Bầu trời u ám, mặt trời lẩn trốn sau những tầng mây dày.
Trận gió nóng như thiêu đốt ngày xưa giờ đã nhẹ dịu hơn, mang theo chút ẩm ướt trong không khí.
Xem ra, mùa mưa đã tới gần.
Ngồi tàu hoả ghế cứng mấy chục tiếng đồng hồ, Lâm Dực cơ hồ đã mệt rã cả người. Ý nghĩ duy nhất của cậu lúc này là được ngâm mình trong nước ấm, xua tan đi một thân mỏi mệt.
Cửa nhà không khép kín.
Trong lòng Lâm Dực một trận bi ai, không phải chứ!
Vội vàng bước vào nhà, lại không thấy cảnh tượng bừa bãi như mình nghĩ.
Thứ đầu tiên đập vào mắt là đôi giày da nam, trên giày còn dính bùn đất, một cái vali tuỳ tiện vứt ở một bên.
Chiếc túi trong tay Lâm Dực rơi bộp xuống dưới đất.
“…. Jay?” Lâm Dực mở miệng, chần chừ không dám xác định.
Nam nhân vốn dĩ đang ngồi trên sofa nghe điện thoại, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Mới bao lâu không gặp, trên cằm nam nhân này đã lún phún râu, áo sơ mi nhăn nhúm, toàn thân chật vật không nhìn nổi. Cho tới giờ, Lâm Dực còn chưa thấy qua người này lôi thôi lếch thếch như vậy.
Ở trong mắt Lâm Dực, nam nhân này dường như vĩnh viễn an nhàn, vĩnh viễn tao nhã.
Hôm nay vừa thấy, thật đúng là doạ người.
Phản ứng của Sở Tâm Kiệt không nhanh như trước, ngược lại có vài phần trì độn.
Tơ máu trong mắt cùng mái tóc hỗn độn càng làm cho Lâm Dực hoài nghi. “Sao anh….”
Tầm mắt nam nhân đầu tiên là dừng trên thân thể Lâm Dực, sau đó mới chậm rãi đi lên, đối diện với ánh mắt Lâm Dực. Sở Tâm Kiệt lúc này mới tỉnh táo hạ điện thoại bên tai xuống, nhưng vẫn chưa tiến về phía trước. “Tiểu Dực…. em về rồi”.
Lâm Dực như lọt vào sương mù, không hiểu gì. “Đúng vậy….”
Sau đó lại cẩn thận mở miệng. “Sao anh lại ở trong nhà em?”
Sở Tâm Kiệt đáp phi sở vấn. “Về là tốt rồi”.
“………”
“Anh không tìm được em….” Sắc mặt Sở Tâm Kiệt hơi căng thẳng. “Thật có lỗi, anh chưa động vào cái gì đâu. Em đã về rồi, anh cũng đi đây….”
Chẳng lẽ nam nhân này…. Đầu óc Lâm Dực quay cuồng. “Anh đi tìm em?”
Nam nhân đột nhiên trở nên luống cuống chân tay, nửa ngày sau Lâm Dực mới nghe được câu trả lời. “Ừ”.
Trái tim Lâm Dực như ngày một trướng căng, bao nhiêu uỷ khuất, rối rắm lúc trước bỗng chốc tiêu tan.
Sau đó, hai người giống như hai đứa trẻ, không hẹn mà cùng cúi đầu, tựa hồ rất không quen với bầu không khí ngượng ngùng này.
“Sao anh không gọi điện cho em?” Thật lâu sau, Lâm Dực mở miệng, trong lòng lại tự khinh bỉ chính mình, sao lại nghe như cô vợ nhỏ đang oán trách thế này.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Dực viết rõ ràng hai tiếng không cam lòng và uỷ khuất.
“Xin lỗi, anh xin lỗi. Đều là anh sai”. Sở Tâm Kiệt rốt cuộc đi lên, nặng nề kéo Lâm Dực vào lòng.
Nỗi lòng chất chứa bấy lâu không thể kiềm chế, nước mắt Lâm Dực trào ra như vỡ đê.
