những chiếc lá vàng thay thế cho những bông tuyết trắng như pha lê. Mặc dù trời ấm áp nhưng mùi hương của mùa thu sắp đến đã lan đi trong không khí.
Mắt Rachel lang thang tìm đến Johnny. Hắn đang nhìn cô, đôi mắt có màu sáng hơn cả bầu trời trên cao, một nụ cười nửa miệng xuất hiện trên môi hắn. Những bức tường của ngôi nhà cây cao không quá vai hắn, và đằng sau, những cành lá màu xanh ngả vàng tạo nên một khung nền tuyệt đẹp, làm cho cảnh tượng gần như không có thực. Cơn gió làm tung những lọn tóc màu đen của hắn. Rachel nghĩ kiểu tóc ôn hòa đó thật hợp với hắn. Giờ đây những đường nét và góc cạnh trên khuôn mặt hắn, với chiếc cằm cương nghị, xương gò má cao và vầng trán thông minh, dường như rõ ràng hơn, làm cho hắn điển trai hơn bao giờ hết. Trông hắn khác xa với hình ảnh một gã đàn ông khó nhằn đã bước từ trên xe bus xuống cách đây mới vài tuần.
Nếu từng biết là hắn sẽ thay đổi cả thế giới của mình như vậy, cô đã lao thẳng vào vòng tay hắn – và có lẽ sẽ làm hắn sợ đến mức quay gót lao thẳng trở lại nhà tù.
Tưởng tượng hắn sẽ phản ứng thế nào với sự chào đón đó, Rachel mỉm cười.
“Có chuyện gì buồn cười thế?” Johnny nhướng một bên mày hỏi.
Rachel lắc đầu. “Chỉ là em đang hạnh phúc thôi.”
“Thế ư? Anh cũng vậy. Nhưng anh sẽ hạnh phúc hơn nếu em đến đây và ngồi bên cạnh anh. Anh nghĩ chúng ta cần nói chuyện.”
“Nói chuyện ư?”
“Nào, em cho là anh còn nghĩ gì khác trong đầu sao!”
“Em đã hy vọng vậy.”
Johnny cười to và giơ tay ra đón cô. “Lại đây nào, Rachel, và sờ vào túi anh xem. Anh mang cho em một món quà đấy.”
“Thật ư?” Cô mỉm cười với hắn đầy vui sướng. Ý nghĩ Johnny đã mang đến thứ gì đó làm cô thấy hài lòng khôn xiết. Món quà đầu tiên của hắn dành cho cô – ngoài bản thân hắn.
Cô sẽ nâng niu nó.
“Tìm trong túi anh đi,” hắn nhắc lại khi cô đã ngồi bên cạnh hắn.
“Em thấy ngớ ngẩn lắm,” cô cự lại, rồi cười và làm theo lời hắn. Túi đầu tiên cô tìm không có gì, nhưng túi thứ hai có một cái hộp nhỏ được bọc lại. Rachel lôi nó ra rồi nhìn chằm chằm. Được bọc trong lớp giấy bạc và thắt bằng nơ trắng, trông nó đẹp đến mê mẩn. Cô liếc nhìn Johnny.
“Đáng yêu quá.”
“Em mở ra đi.”
Giọng hắn có vẻ hơi căng thẳng, và Rachel cảm thấy tim mình rộn lên khi cô rút dây nơ và bắt đầu mở cái hộp. Cô gần như chắc chắn về thứ nằm trong đó, nhưng cũng có thể cô đoán nhầm. Cô không muốn để cho hy vọng của mình lên quá cao. Chiếc hộp làm bằng bìa cứng màu đỏ, vô cùng đơn sơ. Mở nắp ra, cô thấy bên trong có một hộp trang sức.
Tay cô run lên khi lôi các hộp bằng nhựa cứng ra khỏi hộp to và mở nắp ra.
Trong đó là một chiếc nhẫn bằng vàng trắng, gắn một viên kim cương phải nặng ít nhất là nửa carat.
“Johnny! Anh lấy đâu ra tiền thế?”
“Đó là điều em có thể nói ư? Anh không ăn trộm, nếu đó là điều đang khiến em lo lắng.
Công ty đường sắt trả cho Sue Ann, Buck và anh bảy mươi lăm nghìn đô để đền bù cho cái chết của bố anh. Hai người kia muốn nhận số tiền ấy, nên anh đồng ý.” Một chút hài hước ánh lên trong mắt khi hắn hất đầu về phía chiếc nhẫn. “Cái đó có giá khoảng một phần năm tiền của anh.’
“Anh không nên làm thế! Nó đẹp quá!”
“Em có thể nhìn cái thứ chết tiệt kia được không?”
Sự cáu kỉnh trong giọng hắn làm Rachel ngạc nhiên, nhưng sau đó cô nhìn cái nhẫn kỹ hơn. Một tấm thiệp bé xíu được buộc vào chiếc nhẫn bằng một sợi dây nơ mảnh mai màu trắng. Có dòng chữ màu đen của Johnny trên tấm thiệp. Nghiêng chiếc hộp để đọc, Rachel thấy dòng chữ, “Cưới anh nhé?”
Cô ngẩng lên nhìn Johnny, hắn đang nhìn cô với sự âu yếm và căng thẳng thật đáng yêu.
“Sao nào?” Hắn nói khi cô không nói gì.
Rachel lấy chiếc nhẫn ra khỏi hộp, rồi đeo nó vào ngón áp út trên bàn tay trái của mình, vẫn để nguyên cả dây nơ sau đó vòng tay quanh cổ hắn.
“Có thể đấy.” Cô hôn lên miệng hắn.
“Có thể ư?” Hắn có vẻ hơi bẽ bàng, nhưng vì hắn đang hôn trả cô rất nồng nhiệt nên Rachel không chắc lắm.
“Anh nghĩ là làm như thế anh sẽ thoát được việc cầu hôn em đúng không? Nếu anh muốn em lấy anh, thì phải hỏi em cho đàng hoàng chứ.”
Johnny rên rỉ. “Đúng ra anh nên nói ra điều đó và mang theo cả hoa nữa. Anh biết mà.”
Rachel đấm vào tay hắn. “Thôi nói đùa đi. Em nghiêm túc đấy.”
Hắn đặt tay lên vai Rachel và đẩy cô ra xa hắn một chút để có thể nhìn thấy mặt cô. Cô đang quỳ bên cạnh đôi chân duỗi ra của hắn, váy xòe ra xung quanh như cánh của một bông hoa thủy tiên. Tay cô giơ lên để nắm lấy cánh tay hắn trong khi hắn nhìn cô nghiêm túc.
“Anh cũng thế.”
“Vậy thì…”
Hắn thở dài, “Được rồi. Được rồi. Rachel, em sẽ lấy anh chứ?”
“Không.”
“Không ư!”
“Nói lại đi. Như thế tầm thường quá.”
“Chúa ơi. Em muốn anh phải quỳ một chân xuống ư?”
“Như thế hay đấy.”
“Em đang đùa đúng không?”
Rachel lắc đầu. Hắn nhìn cô chằm chằm một lúc, rất tập trung. Sau đó hắn nhăn nhó mỉm cười đầu hàng, chuyển sang tư thế quỳ một chân, rồi nắm lấy tay cô.
“Rachel, em sẽ lấy anh chứ?”
“Tốt hơn rồi, nhưng chưa đúng lắm.”
“Khỉ thật, Rachel!” Hắn nhìn cô trừng trừng, rõ ràng là không phải ánh mắt dành cho người yêu. Nắm tay của hắn, lúc trước nâng niu những ngón tay cô, giờ đã siết chặt hơn.
Ánh mắt cô nhìn hắn rất rạng rỡ và thẳng thắn.
“Johnny, anh có yêu em không?”
Hắn nhìn vào mắt cô, rồi ánh mắt hắn dịu dàng và ấm áp trở lại, mặc dù cô không bỏ lỡ màu đỏ thẫm im hằn trên gò má của hắn. Rõ ràng việc thừa nhận điều đó làm hắn xấu hổ.
“Tất nhiên là có rồi. Em có thể coi điều đó là tất nhiên khi một người đàn ông cầu hôn em.”
Rachel lắc đầu. “Em không muốn coi điều gì là tất nhiên cả. Em mong đây là lời cầu hôn cuối cùng mình nhận trong đời, và em muốn nó được thực hiện đúng. Nếu anh yêu em, hãy nói ra điều đó. Nói với em đi, vì Chúa.”
“Rachel…” Hắn bắt đầu, không hề bực tức. Dường như hắn đã nghĩ kỹ hơn về điều định nói, vì hắn khép miệng lại và nheo mắt nhìn sâu vào đôi mắt trong trẻo của cô. Sau đó, trước sự ngạc nhiên và thích thú của Rachel, hắn nắm lấy tay cô đưa lên tim mình. Trông hắn như một cậu con trai cáu kỉnh chuẩn bị đọc lời tuyên thệ ép buộc vậy.
“Johnny…”
“Yên nào. Em không thấy là anh đang chuẩn bị bộc lộ tấm lòng của mình ư?” Hắn cau mày bắt cô yên lặng và hít một hơi thật sâu.
Người yêu anh như bông hoa hồng đỏ
Bông hoa tươi đang nở giữa mùa hè
Người yêu anh như bài ca trong gió
Giai điệu ngọt ngào, êm ái, say mê
Nét duyên dáng của người em yêu dấu
Với tình anh chỉ có một trên đời
Tình của anh mãi cùng em yêu dấu
Đến bao giờ biển cạn hết mới thôi. [2]
[2] Nguyên văn là một bài thơ có tên “My love is a red, red rose” của Robert Burns sáng tác năm 1794. Bản dịch của Nguyễn Viết Thắng.
