Mùa Hè Của Mana

Editor: Qing Yun

Xuân Phân là tiết trời rất thú vị. Bầu trời xanh thẳm, ánh mắt trời ấm áp khiến cành đào rủ xuống cũng có vẻ đẹp khác hẳn ngày thường, cả cơn gió len qua từng kẽ lá cũng như nhiễm sắc say.

Dạo gần đây Nura Rikuo hiếm khi có được khoảng thời gian nhàn nhã thế này.

Từ sau khi trở thành thiếu chủ đời thứ ba kế thừa nhà Nura, đồng thời trở thành thủ lĩnh yêu quái khu Kanto, Rikuo trở nên vô cùng bận rộn, có khi đến thời gian ngủ cũng không có. Hơn nữa việc học cũng nặng nề hơn, đúng là lâu rồi cậu chưa ngắm hoa nghe tiếng gió thích ý thế này. Cũng may bây giờ mọi chuyện đã đi lên quỹ đạo, cậu cũng có thể thả lỏng một chút.

Đột nhiên trời đổ mưa quấy rầy suy nghĩ của Rikuo, cậu ngẩng đầu lên nhìn chăm chú vào cây hoa anh đào, nước mưa tẩy rửa khiến đóa hoa trở nên thanh diễm hơn. Dòng suy nghĩ của cậu trôi xa trong tiếng mưa rơi tí tách.

"Nghĩ mới nhớ, mình vẫn chưa chưa quyết định chữ ký là gì..." Rikuo chống cằm tự hỏi: "A, vừa lúc gặp được mưa hồ ly... Vậy dùng "Gương lắng nghe" quyết định đi."

Vì thế cậu tìm một chiếc gương đồng nhỏ nhắn đặt lên ngực, sau đó đi vào trong mưa, chậm rãi nhắm mắt lại.

Gương lắng nghe chính là một phương pháp bói toán, đặt gương trong lòng ngực sau đó nhắm mắt lại thả lỏng suy nghĩ, âm thanh nghe được đầu tiên chính là "Gợi ý" cho vấn đề mà người cần giải đáp. Dùng cách này khi mưa giữa lúc trời nắng là bởi vì lực lượng của mưa có thể nâng cao độ chính xác, cho nên câu trả lời nhận được sẽ sâu sắc hơn.

Khắp đất trời chỉ còn tiếng mưa tí tách.

"... Hoa anh đào."

Đó là giọng nói của thiếu nữ.

Rikuo mở mắt ra, hình ảnh đầu tiên rơi vào mắt cậu là bóng dáng thiếu nữ dưới màn mưa. Tựa như một nhành hoa trà màu trắng vắt ngang núi xanh, tĩnh lặng mà thanh nhã. Cô đứng dựa vào cạnh cửa, nhìn qua màn mưa, đôi đồng tử ấy như có tầng hơi nước mông lung. Khuôn mặt trắng nõn mang ý cười, ánh mắt nhu hòa.

"Hoa anh đào, rất xinh đẹp ha." Thiếu nữ nhẹ nhàng cúi chào Rikuo: "Xin hỏi, có thể cho tớ vào xem không?"


"Mưa lớn như vậy, mời vào."

"Thật sự cảm ơn."

Không biết vì sao khi bước qua ngạch cửa, thiếu nữ bỗng hơi khựng lại, cô chần chờ giây lát mới tiếp tục rảo bước.

Cô lựa chọn ngồi xuống bên cạnh Rikuo.

"Cậu là cô dâu hồ ly à?"

Rikuo nhìn chăm chú vào màn mưa, bỗng nhiên hỏi.

"Hả?"

"Không phải thường nói trời đổ mưa khi đang nắng là lúc hồ ly gả con gái sao? Cậu xinh đẹp như vậy, chẳng lẽ là con của gái hồ ly sao?"

Thiếu nữ mỉm cười khi nghe cậu nói như vậy, cô giơ tay vén tóc ra sau tai.

"Đương nhiên không phải... Cậu thật biết nói đùa." Cô đưa mắt nhìn cây anh đào trong sân, ánh mắt có sự tán thưởng: "Thật là đẹp, cây anh đào này nhìn như rất lâu đời rồi."