Sở Tâm Kiệt biết trong khoảng thời gian này đã làm khó cho cậu, nhìn thấy cậu bộ lộ tính cách thật như bây giờ lại không khỏi khiến hắn cao hứng. Lâm Dực ở trước mặt hắn luôn nhu thuận hiểu lòng người, không có sự nghịch ngợm vô cớ gây sự mà lẽ ra tuổi cậu nên có.
Nhìn Lâm Dực nước mắt đầy mặt¸phần rung động trong lòng Sở Tâm Kiệt không ngừng tăng thêm.
“Tiểu Dực, là anh không tốt….”
Lâm Dực nức nở cả nửa ngày, hai tay giữ chặt góc áo nam nhân, chỉ sợ giây tiếp theo người này sẽ biến mất, hết thảy chuyện vừa trải qua chỉ là một giấc mộng.
Sở Tâm Kiệt ôn nhu vuốt ve lưng Lâm Dực, để mặc cậu lau hết nước mắt nước mũi vào áo mình.
“Tiểu Dực, anh yêu em”. Sở Tâm Kiệt nhẹ nhàng thổ lộ bên tai Lâm Dực.
Dường như chưa từng nói ra ba chữ này, vẻ mặt nam nhân có chút không tự nhiên.
Sở Tâm Kiệt cũng không biết vì sao mình lại nói ra ba chữ kia, hắn chỉ muốn cho Lâm Dực nhận được phần tình cảm này của mình.
Thân thể Lâm Dực cứng đờ, ngay cả tiếng khóc cũng ngưng lại.
Lâm Dực không dám tin, hai mắt đẫm lệ ngẩng đầu nhìn Sở Tâm Kiệt.
“Tiểu Dực….” Nam nhân nhẹ nhàng lắc lắc Lâm Dực đang dại ra.
Hồi lâu sau, trả lời nam nhân là một nụ hôn nóng rực.
Lâm Dực như một con thú nhỏ, không có quy tắc mà ra sức gặm cắn đôi môi Sở Tâm Kiệt.
Lần đầu tiên, Lâm Dực có khát vọng được nam nhân này giữ chặt, có lẽ chỉ có phương thức này mới khiến cậu có cảm giác kiên định.
Tâm trạng hai người đều có chút mất khống chế.
Bàn tay Sở Tâm Kiệt chạm đến làn da Lâm Dực, Lâm Dực nhịn không được rên lên. “Ưm….”
Lâm Dực cố gắng tách thân thể hai người ra, ánh mắt ướt át như chú nai con. “Em muốn mình sạch sẽ cùng anh….”
Sở Tâm Kiệt nghe vậy, nhìn lại bộ đáng đầu bù tóc rối của Lâm Dực, phì cười.
Sở Tâm Kiệt kiềm nén chính mình không được háo sắc, ngồi trên sofa nhìn Lâm Dực đang bận rộn lấy quần áo cùng khăn mặt đi tắm rửa. Lâm Dực bị ánh mắt nóng bỏng của Sở Tâm Kiệt làm cho lúng ta lúng túng.
Thật vất vả mới đem Sở Tâm Kiệt đẩy vào phòng tắm.
Chờ đến lúc hắn đi ra, chỉ thấy Lâm Dực mặc áo tắm quấn chặt dây, làm tổ trên sofa xem TV.
Chiều tối đến, gió thổi phơ phất qua tấm rèm trong phòng khách, ánh sáng khi mờ khi tỏ chiếu lung tung lên mặt Lâm Dực.
Nhẹ nhàng đi đến, Sở Tâm Kiệt ngồi xuống bên cạnh, lẳng lặng nhìn Lâm Dực.
Lâm Dực chịu không nổi ánh mắt của Sở Tâm Kiệt, mở miệng hỏi. “Anh đến gặp Đỗ Vũ?”
“Nhưng cô ấy không nói cho anh biết, chỉ bảo em đi gặp người rồi”. Sở Tâm Kiệt thở dài, cho dù hắn có tận tình khuyên bảo thế nào, nữ hài tử kia vẫn kín miệng như bưng. Cuối cùng hết cách, hắn chỉ có thể dùng thân phận người yêu Lâm Dực mà đi hỏi Đỗ Vũ.