Giọng trầm ấm của Johnny làm cho bài thơ vang vọng đầy ám ảnh và thấu đến tim Rachel. Trông hắn không còn cáu kỉnh, không còn giống một cậu học sinh bị bắt phải làm điều mình không thích nữa, mà giống một người đàn ông khiêm nhường và mạnh mẽ trước tình yêu mà anh đang thổ lộ. Rachel nhìn vào đôi mắt màu xanh khói, và trước những gì cô thấy trong đó, nước mắt bắt đầu tràn lên mi mắt cô. Những ngón tay cô siết chặt tay hắn khi hắn nhẹ nhàng đọc tiếp.
Biển chẳng cạn bao giờ, em yêu dấu
Như đá kia trơ gan với mặt trời
Tình của anh mãi cùng em yêu dấu
Dù dòng đời cứ thế, chẳng ngừng trôi
Tạm biệt nhé, người em yêu dấu
Chia tay nhau em nhé đừng buồn
Anh sẽ về với người em yêu dấu
Dù phải qua ngàn vạn dặm đường.
Mãi lâu sau khi từ cuối cùng tan đi, cả hai người họ vẫn yên lặng. Rachel nhìn sâu vào mắt Johnny và nghĩ rằng mình đã thấy những điều tốt đẹp, chân thật tỏa sáng lấp lánh trong tâm hồn hắn. Mắt cô đẫm lệ, nước mắt sắp chảy ra, thế rồi, đột nhiên hắn cười toe toét.
“Robert Burns chắc chắn phải lựa chọn trong cả đống tình nhân. Bài thơ đó của ông ta đúng là khủng khiếp.”
“Johnny Harris!” Tỉnh lại sau cơn ủy mị ướt át, Rachel xô hắn thật mạnh. Hắn không ngã về sau như cô mong muốn, nhưng hắn đã không cười ngớ ngẩn nữa và túm lấy cô.
“Bỏ em ra!”
“Chúa ơi, Rachel, anh đùa thôi mà! Anh không có ý đó!”
“Bài thơ đáng yêu đó đã làm em suýt khóc đấy – mà anh thì lại đùa cợt! Em nên giết anh mới đúng! Em nói là bỏ em ra!”
Cô đang vùng vẫy để thoát ra. Nhưng hắn đã cố ôm lấy cô, ngồi lại và kéo cô vào lòng hắn. Ánh mắt mà hắn nhận được đủ để khiến lông mày hắn cháy sém.
“Bỏ tay ra!”
“Rachel, em hiểu nhầm rồi! Anh…”
“Nếu anh không bỏ tay ra khỏi người em, em sẽ… em sẽ…” Rachel, trong lúc tức giận, không nghĩ được một lời đe dọa nào đủ khốc liệt. Trong lúc cô lắp bắp giật mạnh chiếc nhẫn ra và ném nó vào bản mặt nhăn nhó của Johnny, hắn kéo cô lại gần ngực mình hơn, khóa tay cô lại bằng cách ôm quanh eo cô, rồi dùng tay còn lại kéo mặt cô ngẩng lên nhìn hắn.
“Anh không đùa về bài thơ mà.”
“Anh nói…”
“Anh biết mình nói gì. Anh không có ý đó. Ý anh là, anh thực sự có ý giống như bài thơ.
Từng từ một. Anh thề.”
Rachel thôi không uốn éo nữa và nhìn anh chằm chằm với nỗi nghi ngờ hiển hiện.
“Anh biết bài thơ đó là bài em yêu thích nhất, đúng không? Anh cố tình dùng nó để mua chuộc em.”
Hắn hôn lên thái dương cô, vẻ mặt rõ ràng chẳng hối lỗi chút nào. “Anh biết – anh có một giáo viên dạy tiếng Anh hồi cấp ba hay đọc văn thơ, nhớ không? Cô ấy hấp dẫn anh đến mức anh nhớ từng từ cô ấy nói. Nhưng anh thực lòng đấy.”
“Nói dối.”
“Anh không nói dối,” hắn nói, rồi hôn lên chóp mũi cô. “Và hơn nữa, em biết rồi mà. Em biết anh cảm nhận về em như thế nào mà. Cũng như anh biết em cảm nhận về anh thế nào ấy. Rachel, đôi lúc anh thấy ủy mị thực sự, và anh nghĩ bọn mình sinh ra đã vậy rồi.”
Rachel ngẩng lên nhìn hắn, nhìn khuôn mặt ngăm đen điển trai, đôi mắt xanh lấp lánh và quyến rũ, khuôn miệng đang mỉm cười, và bỏ qua chuyện vừa rồi. Nếu cô muốn Johnny Harris, thì cô sẽ phải chấp nhận Johnny Harris với tất cả những gì thuộc về anh ta.
Dù sao thì một lời tỏ tình bị ép buộc cũng đâu có nghĩa gì chứ? Như hắn nói, cô biết tình cảm của hắn. Biết rõ bằng cả sức mạng giữa lý trí, trái tim và tâm hồn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...