Trong ruộng đậu rộng lớn, anh cặm cụi làm việc rất nhanh, không đến nửa ngày đã nhổ hết một nửa.
Lúc làm việc, anh không dám hoàn toàn thoải mái lơ là, có thời gian sẽ ngẩng đầu nhìn xem cô đang làm gì, Trần Kiều vặn vẹo xoay người không cho anh xem, hai người đã có một cuộc xung đột nhỏ và cô cảm thấy có chút hối hận ‘mình không nên hành động theo cảm tính nhất thời’.
Trước mặt Trần Kiều, Lý Tồn Căn không đủ tự tin, anh tự ti, thậm chí có lúc còn không dám nhìn thẳng vào cô, vì vậy anh luôn phải xây dựng tâm lý thật tốt khi nói chuyện với cô.
Anh giống như hai thái cực, dù anh tự ti nhưng vẫn luôn cố gắng hết sức kiềm chế nỗi sợ hãi, thò đầu ra khỏi cái vỏ sò tự bảo vệ mình và cố gắng dụ dỗ cô bước vào.
Một lần đụng phải đinh, con người ta sẽ lập tức trốn tránh, không bao giờ dám thử lại lần nữa.
Nhưng một khi lời nói đã chắc chắn, thì các khía cạnh khác sẽ trở nên rất mạnh mẽ.
Hai người tối hôm qua đã có cuộc nói chuyện không thoải mái, sau đó anh cũng không nói gì nữa, dường như anh lại trở về như trước, làm cô rất kịch liệt, không chút dịu dàng.
Trần Kiều khóc đến mức sưng cả mắt, cuối cùng cô đã ngất đi, anh thực sự đã khiến cô tức giận thật rồi.
Sáng nay hai người vẫn chưa nói với nhau một lời nào, mỗi khi anh lấy hết can đảm nhìn sang định bắt chuyện với cô, cô lại giả vờ như không nhìn thấy, và trốn thật xa.
Trông thấy anh bơ vơ, lạc lõng, mất mát, cô mới cảm thấy hả giận.
Bà thím từ hướng khác vác cuốc đi tới, thấy hai người liền chào hỏi.
Lý Cung Thâm đứng lên đi đến nói chuyện với thím, Trần Kiều chỉ gật đầu chào lại, không nói lời nào.
Bà thím nhìn dáng vẻ lơ đễnh, thất thần của Lý Tồn Căn, cười nói “Làm sao vậy, lại cãi nhau à?"
Anh xấu hổ gãi gãi tóc, khuôn mặt lo lắng của anh không giấu được vẻ bất lực vô vọng, bà thím cười vẫy tay với Trần Kiều "Ngày mai, nhà chú hai của anh sẽ cưới con dâu.
A Kiều, theo Tồn Căn đi ăn tiệc nhé.
Nếu có thời gian, hãy ra ngoài đi dạo một vòng."
Trần Kiều khẽ cười, cô rất có cảm tình với bà thím bị bán tới đây giống cô, chưa kể bà ấy còn tâm sự, khuyên nhủ cô rất nhiều điều.
Thím ấy rất giỏi nói chuyện, thường hỏi Trần Kiều có thói quen gì không và có cần gì không, rồi bảo cô đến nhà bà ấy chơi.
Trần Kiều không thể trưng ra vẻ mặt lạnh lùng mãi được, Lý Tồn Căn đồng ý giúp cô, sau khi bà thím rời đi, cô tức giận hất tay anh ra “Tôi không muốn anh xen vào việc riêng của tôi.”
Cô lại làm mặt lạnh, anh nhịn không được lại tới trêu chọc cô, nhưng anh lại không biết phải nói gì.
Anh da mặt dày nắm chặt tay cô, cô giận dữ hất tay ra thì anh càng nắm chặt hơn, như thể cô tự mình vô cớ gây rắc rối vậy.
Vào ngày cưới, Trần Kiều có đến.
Họ đều là những người phụ nữ nông thôn, cô thấy không thích hợp nên không đi vào.
Bà thím giới thiệu cô với những người lớn tuổi trong gia đình, mọi người nhìn cô chắp tay đáng giá hồi lâu rồi cười lớn, nhưng họ cũng không có ác ý gì, cô nghe thấy bọn họ nói cô rất xinh đẹp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...