Đỗ Vũ nhất thời ngây người, nhưng ngay lập tức ép hỏi hắn, có phải hắn đã làm ra chuyện gì xấu khiến Lâm Dực thương tâm hay không?
Lúc ấy Sở Tâm Kiệt có chút kinh ngạc, nhìn bộ dáng Đỗ Vũ thì không tỏ vẻ gì là khinh thường hay chán ghét cả.
Cuối cùng Đỗ Vũ nói, cô cũng hỏi rõ Lâm Dực đi gặp ai, nhưng cô đoán có lẽ là cậu đến chỗ mẹ. Sở Tâm Kiệt tự cười nhạo mình, đúng là quan tâm quá sẽ bị loạn.
“Anh đến gặp mẹ em. Em có người mẹ rất tốt, tuy rằng chuyện của chúng ta chưa nói cho bà ấy, nhưng dường như bà cũng đoán ra được vài phần. Trước khi anh rời đi, bà nói muốn anh thông cảm cho em, nhân nhượng em nhiều chút”. Sở Tâm Kiệt phải cảm tạ Đào Du Du, có thể nuôi dạy lên một đứa nhỏ linh động như Lâm Dực. Có lẽ phải che giấu tình cảm với một người vô cùng gian nan, nhưng nó lại vô ý bị giọng điệu thâm tình bán đứng.
Sở Tâm Kiệt cố ý bỏ sót một đoạn. Mẹ Lâm Dực khẳng định là cậu đã đến gặp Lý Tề. Đó là người mà Lâm Dực vẫn luôn coi như anh em ruột thịt.
Sở Tâm Kiệt muốn đến chỗ kia, nhưng lại bị Đào Du Du ngăn cản. Dù sao muốn đi Dương trang cũng phải tuỳ thời tuỳ khắc là đi ngay được. Hơn nữa đường đi vô cùng xấu, bà sợ Sở Tâm Kiệt không chịu được, bảo hắn cứ ở lại nghỉ ngơi đã. Sở Tâm Kiệt ăn xong bữa tối cùng với Đào Du Du, đem theo nỗi lòng trở về nhà trọ ở trấn trên.
Nhưng lăn qua lộn lại vẫn là không nỡ, cái loại tâm trạng bức thiết này quả thực là khiến Sở Tâm Kiệt phát cuồng.
Nửa đêm, hắn năn nỉ chủ nhà trọ thuê một chiếc xe, một mình chạy đến Dương trang. Sở Tâm Kiệt chịu đựng dạ dày đang kêu gào, đến tảng sáng thì tới được Dương trang.
Đi vào trong thôn, hỏi người dân về một thanh niên từ nơi khác mới đến, có được đáp án rồi lại khiến cho người ta không thể không nhụt chí.
Một ngày trước, Lâm Dực đã rời đi, hai người lỡ mất cơ hội gặp nhau.
Sở Tâm Kiệt vội vàng trở về Giang Hải.
Nhưng vô luận ấn chuông cửa nhà Lâm Dực thế nào vẫn không có động tĩnh gì.
Nam nhân vẫn luôn mang áp lực trong lòng, cho rằng nhất định là Lâm Dực đang khoá cửa phát tiết trong nhà.
Mà hiện tại, Lâm Dực cùng hắn chỉ cách một khoảng rất nhỏ. Chỉ cần nhìn thấy người này, bao nhiêu nỗi lòng cũng được giải toả. Nam nhân ôm lấy Lâm Dực, tách chân cậu ngồi trên đùi mình, mặt đối mặt. Cho dù Lâm Dực hiểu được sắp phát sinh chuyện gì, nhưng vẫn không nhịn được bối rối mà hơi lùi về sau, cái mông lại bị người ta giữ lại. Hai tay bắt đầu ôn nhu dao động trên người Lâm Dực, trong nháy mắt áo tắm đã được cởi ra.
Lâm Dực ngượng ngùng nghiêng mặt qua một bên, nơi tư mật đã không còn một mảnh vải che thân, vật thể cực nóng quá mức rõ ràng kề ngay bên trong đùi, Lâm Dực hơi bất an cử động một cái, lập tức nghe được tiếng rên rỉ cực thấp của nam nhân.
Đôi môi nam nhân tựa như có ma thuật, du di trên người Lâm Dực châm lên lửa dục. Cần cổ của Lâm Dực ngẩng cao, tạo thành một đường cong duyên dáng, hai chân thon dài thẳng tắp hơi run lên.
“Về phòng ngủ đi”. Lâm Dực cúi đầu cầu xin bên tai nam nhân. Làm ban ngày, thật đúng là khiêu chiến thần kinh của cậu.
Từ ánh mắt Lâm Dực toát ra vẻ yếu ớt, đối với nam nhân không thể nghi ngờ chính là liều thuốc kích thích tốt nhất.
Dục vọng của Lâm Dực lúc này đã ngẩng đầu, nhẹ nhàng chạm vào chiếc bụng rắn chắc của nam nhân. Lâm Dực bị phản ứng của cơ thể khiến cho xấu hổ, máu dồn hết lên não.
Ôm lấy vai nam nhân, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng chôn trong cổ hắn, để mặc hắn khám phá cơ thể mình.
Mà một tay nam nhân thì không ngừng khiêu khích vật đã đứng thẳng của Lâm Dực.
“A….” Bị nam nhân trêu đùa, Lâm Dực hung hăng cắn vai hắn một cái.
Sở Tâm Kiệt đột nhiên dùng lực, nắm chặt lấy vật cứng rắn kia.
“Không được, chúng ta cùng nhau….” Nam nhân khẽ liếm vành tai mềm mại của Lâm Dực, dọc theo cần cổ hôn xuống rồi gặm cắn xương quai xanh của cậu.
Động tác thân dưới lại không hề ôn nhu, giống như ác thú trực tiếp đâm thẳng vào chỗ sâu nhất bên trong Lâm Dực.
“A….” Lâm Dực kêu lên.
Theo va chạm không ngừng của nam nhân, Lâm Dực cơ hồ muốn ngất đi.
“Không được…. Dừng….” Sẽ chết mất.
Nam nhân ngoảnh mặt làm ngơ, không ngừng an ủi từng nơi mẫn cảm của Lâm Dực, động tác ra vào vẫn kịch liệt như cũ.
Lâm Dực mất hết khí lực, mà trong đau đớn lại cố tình mang theo khoái cảm, hai cảm giác tuyệt vời đan xen khiến Lâm Dực như chìm vào cõi mộng.
Sở Tâm Kiệt đem Lâm Dực đẩy ngã xuống giường, nằm đè lên người cậu.
“Nhìn anh….” Nam nhân mê hoặc mở miệng.
“Anh từng yêu người khác, nhưng sau khi gặp em, là em đã dạy anh cách quý trọng một người, bảo vệ một người. Mà trong mắt anh, cũng chỉ có duy nhất một mình em….”
Lâm Dực chỉ cảm thấy linh hồn mình đã bị những lời nói thâm tình kia hút lấy. Mà tất cả điểm mẫn cảm trên người lại bị nam nhân tiếp tục ôm lấy vuốt ve.
Thân thể hết lần này đến lần khác bị người kia va chạm, hạ thân co rút kịch liệt, khiến cho Lâm Dực tưởng rằng mình đã ngất đi ngay giây phút đó.
Hết thảy tựa hồ không có điểm dừng, trong đầu Lâm Dực thoáng hiện, cứ như vậy bước tiếp….
Cậu cũng cam tâm tình nguyện.
Sở Tâm Kiệt mang theo dục vọng cùng Lâm Dực lên đến đỉnh khoái cảm, ở một khắc cao trào kia, cả người Lâm Dực toát ra nét mị hoặc tiêu hồn, Sở Tâm Kiệt trìu mến gắt gao ôm lấy cậu.
Cùng một người như vậy, cả đời một đời chỉ thoáng qua trong nháy mắt….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...