"Nghe nói lúc ông nội tớ còn trẻ, cây anh đào này đã ở đây rồi."

"Vậy đúng là cây già rồi ha. Ừm, nhất định có rất nhiều hồi ức đáng quý nhỉ?"

Mưa rào ngày xuân, cành hoa nặng nề rũ xuống. Nước mưa rơi xuống hồ nước phát ra tiếng vang như tiếng ca. Giọt mưa gõ lên đá cuội, lộp bộp, lộp bộp. Ở những lúc thế này, tiếng côn trùng bị át đi, không khí thoang thoảng mùi bùn đất. Nước mưa nhuộm đẫm sắc màu của vạn vật, trời xanh, đá trắng, nước biếc... Cả mái tóc dài của thiếu nữ đều như thêm vài phần nhan sắc.


"A." Rikuo nói nhỏ, cậu chuyển tầm mắt qua cây anh đào: "Đúng là có rất nhiều hồi ức."

Có lẽ mỗi một ngày của nhà Nura đều rơi vào mắt cây anh đào già này. Những khi vui cười, những lúc bi ai, những năm tháng bọn họ sánh bước bên nhau, còn cả những người ghé đến nơi đây, đều lưu lại ở cây anh đào.

Thiếu nữ khẽ mỉm cười, cô cũng không nói gì nữa, chỉ lẳng lặng lắng nghe tiếng mưa rơi.

"Mà..." Một lát sau, cô bỗng nhiên lên tiếng: "Mưa mặt trời thật sự là lúc nhà hồ ly gả con gái sao?"

"Ừ, là thật." Rikuo suy nghĩ, mỉm cười nói: "Nếu bây giờ đến chờ ngoài cửa nhà tớ, nói không chừng sẽ nhìn thấy hồ ly nâng kiệu bay qua. May mắn thì còn có thể được mời tham gia tiệc cưới của nhà hồ ly nữa. Đậu hủ rán của hồ ly siêu ngon, nhưng chỉ có hồ ly mới biết cách làm. Đáng tiếc từ sau lần mời con người tham dự rồi bị người đó ăn trộm đồ, làm hỏng lễ cưới, hồ ly ở Kanto rất ít mời con người đến tham dự hôn lễ lần nữa."

"Cái này đúng là đáng tiếc..." Thiếu nữ hơi cảm khái: "Nghe có vẻ rất thú vị, nếu có cơ hội tận mắt nhìn thấy thì tốt rồi."

"Bây giờ cậu muốn đi chờ không? Cô gái xinh đẹp thế này, dù là hồ ly ghét con người nhất cũng sẽ vui vẻ phá lệ mời cậu đến làm khách."

Thiếu nữ nghe vậy bèn lắc đầu, cô dùng ánh mắt dịu dàng mỉm cười nhìn cành hoa rủ xuống trong mưa.

"Không, bây giờ tớ muốn xem cây hoa anh đào này hơn."

Khi nói chuyện, giọng điệu của cô như ca hát, nghe vào tai thật sự rất kỳ diệu. Âm luật và câu từ đạt được sự hài hòa chưa từng có, được thanh âm mỹ diệu như vậy chậm rãi nói ra, rủ rỉ bên tai cùng tiếng mưa rơi.

"Ừ."

Rikuo lên tiếng. Hai người cùng im lặng nhìn chăm chú vào hoa anh đào trong mưa.


Mưa ngày xuân đến cũng nhanh đi cũng nhanh, không lâu sau mưa đã nhỏ dần, tiếng mưa rơi nhỏ đến mức không thể nghe thấy. Bầu trời trở nên xanh thẳm, cành hoa nặng trĩu rũ xuống đón ánh nắng, một cơn gió thổi qua, bọt nước rung rinh rơi xuống bị ánh mặt trời chiếu rọi càng trở nên trong suốt hơn, như là thủy tinh rách nát theo gió.

Gió ngừng mưa tạnh, cơn mưa rào đi qua.

"Tạnh mưa rồi." Thiếu nữ mỉm cười với Rikuo: "Tớ cũng nên đi, cảm ơn tiếp đãi, nói chuyện với cậu rất vui."

"Tớ cũng vậy."

Thiếu nữ đứng dậy, châm dẫm lên mặt cỏ ướt dầm dề, cô do dự một lát, sau cùng vẫn xoay người vươn tay với cậu.

"Như vậy, tạm biệt?"

Rikuo cười, cậu nắm lấy bàn tay duỗi lại đây của cô.

"Tạm biệt."

Bóng dáng thiếu nữ biến mất khỏi tầm nhìn của Rikuo, Karusu Tengu bay ra đậu xuống nghiên mực bên cạnh Rikuo, ông ấy chần chờ một lát rồi nói.

"Rikuo đại nhân... Cô ấy là..."

"A, tôi biết." Rikuo cũng không ngẩng đầu lên, cậu bắt đầu múa bút vẽ tranh: "Chắc là ngẫu nhiên lạc đường đến đây."

Đợi cho Rikuo dừng bút, một đồ án giống chữ Hán "Anh", đồng thời cũng giống hoa anh đào nở rộ trên giấy.

"Nhưng ít nhiều nhờ có cô ấy mà tôi quyết định được chữ ký rồi. Dùng 'Hoa anh đào' đi."

Cậu đưa giấy tuyên thành cho Karusu Tengu để nó đi khắc ấn chương theo đồ án cho mình, chờ khi Karusu Tengu đã đi khuất, Rikuo mới nhìn lại hướng thiếu nữ rời đi, cậu hơi ngẩn người.


"Đáng tiếc... Chỉ là khách qua đường."

Gió tháng ba đẩy loạn cành hoa anh đào đưa cánh hoa rơi rụng trải đầy trên đất, Rikuo mỉm cười không suy nghĩ về cuộc gặp tình cờ ngắn ngủi vừa rồi nữa.

Khi đó, cậu cho rằng đây chẳng qua chỉ là... Một cuộc gặp gỡ không có lần thứ hai.

- ---------------

Chú thích:

Xuân Phân: Một trong 24 tiết khí

Lập xuân: đầu xuân gió đông tan băng, rũ bỏ không khí lạnh lẽo, bạn có thể ngửi thấy mùi lành lạnh của đất trời thoang thoảng, lấm tấm trên tay áo.

Vũ thủy: những ngày mưa, mây trời mù mịt, suối núi heo nút, bạn có thể ngửi thấy mùi bầu trời và mặt đất tắm gội thay áo mới, mùi của bùn đất tràn ngập hương thơm

Kinh trập: lúc này côn trùng tìm hoa, màu đỏ của hoa đào, màu xanh của lá liễu, là ngày hồng mông sơ tích, vạn vật sinh sôi.

Xuân phân: trong tiết xuân phân, nắng mới tươi đẹp, đường đi tràn ngập hương thơm cỏ cây, gió xuân lướt trên mặt nước luồn vào tay áo, bạn còn có ngửi thấy hương lúa mới.

Thanh minh: cây đồng mộc và gạo ủ thành rượu, ta còn có thể ngửi thấy mùi thơm của cây con, mùi của giấy tiền đồng trong lễ tảo mộ thanh minh.

Cốc vũ: Minh Cưu chải lông, Đái Tinh hàng Vu Tang, gió sương mỏng se lạnh, hoa lê rụng trong mưa, không khí tràn ngập hương trà đắng và hương cúc thơm.

Lập hạ: thôn Mạch Giang, Mai Lâm viện, hoa lựu lấp ló bên cửa sổ, mận cũng xanh màu, chu anh nhuộm môi, bạn có thể ngửi thấy mùi hương của sự yên bình qua quả dưa hè.

Tiểu mãn: tiếng gà chưa tròn, tiếng ếch đã tan, hoa táo tàu xào xạc ngoài sân, trăng trên cao dịu dàng. Bạn có thể ngửi thấy mùi thơm nồng của hoa dành dành và mùi thơm của trái mận chua.

Mang chủng: nhà nhà gặt lúa mì, đường phố rộn tiếng ca, ruộng xưa trồng thêm dâu tằm, lúa mạch đã tươi tốt, bạn có thể ngửi thấy mùi sương ẩm và mùi lúa thơm lừng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui