Mùa Hạ Chung Tình

Vừa xuống máy bay, Chung Lăng và Đường Tranh liền về công ty trước,
báo cáo thu hoạch của chuyến đi Thanh Đảo lần này với Hướng Huy.

Sau khi hoàn thành báo cáo của chuyến công tác, Chung Lăng liền gọi
điện thoại cho Hạ Dương, vẫn không có ai nghe máy. Cô nghĩ một lát rồi
nhắn tin cho anh rằng cô đã về đến Thượng Hải.

Đợi mãi mà không thấy trả lời, Chung Lăng cau mày nhưng vẫn tiến hành mọi việc theo kế hoạch đã định.

Chung Lăng ra chợ mua cá tươi, thịt bò làm bít tết và rau xanh, tiện
đường rẽ vào cửa hàng bánh ngọt Háageri-Dazs lấy bánh gato kem tươi đã
đặt trước, tiện thể lại nhặt thêm một ít hoa quả, về đến nhà mệt bở hơi
tai.

Nhưng cô không có thời gian nghỉ ngơi, cô muốn tặng Hạ Dương một điều bất ngờ khi quay về. Bình thường đều là anh vào bếp nấu ăn, nhưng hôm
nay sao Chung Lăng có thể để khổ chủ bận rộn được.

Một tiếng rưỡi sau, cô trải một tấm khăn trải bàn đẹp lên bàn ăn,
châm nến, bày ra chai rượu vang Château Mouton-Rothschild đắt tiền của
Pháp và mấy món ăn Đông Tây kết hợp mà cô đã phải mất bao công sức mới
có thể hoàn thành.

Cô rất hài lòng về kiệt tác của mình, mặc dù mùi vị tạm thời chưa biết thế nào, nhưng ít nhất bề ngoài không quá tệ.

Hiện tại mọi thứ đã sẵn sàng, chỉ còn thiếu khổ chủ thôi.

Nhưng cô đợi rất lâu, ngồi trên sofa xem hết thời sự rồi bộ phim
truyền hình giờ vàng đã kết thúc mà Hạ Dương vẫn chưa về, đến điện thoại cũng không có cuộc nào.

Chung Lăng thấy hơi lạ, Hạ Dương không phải người như thế, kể cả
không về được thì chắc chắn anh sẽ báo với cô trước, đâu có như người
bốc hơi khỏi trần gian như bây giờ.

Cô lại gọi cho Hạ Dương, vẫn chỉ là giọng nữ lạnh lùng như cái máy
vang lên bên tai: “Số điện thoại quý khách vừa gọi đã tắt máy, đề nghị
quý khách gọi lại sau”.

Không biết đã xảy ra chuyện gì. Cô thực sự lo sợ trước lời dự đoán vô căn cứ của mình, vội lắc đầu một cái thật mạnh.

Quần áo giặt hôm trước vẫn còn đang phơi ngoài ban công, mí mắt Chung Lăng giật giật, lòng lập tức chùng xuống.

Chiếc sơ mi của Hạ Dương đã không cánh mà bay. Cô đứng vụt dậy, mở
ngay ngăn tủ mà cô dành riêng cho Hạ Dương để quần áo ra, bên trong
trống không. Hai bộ comple treo trong tủ cũng không thấy đâu nữa.

Chiếc ca táp vẫn để trong phòng làm việc kể từ khi Hạ Dương khăng khăng chui vào phòng cô ở cũng mất luôn.

Đầu óc Chung Lăng rối bời, cô uể oải nằm vật ra ghế hồi lâu mới trở
về với thực tại. Có thể khẳng định rằng, Hạ Dương đã mang đi hết mọi đồ
đạc của anh, nhưng tại sao lại như vậy, cô không thể lý giải.

Chung Lăng rót cho mình một cốc nước để có thể bình tĩnh trở lại.

Chuyến đi công tác Thanh Đảo, Đường Tranh, Đới Hiểu Lam, chiếc cốc
trong tay chợt khựng lại, Chung Lăng trợn tròn mắt, đã hiểu ra được phần nào.

Cô vừa thở vừa vơ lấy chiếc điện thoại trên tràng kỷ, tìm số Đới Hiểu Lam và bấm máy.

“Sếp ạ.” Đới Hiểu Lam nghe máy rất nhanh.

“Chuyện là thế này”, Chung Lăng cân nhắc câu chữ: “Hai ngày chị đi vắng có ai tìm chị không?”

Đới Hiểu Lam suy nghĩ một lát rồi đáp: “Tổng giám đổc Lý của công ty Xương Nhuận, rồi chị Nhan bên Tiến Đạt”.

“Vậy hả.” Chung Lăng lựa lời hỏi tiếp: “Thế trong công ty có ai tìm không?”

“Trưởng phòng Hạ Dương, anh ấy bảo có việc muốn bàn với chị, nhưng
chị lại tắt di động, thế nên em đã cho anh ấy số phòng của chị ở Thanh
Đảo.”

Mặt Chung Lăng tái đi, đúng là sảy một li, đi một dặm, cô định giấu
Hạ Dương chuyện cô đi công tác với Đường Tranh, nhưng cuối cùng không
những không giấu được, mà còn để sự việc phát triển theo chiều hướng tồi tệ hơn. Tối hôm ấy, cô và Đường Tranh đổi phòng cho nhau, Hạ Dương vừa
biết cô nói dối anh, đồng thời còn thấy Đường Tranh nghe điện thoại
không tức điên mới là lạ.

Tuy nhiên Đường Tranh không nói cho cô biết chuyện này, nhưng lúc này cô không có thời gian và công sức để tìm anh ta đối chất nhanh chóng
giải thích để Hạ Dương hiểu mọi chuyện mới là điều quan trọng nhất.

“Sếp ạ, sếp có sao không ạ?” Đới Hiểu Lam gọi mấy tiếng mà Chung Lăng không phản ứng gì nên có phần sốt ruột.

“Không sao, chị biết rồi, thôi tạm thế đã nhé.” Chung Lăng cúp máy,
ngồi thẫn thờ một lát rồi đứng bật dậy, vơ lấy túi xách rời khỏi nhà.

Chung Lăng ngồi trong taxi mà như ngồi trên lửa, liên tục giục lái xe chạy nhanh hơn một chút: “Phiền bác tài nhanh hộ được không ạ, tôi đang rất vội”.

Thấy cô sốt ruột như vậy, lái xe cũng liên tục nhấn ga.

Đến căn hộ của Hạ Dương, Chung Lăng đưa cho lái xe tờ một trăm tệ rồi xuống xe ngay, không kịp lấy tiền thừa.

Nhưng dù cô bấm chuông cật lực thế nào, trong nhà không có phản ứng gì.

Gọi điện thoại cho Hạ Dương, lúc đầu là tắt máy, sau đó không có
người nhấc máy, rồi lại tắt máy, cuối cùng điện thoại Chung Lăng hết
sạch pin, cô đành bỏ cuộc.

Cô xuống lầu, tìm một cái ghế dài gần khu nhà ngồi xuống, hai tay ôm đầu, lòng như lửa đốt.

Bất luận thế nào, lần này người sai là cô.

Cô phải ngồi đây đợi anh về, chỉ cần Hạ Dương chịu nghe cô giải thích, kể cả đợi hết đêm cũng không vấn đề gì.

Thời gian từng phút trôi qua, Chung Lăng kiên nhẫn chờ đợi.

Cuối cùng cô nhìn thấy chiếc xe Santafe đen quen thuộc đó phóng vào sân, tâm trạng vừa căng thẳng, vừa ngóng chờ.

Cô bước vội đến, nhưng chợt sững lại, ngay cả bầu không khí xung quanh dường như cũng đông đặc lại.

Ánh đèn hắt xuống khuôn mặt Hạ Dương, mờ mờ ảo ảo, anh chậm rãi xuống xe rồi bế ra một người ngồi ở hàng ghế sau.

Mặc dù mặt quay xuống dưới, nhưng mái tóc dài mượt mà, cánh tay nhỏ
nhắn và chiếc váy dài thướt tha đã chứng minh đó là một cô gái.

“Hạ Dương”, Chung Lăng chật vật lên tiếng, trong lòng cảm thấy vô cùng chua chát.

“Sao em lại đến đây?” Giọng Hạ Dương rất thờ ơ, đặt cô gái lên lưng.

“Cô ấy là ai? Có phải cả đêm anh ở với cô ta không? Anh ở bên cô ta
mà không chịu nghe điện thoại của em, không trả lời em, rốt cuộc là anh
có ý gì?” Ý định ban đầu của Chung Lăng là đến xin lỗi Hạ Dương, nhưng
nhìn thấy cảnh đó, vừa bực vừa ghen, không thể kìm chế cảm xúc được nữa.

“Anh và cô ấy chẳng có chuyện gì cả, em đừng vu oan cho người khác,
cả vú lấp miệng em.” Hạ Dương thẳng thừng đốp lại, khiến Chung Lăng càng tức giận hơn.

“Em vu oan cho người khác? Em cả vú lấp miệng ai? Anh giấu em đi chơi đêm với người đàn bà khác, đâu phải em!” Vẻ sửng sốt thoáng hiện trong
mắt Chung Lăng, cô không thể chấp nhận lời chỉ trích độc đoán của Hạ
Dương đối với cô.

Hạ Dương nhướn mày: “Em nói gì mà khó nghe như vậy”.

“Cô ta là ai?” Chung Lăng chỉ tay.

“Cô bé hàng xóm gần nhà ba mẹ anh, từ lâu anh vẫn coi là em gái.” Ánh mắt sâu thẳm của Hạ Dương vẫn vô cùng lạnh lùng.

Chung Lăng cười khẩy: “Anh nhiều em gái thật đấy”.

“Vậy hả, còn em thì sao, coi anh là cái thá gì? Đi Thanh Đảo với
Đường Tranh tại sao lại lừa anh là đi với Đới Hiểu Lam?” Vẻ sắc lẹm
thoáng hiện trong mắt Hạ Dương.

Nét mặt Chung Lăng lộ rõ vẻ chán chường đến tột độ, cô hạ giọng nói: “Chỉ vì sợ anh giận nên em mới giấu anh”.

“Hừ”, Hạ Dương cười khẩy, “Em biết rõ là anh sẽ giận mà vẫn giấu”

Chung Lăng ngẩng đầu lên, hùng hồn đáp: “Em và anh ta đi công tác là
do công ty cử, cả hai đều quang minh chính đại, đâu có như bọn anh…” Cô
liền liếc cô gái kia.

Hạ Dương cau mày: “Cô ấy đến sinh nhật anh, kết quả là uống say, anh không thế bỏ mặc”.

Chung Lăng cúi đầu không nói gì, nụ cười giễu cợt trên môi mỗi lúc một hiện rõ hơn.

Hạ Dương thì chán nản thở dài, trong lòng cô không hề có anh, hà tất
phải giải thích nữa. “Em tìm anh là để nói chuyện này ư?” Anh cố tình
giữ giọng lạnh lùng.

“Em đến là… nhưng hiện tại không cần phải làm như thế nữa.” Giọng Chung Lăng lộ rõ vẻ mệt mỏi.


“Vậy em mau về đi.” Hạ Dương ngần ngừ một lát, rồi vẫn đề nghị: “Muộn thế này rồi em đi một mình không an toàn, để anh đưa em về”.

“Không cần đâu.” Chung Lăng quay đi, không chịu ngoái đầu lại nữa, cô là cô gái có lòng tự trọng cao, không bao giờ chịu đón nhận sự bố thí
của người khác, huống chi người này lại là Hạ Dương.

“Chung Lăng.” Hạ Dương gọi giật cô lại.

Chung Lăng đứng im không nhúc nhích.

“Em đi đường cẩn thận đấy”.

“Cảm ơn anh đã quan tâm.” Chung Lăng nghiến răng nói.

“Về đến nơi nhớ gọi điện thoại cho anh.”

“Hạ Dương!” Chung Lăng ngoảnh lại. “Rốt cục anh muốn thế nào? Nếu anh muốn đi thì cứ đi cho thoải mái, đừng lèo nhèo thế khó chịu lắm.” Chung Lăng bắt đầu nói nặng lời, mặc dù đã cố gắng tỏ vẻ bất cần nhưng dường
như cô đã sắp không chịu được nữa.

Hạ Dương đặt cô bé hàng xóm vào lại xe, đuổi mấy bước là túm được Chung Lăng: “Em đừng đi”.

“Anh buông tay ra.”

Hạ Dương liền thở dài, nở nụ cười tự giễu, lúc đầu anh đã định từ bỏ, không ngờ cuối cùng vẫn không kháng cự được: “Kể cả em vẫn còn nhớ anh
ta thì anh cũng sẽ đuổi được anh ta ra khỏi trái tim em”.

Chung Lăng khóc dở mếu dở: “Em phải làm thế nào mới có thể đem lại sự tự tin cho anh đây?”

“Làm vợ anh.”

Chung Lăng thực sự sốc trước lời cầu hôn của Hạ Dương, mãi cho đến ngày hôm sau vẫn chưa thể hồi phục.

Cô ngồi trong phòng làm việc với tâm trạng mơ màng.

Cô đã suy nghĩ rất lâu.

Cô yêu Hạ Dương, điều này không còn gì phải chối cãi.

Cô không sợ sống cùng anh, thậm chí còn mong chờ mỗi sớm mai tỉnh dậy được nhìn thấy nụ cười rạng rỡ đó.

Cô thích ánh mắt chăm chú, điềm tĩnh của anh.

Và cô càng say mê lòng nhiệt tình và sức sống đầy nhiệt huyết trong con người anh, dù là trong công việc hay trong cuộc sống.

Làm vợ anh, có lẽ thực sự là một sự lựa chọn không tồi.

Cuối cùng cô lên MSN nhắn cho anh: “Em đồng ý”.

Sau đó tất cả mọi người trong công ty đều nghe thấy tiếng reo hò phấn chấn của anh.

Lần đầu tiên Chung Lăng tự giác gọi điện thoại về cho ba, câu đầu
tiên mà cô nói sau khi đầu bên kia nhấc máy là: “Ba, con chuẩn bị lấy
chồng”.

Đầu bên kia vọng lại tiếng đập bàn, ông Chung hầm hầm quát tháo:
“Trong mắt mày có còn ba mày nữa không? Việc lớn như thế mà không bàn
với gia đình một tiếng, rồi mày cũng làm tao tức quá mà chết thôi. Thằng đó là thằng nào? Hai đứa quen nhau lâu chưa? Mày hiểu nó được bao
nhiêu? Hôm nay đưa nó về đây ngay cho tao coi”.

Chung Lăng thủng thẳng nói: “Là Hạ Dương ba ạ”.

Thái độ của ông Chung lập tức quay ngoắt 180 độ: “Hơ hơ, Hạ Dương hả, thằng đó khá lắm, con gái ba rất có con mắt”.

Chung Lăng chống tay lên trán, thực sự thắc mắc không hiểu Hạ Dương đã bỏ bùa mê gì cho ba cô.

“Cuối tuần này hai đứa về bàn chuyện đám cưới.” Ông Chung nói như
đinh đóng cột, Chung Lăng không phản đối, cô cũng định sẽ đưa Hạ Dương
về gặp ba, chỉ có điều thời gian sớm hơn dự định.

Sau khi Chung Lăng thông báo thông tin này với Hạ Dương, anh bắt đầu đứng ngồi không yên.

“Em bảo khi gặp ba em, anh nên xưng hô thế nào thì ổn nhỉ?” Hạ Dương xoa hai tay hỏi.

Chung Lăng không buồn ngẩng đầu lên: “Trước đây xưng hô thế nào thì bây giờ cứ thế thôi”.

“Thế khi gặp ba em, câu đầu tiên anh nên nói gì nhỉ?”

“Trước đây nói gì thì bây giờ nói thế.”

Hạ Dương đi đi lại lại trong phòng: “Em bảo anh nên mua quà gì thì
hợp, trà, rượu, thuốc lá, thuốc bổ, haiz, em phải cho anh lời khuyên
chứ”.

Cuối cùng ánh mắt Chung Lăng rời khỏi màn hình ti vi và nhìn chằm
chằm vào Hạ Dương, liếc từ đầu đến chân, cười nói: “Lần trước đến nhà
em, đâu có thấy anh căng thẳng như vậy”.

Hạ Dương trợn mắt: “Lần trước làm sao bì được với lần này, lần này là đi gặp bố vợ tương lai, nhỡ nói sai câu nào ông không chịu gả con gái
cho anh thì anh bói đâu ra cô vợ tuyệt vời thế này”.

Được Hạ Dương trân trọng như vậy, Chung Lăng cũng vô cùng cảm động: “Không đâu, ba em chỉ mong gói ngay em cho không anh thôi”.

“Chứ sao nữa, anh cũng đâu có kém cỏi gì.” Mặt Hạ Dương đã bắt đầu dày lên đến một mức độ nhất định.

Tâng lên một chút mà đã ngất ngây rồi, Chung Lăng hậm hực liếc xéo anh chàng một cái.

Thích Đình Đình và Tư Mẫn là người đầu tiên trong công ty biết Chung
Lăng chuẩn bị tổ chức đám cưới, hai người phản ứng hoàn toàn khác nhau.
Vì trước đó Thích Đình Đình đã biết mối quan hệ của Chung Lăng và Hạ
Dương nên không sửng sốt lắm. Tư Mẫn thì khác, cô há hốc miệng, hồi lâu
không ngậm lại được.

Thích Đình Đình trêu: “Bạn Tư Mẫn đã xem bộ phim Đại quan Bao Long Tỉnh chưa nhỉ?”

“Xem rồi thì sao, mà chưa xem thì sao?”

“Chưa xem thì khuyên bạn nên về thưởng thức vài lần.” Thích Đình Đình cười híp mắt. “Nếu bạn không ngậm miệng lại thì chỉ còn cách đẩy cằm
lên để nhai cơm như Châu Tinh Trì đấy.”

Nhớ lại cảnh phim nực cười đó, Tư Mẫn cũng phì cười.

Thấy bọn họ bàn tán sôi nổi như vậy, Chung Lăng liền hỏi: “Bộ phim nào vậy?”

Hai người nhìn nhau hồi lâu rồi đồng thanh đáp: “Bà là người ngoài hành tinh, khỏi phải nói cho đỡ mất công”.

Chung Lăng tức quá không thèm đếm xỉa đến bọn họ nữa.

Mãi cho đến khi ăn gần xong bữa cơm, nét mặt Tư Mẫn vẫn lộ rõ vẻ
không tin: “Không ngờ mới đến công ty nửa năm mà bà đã lừa được chàng
Đông Gioăng độc nhất của công ty chúng ta!”

Thích Đình Đình cười cười: “Tư Mẫn, câu nói này của bà dễ làm sếp tổng phật ý lắm nhé”.

“Xí, sếp đâu còn đủ tư cách cạnh tranh.” Tư Mẫn phản đối.

Thích Đình Đình phì cười rồi nói: “Hạ Dương không gục dưới chân ta thiệt là một điều đáng tiếc trong cuộc đời”.

Chung Lăng liền vỗ vai cô nàng và cổ vũ: “Cậu cứ thử xem, tớ sẽ không để bụng đâu”.

“Nói không là có.” Thích Đình Đình đảo mắt mấy vòng. “Đến lúc đó khóc lóc, đánh ghen, đòi tự tử, đây không chịu trách nhiệm đâu nhé”, rồi cô
quay đầu sang: “Tư Mẫn thấy có đúng không?”.

Tư Mẫn thông minh chọn cách bảo toàn tâm thân: “Đừng có hỏi đây, chẳng liên quan gì tới đây cả”.

Chung Lăng chống tay vào cằm, ánh mắt lấp lánh: “Tôi là người như thế hả?”

“Có thể chứ.” Thích Đình Đình liếc cô một cái. “Tư Mẫn thấy có đúng không?”

Tư Mẫn khóc dớ mếu dở: “Đừng có lôi đây vào nữa”.

Chung Lăng không buồn đấu khẩu với cô nàng.

Thích Đình Đình mím môi cười tủm tỉm: “Chắc chắn vị trí phù dâu phải là mình rồi”.

Lần này Tư Mẫn đã không còn ngồi yên nữa: “Nghe nói vị nọ đã hai lần
làm phù dâu, không sợ nếu làm lần thứ ba thì khỏi lấy chồng à? Thôi cứ
để đây làm phù dâu cho Chung Lăng”. Nói nghe có vẻ ta đây đang làm om
cho thiên hạ.

Thích Đình Đình đâu có dễ bắt nạt: “Bọn mình là thế hệ mới có tư
tưởng, có hoài bão, có văn hóa, không bao giờ quan tâm đến việc đó”.

“Chỉ sợ sau này phải làm bà cô lại quay sang oán Chung Lăng.”

“Chắc là bà sợ tôi xinh hơn cô dâu chứ gì, thực ra đây cũng là điều tôi băn khoăn, thôi bà cứ làm đi vậy.”

“Biến.”


Hai người hòn bấc ném đi, hòn chì ném lại, cãi nhau om tỏi. Thực ra
bọn họ đâu có muốn làm phù dâu thật, chẳng qua là vì làm phù dâu thì
được mặc váy đẹp, ngoài ra không phải tặng quà mà còn được cô dâu chú rể tặng lại một phong bì dày cộp.

Đầu Chung Lăng chỉ muốn nổ tung, một người đàn bà chắc phải tương
đương với năm trăm con vịt, gần hai nghìn con vịt này quang quác cùng
mọt lúc, thật đinh tai nhức óc. Cô vội xua tay: “Đừng cãi nhau nữa, cho
cả hai bà làm phù dâu được chưa”.

“Ý tưởng hay đây.”

“Thế còn tàm tạm.”

Hai nàng này đã hài lòng, cuối cùng đôi tai Chung Lăng mới được nghỉ ngơi một lát.

“Thế còn em thì sao?” Phương Nhiên đến muộn nên giờ mới chậm rãi yên vị, miệng cười tủm tỉm.

Và thế là đầu Chung Lăng càng phình to hơn, cô dựa trên nguyên tắc
công bằng, vỗ bàn phán: “Em cũng được đãi ngộ theo chế độ tương đương”.

Phương Nhiên mỉm cười rất vui vẻ.

Đột nhiên Tư Mẫn như phát hiện ra châu lục mới: “Này, bốn đứa mình vừa đủ một bàn mạt chược đấy”.

Chung Lăng không biết phải nói gì hơn.

Thích Đình Đình lắc đầu với vẻ ngán ngẩm.

Phương Nhiên thực sự bó tay hết cách.

Ra khỏi cổng nhà hàng, Hạ Dương có mặt rất đúng lúc, không sớm cũng không muộn.

Thích Đình Đình cao hứng thụi cho anh một quả: “Giỏi ha”.

Hạ Dương cười tủm tỉm và tránh ngay được.

Phương Nhiên cũng mỉm cười: “Chúc mừng anh”.

“Cảm ơn em.”

“Hạ Dương, em chúc anh sẽ qua được cửa ải bố vợ tương lai.” Tư Mẫn che miệng cười khúc khích.

Hạ Dương mỉm cười rạng rỡ và hài lòng.

Chung Lăng lên xe: “Đi đã nhé”.

“Cố gắng tận hưởng thế giới chỉ có hai người đi.” Thích Đình Đình châm chọc.

Đôi mắt Tư Mẫn tóe ra toàn hình trái tim: “Nhìn mà ngưỡng mộ chết đi được”.

“Bọn mình thử bàn xem đám cưới tặng cái gì được.” Đúng là chỉ có bộ phận thị trường mới quan tâm đến những việc nghiêm túc.

Mấy ngày sau chuyện của Chung Lăng và Hạ Dương đã truyền hết đến tai
mọi người trong công ty, nếu như là thời điểm mới về, chưa chiếm được
tình cảm của mọi người thì chắc chắn sẽ bị mọi người xì xào to nhỏ,
nhưng hiện tại đã khác, không những nhận được nhiều lời chúc mừng mà
chuyện này còn trở thành giai thoại trong ngành.

Điện thoại của Quách Chỉ Quân đến rất bất ngờ, vừa nhấc máy Chung
Lăng đã bị mắng té tát: “Cậu giỏi thật đấy, trong mắt cậu có còn người
bạn như mình không?”.

Câu này nghe sao mà quen, Chung Lăng cười với vẻ biết lỗi hỏi: “Mình làm sao cơ?”.

“Ngươi giấu mọi chuyện kín như bưng, Diệp Tử lại là người thông báo
cho ta biết ngươi chuẩn bị làm đám cưới, ngươi….” Chỉ Quân tức đến nổ
đom đóm mắt, thế mà cô nàng vẫn còn giả nai.

“Thì tại mình bận quá, suốt ngày tối mắt tối mũi nên quên khuấy mất,
cậu là đại nhân đâu có thèm chấp kẻ tiểu nhân,” Chung Lăng biết Chỉ Quân sẽ không giận cô thật mà chỉ có phần không vui mà thôi.

“Hừ, mời mình ăn cơm tạ tội đi.” Chỉ Quân bốc hỏa nhanh mà nguội cũng nhanh.

“No vấn đề, cậu chọn địa điểm đi.” Dĩ nhiên là Chung Lăng đồng ý trăm phần trăm.

Chỉ Quân cười nói: “Chọn ngày làm gì, ngay tối hôm nay đi, lát nữa mình sẽ nhắn địa chỉ vào điện thoại của cậu”.

“Ok, ngươi cứ việc chọn.”

“Nhớ phải đưa chàng đến, nếu không mình không chịu đâu.” Chỉ Quân cười khúc khích.

“Biết rồi khổ lắm nói mãi.”

Đường Tranh đi vào phòng làm việc thì thấy Phương Nhiên và mấy nhân
viên trong bộ phận thị trường đang thì thầm với nhau với vẻ bí mật, liền hỏi: “Nói chuyện gì mà vui vẻ thế?”.

Phương Nhiên không ngoái lại chỉ đáp: “Đang bàn quà tặng đám cưới cho sếp Chung Lăng”.

Ánh mắt Đường Tranh lộ rõ vẻ thảng thốt: “Em nói gì cơ?” Mấy ngày hôm nay anh ta lại bay đến Thanh Đảo để bàn về một số vấn đề sau khi kí hợp đồng với công ty Kim Bằng nên vẫn chưa biết chuyện của Chung Lăng.

Phương Nhiên liếc Đường Tranh với vẻ mặt khó hiểu rồi nhắc lại lần nữa: “Chung Lăng chuẩn bị đám cưới, anh không biết à?”.

Sắc mặt Đường Tranh càng tỏ ra khó coi hơn: “Vậy hả, anh không biết”.

Có đồng nghiệp cười khúc khích: “Anh Đường Tranh góp phần với bọn em chứ?”

“Ok, mọi người cứ nghiên cứu rồi tiến hành đi.” Mặc dù nụ cười trên
môi đã tắt ngâm, nhưng Đường Tranh vẫn cố gắng gượng: “Anh vào báo cáo
công việc với sếp đã”.

Phương Nhiên cảm thấy có gì giật thột trong lòng, liền cau mày theo phản xạ.

Bước chân của Đường Tranh khá nặng nề, anh vốn tưởng rằng sự hiểu lầm lần trước ít nhất sẽ gây ra cuộc khủng hoảng lòng tin giữa Chung Lăng
và Hạ Dương, nhưng không ngờ lại thúc đẩy thêm mối quan hệ của họ.

Đường Tranh vắt óc nghĩ cách đổi phó, đây có thể là cơ hội cuối cùng của anh.

“Mời vào.”

Nghe thấy giọng nói dễ chịu quen thuộc, Đường Tranh bình tĩnh trở lại, chậm rãi đây cửa bước vào.

“Anh vừa từ Thanh Đảo về à?” Chung Lăng hỏi.

Đường Tranh không đáp mà hỏi lại: “Nghe nói em chuẩn bị làm đám cưới hả?”

“Vâng.” Nét mặt Chung Lăng bình tĩnh không chút gợn sóng.

“Chúc mừng em.”

“Cảm ơn anh.”

Sau khi lấy giấy tờ ra đặt lên bàn, Đường Tranh không đi ra ngay, Chung Lăng ngẩng đầu lên hỏi: “Anh còn việc gì nữa không?”

“À đúng rồi”, Đường Tranh vờ vô tình rút ra tờ một trăm tệ đưa cho
Chung Lăng và nói: “Em đưa cho Hạ Dương hộ anh nhé, đây là số tiền anh
thua cậu ấy”.

“Anh thua anh ấy?” Chung Lăng sửng sốt hỏi.

“Ừ.” Đường Tranh gật đầu. “Lần trước khi anh đi công tác Thanh Đảo
cùng em, Hạ Dương có gọi điện thoại cho anh, trước đó bọn mình đổi phòng cho nhau mà, nghe thấy giọng nói của anh, Hạ Dương rất không vui, sau
đó anh giải thích mãi cậu ta mới hết bực. Hạ Dương có kể cho em nghe
chuyện này không?”

“Anh kể tiếp đi.” Nét mặt Chung Lăng không thể hiện cảm xúc gì.

Đường Tranh nhìn cô, không muôn bỏ qua bất kỳ sự thay đổi nào trên
khuôn mặt cô: “Sau đó Hạ Dương nói rằng không có lòng tin vào môí tình
này, cảm thấy trong lòng em vẫn còn hình bóng anh, anh nói với cậu ấy
rằng em đã từ chối anh từ lâu, giữa anh và em không thể xảy ra chuyện gì nữa, nhưng cậu ấy vẫn không tin”.

“Sau đó thì sao?” Chung Lăng lặng lẽ hỏi.

“Sau đó anh liền nói rằng hay là cậu cứ cầu hôn vói Chung Lăng, nếu yêu cậu thật lòng thì chắc chắn cô ấy sẽ đồng ý.”

Chung Lăng không nói gì.

Đường Tranh kín đáo quan sát nét mặt cô: “Anh còn nói đùa rằng đánh

cược một trăm tệ đi, không ngờ cậu ta cầu hôn với em thật. Bất luận thế
nào đây vẫn là tin vui, anh thật lòng chúc hai người hạnh phúc”.

Sắc mặt Chung Lăng tái nhợt, bàn tay nắm chặt lại.

“Phiền em đưa hộ số tiền này cho Hạ Dương giúp anh, mặc dù không lớn nhưng nói lời phải giữ lấy lời.” Đường Tranh khẽ nhếch mép.

“Anh yên tâm, tôi sẽ giao tận tay cho Hạ Dương.” Chung Lăng cụp mắt nhìn xuống, sắc mặt tối sầm.

Thấy đã đạt được mục đích, nụ cười trên môi Đường Tranh càng hả hê hơn.

Mấy phút sau, Đường Tranh đã có mặt ở phòng làm việc của Hướng Huy.

Vừa vào cửa, anh ta đã lên tiếng chất vấn: “Tại sao cậu không báo cho tôi biết chuyện Chung Lăng chuẩn bị tổ chức đám cưới?”

“Rồi cậu sẽ biết thôi mà.” Hướng Huy bình thản đáp.

“Muộn mấy hôm nữa thì tôi sẽ mất cô ấy suốt đời.”

Hướng Huy im lặng trong giây lát, ánh mắt lúc sáng lúc tối: “Cậu cho rằng đến thời điểm này cậu vẫn có thể níu kéo ư?”

“Tại sao lại không?”

“Buông tay ra đi Đường Tranh.” Sau khi Chung Lăng tuyên bố sẽ tổ chức đám cưới, đồng thời lại được Diệp Tử lên lớp cho một bài, cuối cùng
Hướng Huy đã hiểu ra rằng trong chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng.

“Ngay bản thân cậu cũng nói như vậy hả!” vẻ không vui trong lòng thể hiện rõ trên nét mặt Đường Tranh.

“Chung Lăng đã tìm được hạnh phúc của riêng mình, cậu cũng không nên luẩn quẩn với việc này nữa.”

Hạnh phúc? Chỉ có anh mới là người có thể đem lại hạnh phúc cho cô. Đường Tranh không nói gì nữa, nở một nụ cười giễu cợt.

Cùng lúc đó, Chung Lăng vừa sửng sốt vừa phẫn nộ.

Cô tin lời Đường Tranh, Hạ Dương đã hỏi Đới Hiểu Lam số phòng của cô
hôm đó nên chắc chắn sẽ gọi điện thoại đến, nhưng Hạ Dương không hề kể
với cô chuyện này, chứng tỏ trong đầu anh phải nảy ra ý định gi đó.

Chung Lăng chưa bao giờ nghi ngờ về tình yêu chân thành của Hạ Dương
đổi với cô, nhưng cô không thể chầp nhận được việc mình trở thành tâm
điểm cá cược của anh và Đường Tranh.

Hạ Dương vừa về đến công ty thì bị Chung Lăng gọi vào phòng làm việc, anh ngẩng cao đầu bước vào phòng trước ánh mắt mờ ám của bao người, lại còn vẫy tay với mọi người như đang đi duyệt đội danh dự.

“Bà xã, mới có mấy tiếng xa anh mà đã nhớ rồi hả?” Hạ Dương cười giả lả nói.

Sau một hồi im lặng, Chung Lăng liền lên tiếng: “Hạ Dương, anh nói cho em biết tại sao lại cầu hôn với em?”

Hạ Dương không đùa nữa mà trịnh trọng đáp: “Dĩ nhiên là vì anh yêu em, muốn lấy em làm vợ nên mới cầu hôn với em”.

“Vậy hả?” Chung Lăng cười gượng. “Lẽ nào không phải vì anh đánh cược với Đường Tranh ư?”

“Đường Tranh? Kết hôn là chuyện của hai đứa mình, liên quan gì đến anh ta.” Hạ Dương ngơ ngác đáp.

“Rốt cuộc anh có thành ý với cuộc hôn nhân này và có lòng tin vào em hay không?” Ánh mắt Chung Lăng sầm xuống, đầu mày cau lại.

Hạ Dượng định khoác tay lên vai cô nhưng cô đã tránh đi.

“Anh thừa nhận là anh chưa đủ tự tin…”

“Hừ, anh thừa nhận rồi nhé.” Chung Lăng cười khẩy.

“Em có thể nghe anh nói hết được không.” Người dù dễ tính đến đâu cũng có lúc phải nổi cáu.

Chung Lăng cảm thấy nghẹt thở: “Hạ Dương, em nói cho anh biết em không phải là món đổ để anh đem ra đánh cược”.

Ánh mắt Hạ Dương lộ rõ vẻ giận dữ: “Chung Lăng, anh nhắc lại một lần
nữa, anh không đánh cược gì với Đường Tranh, anh cầu hôn với em vì anh
yêu em thật lòng”.

“Hừ, thế anh đã chọn thời cơ rất tuyệt để cầu hôn đấy, ngay sau khi
nói chuyện với anh ta.” Chung Lăng cười khẩy. “Hừ, không còn gì để nói
nữa đúng không? Không còn gì để giải thích? Thế có nghĩa là thừa nhận
rồi.”

“Chung Lăng, tại sao em không chịu tin anh nhỉ?” Hạ Dương không thể kìm được cơn giận.

Chung Lăng nghiêm mặt nói: “Được, vậy anh hãy cho em một lí do để em tâm phục khẩu phục”.

“Em chính là người khiến anh không có lòng tin vào em.” Hạ Dương đã dần dần mất đi sự kiên nhẫn.

Chung Lăng đáp trả bằng ánh mắt lạnh lùng.

“Em giải thích thế nào về việc anh ta ở trong phòng em đêm hôm đó.” Giọng Hạ Dương phẫn nộ khác thường.

“Nếu em nói hôm đó em đổi phòng với anh ta thì anh có tin không.”
Lồng ngực Chung Lăng phập phồng, cố gắng kìm chế cơn giận đang bốc lên
tận đỉnh đầu.

“Bây giờ em mới nói thì làm sao anh tin được.” Ánh mắt Hạ Dương lạnh như đêm băng.

“Anh…” Chung Lăng thở hổn hển nói: “Đúng là anh không hề có lòng tin vào em”.

Hạ Dương không nói gì.

“Em rất thất vọng về anh.” Chung Lăng nhắm mắt lại, cô cảm thấy vô
cùng mệt mỏi, không chỉ mệt mỏi về thể xác mà còn mệt mỏi về tâm hồn.

Hạ Dương nhìn cô bằng ánh mắt lẫn lộn nhiều cảm xúc, khó có thể diễn
đạt bằng lời: “Chung Lăng, thực ra chuyện đánh cược chỉ là cái cớ vì em
đã hối hận sau khi nhận lời làm vợ anh mà thôi”.

“Em đâu có.” Chung Lăng phản bác ngay.

“Em chưa có sự chuẩn bị tốt về mặt tinh thần sẽ làm vợ anh, em chưa
hiểu hết tiếng lòng của mình.” Hạ Dương ngừng một lát, mắt quắc lên:
“Bây giờ hối hận vẫn còn kịp đấy”.

“Anh nói thế có nghĩa là gì?” Trái tim Chung Lăng giật bắn.

Vẻ lạnh lùng trong đôi mắt Hạ Dương như bị một đám mây đen bao trùm:
“Chúng ta tạm thời xa nhau một thời gian để bình tĩnh trở lại rồi tính
sau”.

Hàng mi dài của Chung Lăng run rẩy: “Đây là do anh tự nói nhé”.

“Đúng, anh nói.” Hạ Dương thở dài.

Chung Lăng đáp nhỏ trong sự mệt mỏi đến tột độ: “Ok, chúng mình chia tay”.

Hạ Dương bước ra ngoài và đóng sầm cửa lại, nét mặt u ám một cách đáng sợ.

Cả buổi chiều Chung Lăng vùi đầu vào các việc của công ty, chỉ có như thế cô mới có thể quên đi sự thật cô và Hạ Dương đã chia tay.

Mãi cho đến khi Chỉ Quân nhắn tin cho cô, cô mới sực nhớ tối nay hẹn bạn ăn cơm.

Vội vã lao đến điểm hẹn, Chỉ Quân liền hỏi ngay: “Hạ Dương đâu?”

Chung Lăng sầm mặt: “Bọn mình chia tay rồi”.

“Đùa gì vậy!” Chỉ Quân không hề tin. “Đừng tưởng như thế đây sẽ nương tay nhé, yên tâm đi, bữa này chắc chắn ta sẽ ăn cho cậu sạt nghiệp.”

“Mình nói thật mà.” Chung Lăng thở dài, tay ôm đầu gục xuống bàn.

“Vừa bảo đám cưới, giờ lại đòi chia tay?” Chỉ Quân hỏi với vẻ không tin.

Chung Lăng ngoẹo đầu, bộ dạng vô cùng thiểu não, tất cả đã cho thấy đây là sự thực.

Chỉ Quân chống tay lên trán hỏi: “Rốt cuộc chuyện như thế nào?”

Chung Lăng chán chường kể lại một lượt cho Chỉ Quân nghe.

Không hổ là Chỉ Quân, cô suy nghĩ một lát rồi đưa ra những thắc mắc
của mình: “Cậu không nghĩ rằng đây là âm mưu của Đường Tranh ư?”

Chưng Lăng ngẩng đầu lên nhìn cô: “Kể cả việc đổi phòng là do anh ta
đề nghị, vậy tại sao anh ta lại biết chắc chắn Hạ Dương sẽ gọi điện
thoại?”

“Không phải nói chuyện đó.” Giọng Chỉ Quân tỏ vẻ rất coi thường.
“Đường Tranh nói hắn ta đánh cược với Hạ Dương mà cậu cũng tin sao? Cho
dù hắn ta nói cái gì cậu đều tin ư?

Chung Lăng há miệng, không phản bác được gì.

“Mục đích của hắn ta là muốn phá hoại đám cưới của cậu và Hạ Dương.” Chỉ Quân rút ra kết luận.

“Nhưng Hạ Dương thừa nhận không có lòng tin với mình.” Đôi khi Chung Lăng còn bảo thủ hơn cả Phương Nhiên.

“Cậu đúng là đầu đất, đó là do Hạ Dương sợ cậu vẫn còn dan díu với
tình cũ, điều này chứng tỏ anh chàng yêu cậu mê muội. Huống chi…” Chỉ
Quân dừng lại, giọng lộ rõ vẻ khinh bỉ: “Tất cả những gì ngươi đã làm
khiến Hạ Dương hiểu lầm là điều đương nhiên”.

“Mình… mình làm sao cơ?” Chung Lăng không còn hùng hồn như lúc ban đầu nữa.

“Cậu thử nói xem.” Chỉ Quân trợn mắt nhìn cô.

“Làm sao mình biết được.” Giọng Chung Lăng yếu ớt.

Chỉ Quân bắt đầu phân tích: “Đường Tranh về nước vào làm việc trong
công ty cậu, chứng tỏ anh ta vẫn còn theo đuổi cậu, thậm chí là quyết
đạt mục đích cho bằng được”.

Chung Lăng định thanh minh mấy câu nhưng đã bị Chỉ Quân nạt: “Cậu im ngay, nghe mình nói đã”.

Bình thường Chỉ Quân rất nhẹ nhàng, nhưng nếu đã lên lớp thì không
được phép coi thường. Chung Lăng đành phải ngoan ngoãn nín nhịn.

“Sau đó hắn ta nhờ Diệp Tử và Hướng Huy hẹn cậu đi ăn, rồi lại cùng
cậu và cả mẹ hắn đi xem live show, sau đó hai người lại đi công tác với
nhau, gây ra chuyện đổi phòng, hiện tại là chuyện đánh cược.” Chỉ Quân

mỉm cười đầy ẩn ý: “Và lần nào cậu cũng cho hắn ta cơ hội”.

“Mình đâu có.”

“Cậu đã cho hắn ta cơ hội.” Giọng Chỉ Quân lên bổng xuống trầm. “Mặc
dù chưa chắc đã phải là ý đồ của cậu, nhưng kết quả đều như nhau”.

“Ý của cậu muốn nói tất cả là lỗi của ta ư.” Chung Lăng không chịu được nữa bèn ngắt lời.

Chỉ Quân liền nhún vai, coi như mặc nhận.

Chung Lăng hậm hực nói: “Là đàn ông, Hạ Dương không nên nhỏ mọn như vậy”.

“Nếu anh ấy thoải mái thì lại chê anh ấy không coi trọng cậu.” Quách
Chỉ Quân liếc cô, miệng lộ rõ ý cười: “Đàn bà là chúa rắc rối, có phải
cậu không biết điều này đâu”.

Chung Lăng không biết phải thanh minh như thế nào.

Hồi lâu, cô chán chường nói: “Sao trước đây mình không hề phát hiện ra cậu ghê gớm như vậy nhỉ”.

Quách Chỉ Quân cười khẩy.

Lúc này, đột nhiên điện thoại của Chung Lăng đổ chuông.

“Có thế là điện thoại của Hạ Dương đấy, mau nghe máy đi.”

Chung Lăng vội cầm máy lên ngó màn hình, nói với giọng thất vọng: “Đường Tranh gọi”.

“Thế có định nghe không?”

“Không muốn nghe điện thoại của hắn.”

Chuông réo hết hồi này đến hồi khác, không tỏ ra mệt mỏi.

Chung Lăng cắn môi, vứt điện thoại vào túi xách.

Chuông vẫn đang kêu.

Chỉ Quân bực bội nói: “Đưa cho mình”.

Mặc đù không hiểu ý Chỉ Quân nhưng Chung Lăng vẫn đưa điện thoại cho cô.

“Alô.”

Đầu bên kia ngần ngừ trong giây lát: “Xin lỗi, tôi muốn tìm Chung Lăng”.

“À, anh tìm Chung Lăng có việc gì không?” Chỉ Quân cười rất tươi, nhưng Chung Lăng cứ có cảm giác rất lạ.

“Em là?” Đường Tranh hỏi.

“Quách Chỉ Quân.”

Mặc dù Đường Tranh và Chỉ Quân chưa gặp nhau bao giờ, nhưng một người từng là người yêu của Chung Lăng, một người là bạn gái thân nhất của
cô, đã từng được nghe tên tuổi của nhau, và thế là Đường Tranh liền lịch sự nói: “Chào em”.

Chỉ Quân không đếm xỉa đến lời chào lịch thiệp đó mà hỏi: “Anh tìm cô ấy có việc gì không?”

Đường Tranh không vui nhưng cũng không dám thể hiện thái độ gì, chỉ
nhũn nhặn nói: “Phiền em nhắn Chung Lăng nghe điện thoại giúp anh”.

Chí Quân liền cười hơ hơ: “Xin lỗi, Chung Lăng có yêu cầu khá ngặt về đối tượng gọi điện thoại cho cô ấy, đối với những kẻ đáng kinh tởm, cô
ấy lợm giọng đến nỗi nôn ra cả thức ăn của tối hôm trước”.

“Cô…”

“Cô cái gì, tôi nói cho anh biết, Chung Lăng sẽ không tin vào những
lời nói gian trá của anh nữa đâu, âm mưu quỷ kế của anh đã bị bại lộ,
tốt nhất là anh mau chóng biến về Anh đi, nếu không, hừ…” Chỉ Quân không nói nữa, phần còn lại cứ để mặc hắn ta tưởng tượng cho thú.

Chung Lăng há hốc miệng, cô nàng Chỉ Quân này ăn nói chua ngoa, thật sự bó tay hết cách.

Chỉ Quân rầu rĩ nói: “Hắn cúp máy rồi, đồ bất lịch sự”.

“Không cúp để nghe cậu chửi tiếp à?”

“Xí”, Chỉ Quân hậm hực đáp: “Mình còn chưa chửi xong, thật mất hứng quá đi”.

Không hiểu tại sao, bị cô nàng lên lớp cho một bài, tâm trạng tồi tệ của Chung Lăng lại vơi đi được bảy, tám phần.

“Ăn no chưa? No rồi thì về thôi.”

“Gì mà vội thế?” Quách Chỉ Quân tỏ vẻ suy nghĩ rồi mỉm cười ranh
mãnh: “Đi tìm Hạ Dương đúng không, thôi thế mình không làm lỡ chuyện
trăm năm của hai ngươi nữa”.

Chung Lăng: “Xí!”.

Chung Lăng không về nhà, cũng không đi tìm Hạ Dương mà một mình đến
quán bar Atlantic Bar and Grill. Đầu óc rối bời, cô muốn ngồi một mình
để làm rõ mọi chuyện.

Đúng như người ta vẫn nói, người trong cuộc thì rối, người ngoài cuộc thì tỉnh, những điều Chỉ Quân nói không phải là không có lý. Có thể
đúng là cô đã trúng kế gây chia rẽ của Đường Tranh, nhất thời xốc nổi
nói chia tay với Hạ Dương.

Chung Lăng mỉm cười buồn bã, lúc khuyên giải Phương Nhiên thì nói rất hùng hồn, đến lượt mình thì rối hơn mớ bòng bong.

Bây giờ làm thế nào đây?

Gọi điện thoại giải thích với Hạ Dương, nói rằng đấy chỉ là những câu nói trong lúc nóng giận, cô không hề muốn chia tay. Tính tự ái cao
không cho phép cô làm như vậy.

Chạy đến nhà anh tìm anh, nói rằng cô rất nhớ anh. Cô càng không có đủ can đảm làm chuyện đó.

Từ trước đến nay cô luôn là người cao giọng đợi Hạ Dương xuống thang trước, lần này chắc là bị báo ứng rồi.

“Bụng làm dạ chịu.” Chung Lăng lẩm bẩm với mình. “Mình phải làm thế nào đây?”

“Làm thế nào gì vậy? Lại có bạn uống say hả?” Giọng nói bình thản, nụ cười hòa nhã, Tống Minh Chí cũng rất sửng sốt tại sao mình lại có thể
bình thản đối mặt với cô như vậy.

Nụ cười của Chung Lăng không tự nhiên cho lắm: “Tại sao em luôn gặp anh trong tình trạng thảm hại nhất”.

“Vậy hả? Trông em có tệ đâu.” Tống Minh Chí đã ngồi bên cạnh theo dõi cô từ lâu, cũng đã đấu tranh tư tưởng mãi nhưng không thể kháng cự
trước sự cuốn hút của cô.

Chung Lăng ngẩng đầu lên nhìn anh: “Anh trêu người thất tình như vậy
ư?”. Cô uống hơi nhiều, hai má đỏ bừng, vô hình chung giọng có phần nũng nịu hơn.

Người nói vô tình, kẻ nghe hữu ý, ánh mắt Tống Minh Chí chợt sáng lên: “Nói như vậy có nghĩa rằng anh lại có cơ hội?”

Chung Lăng nâng ly lên: “Em coi như anh đang nói đùa, nào uống đi”.

Tống Minh Chí nhìn cô với vẻ bất lực đành nở một nụ cười miễn cưỡng.

Chung Lăng không nói gì nhiều, nhưng rượu lại uống không ít.

“Đừng uống nữa, em mà uống nữa là say đấy.” Kẻ ngốc cũng nhận ra tâm sự của Chung Lăng.

“Uống say đã có anh đưa em về, em việc gì phải lo chứ.”

Tống Minh Chí mỉm cười: “Em không sợ anh tranh thủ làm điều xấu sao?”

“Anh sẽ không làm chuyện đó đâu.”

Tống Minh Chí khóc dở mếu dở, cảm giác như mình đã được phát một tấm
bằng chứng nhận là người tốt, kể cả muốn làm chuyện gì xấu e rằng cũng
không thể.

Lúc được dìu lên xe, Chung Lăng đã ở trong trạng thái say mềm, đầu nặng như chì, chân thì nhẹ bẫng, thần trí không tỉnh táo nữa.

May mà Tống Minh Chí đã từng có lần mang đồ ăn đến cho cô nên vẫn nhớ địa chỉ nhà cô.

Lái xe đến dưới sân khu nhà cô ở, Chung Lăng đang ngủ ngon lành, dáng ngủ của cô rất dễ thương, cuộn tròn mình lại, tay còn ôm chặt hai chân.

Nghe nói người có dáng ngủ này là người rất thiếu cảm giác an toàn.

Hồi mới sang Anh, Chung Lăng luôn ngủ như vậy, một thời gian dài mới
đỡ hơn một chút. Sau khi quen với Hạ Dương, tâm lí lo được lo mất rất ít xuất hiện, không ngờ hôm nay vừa chia tay với anh, triệu chứng này trở
lại.

Tống Minh Chí vuốt nhẹ má cô với vẻ xót xa, cô ngủ rất yên tĩnh, chỉ có đầu mày cau lại thể hiện sự bất an trong lòng.

Nhìn xuống dưới, ánh mắt dừng lại trên đôi môi đỏ mọng của cô, Tống
Minh Chí ngất ngây trong giây lát, anh cúi xuống, rất muốn hôn lên đôi
môi đỏ mọng đó và tận hưởng vị ngọt ngào ở cô.

Cuối cùng lý chí đã chiến thắng, anh yêu Chung Lăng, nhưng anh không muốn làm kẻ tiểu nhân đê tiện chờ nước đục thả câu.

Anh vỗ nhẹ vào mặt cô: “Em dậy đi”.

Chung Lăng tỉnh dậy, thoáng chốc ngơ ngác không biết mình đang ở đâu, cô cắn nhẹ đầu lưỡi để đầu óc tỉnh táo hơn.

“Đến rồi, em lên nhà ngủ đi.” Tống Minh Chí nhẹ nhàng nói.

Chung Lăng ra sức dụi mắt: “Cảm ơn anh”.

“Không có gì.” Dường như Tống Minh Chí trầm ngâm trong giây lát. “Anh đưa cả bạn em về rồi, với em chắc chắn là lẽ đương nhiên”.

Chung Lăng im lặng trong giây lát rồi nói: “Vẫn phải cảm ơn anh chứ”.

Tống Minh Chí hỏi với vẻ không cam tâm: “Chung Lăng, có phải anh không còn cơ hội nữa không?”.

Chung Lăng chậm rãi lắc đầu, trái tim cô không đủ rộng để chứa thêm hình bóng của một người đàn ông khác.

Có một số thứ, được hay mất không liên quan đến việc người đó có nỗ
lực để giành lấy hay không, Tống Minh Chí mỉm cười và không ép thêm gì
nữa.

Anh đã hiểu đạo lý này, nhưng Đường Tranh vẫn chưa chịu tỉnh ngộ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui