Bóng đèn sợi đốt không thể sáng như đèn điện trong thành phố, một màu xám nhạt chiếu trên tấm kính.
Lúc trước Lý Tồn Căn đã sửa lại lỗ chuột trong phòng, cũng đã lau dọn lại căn phòng, bóng đèn là thứ anh anh lau sạch sẽ nhất, bây giờ nos đang tỏa ra màu vàng cam khiến căn phòng ấm áp hơn.
Trần Kiều vẫn không thể quen nhìn vào ánh sáng này, thị lực của cô có chút vấn đề, đã lâu không động vào điện thoại, nên mắt cô tự nhiên tốt hơn trước rồi.
Có một cái hố trên mặt đất dưới ngọn đèn, có lẽ anh đã quen với nó.
Trần Kiều thì lại chưa, mỗi lần đi qua đều phải chú ý bước cao chân, Lý Tồn Căn không nói gì nhưng thấy cô bị ngã một lần liền xúc bùn lấp vào chỗ đó.
Cô thường không để tâm đến những chi tiết nhỏ này.
Có lúc ngồi một mình ở đầu giường, cô thường hay nhớ lại những lời mà Hoa nhi từng nói.
Dựa theo những ngày cô ở trong ngôi nhà này, những người cô tiếp xúc không hẳn là xấu, họ dường như là những người luôn nỗ lực làm việc chăm chỉ để có một cuộc sống bình thường.
Thật khiến cô cảm thấy tức giận, những người đó biết rõ nỗi khổ của mình, lại có thể đi mua những cô gái tội nghiệp bị bắt cóc, bị bán đi cho từng nhà mà không lo bị người khác biết? Trong mắt họ, điều gì có lợi cho người trong thôn của mình mới là điều họ nên làm, cho dù người thành phố có đánh đập hay chửi bới như thế nào đi chăng nữa thì họ cũng chẳng để tâm.
Trần Kiều âm thầm hờn dỗi một mình, Lý Tồn Căn tắm rửa sạch sẽ rồi đi vào ngồi bên cạnh cô.
Đã hai tháng trôi qua, kể từ khi bắt đầu làm chuyện đó với cô, anh dường như đã cao thêm một chút, thân thể cường tráng hơn, tính tình anh vẫn còn trẻ con, nhưng chắc không lâu nữa anh sẽ sớm trưởng thành, trở thành một người đàn ông có thể gồng gánh cho gia đình rồi.Anh vẫn thường có những hành động trẻ con, hay nói giỡn với Trần Kiều, dỗ cô chơi, khi cười anh lộ ra hàm răng trắng bóng, lén lút nhìn cô như một con chuột nhỏ.
Nhưng khi ở trên giường làm cô, anh như trở thành một con người khác, dữ tợn và tàn nhẫn, thường làm cô khóc, cô tức giận đến mức véo anh và cắn anh, thì anh sẽ sờ tóc cô an ủi, hôn lên má cô và thì thầm lấy lòng cô.
Trần Kiều vặn eo tránh bàn tay không an phận của anh, Lý Tồn Căn không hiểu tại sao cô lại tức giận như vậy.
Tuy nhiên, A Kiều thường tức giận và thường không để hs đến anh, anh sẽ tự nói một mình, tự mình giải trí thôi.
Ở trước mặt cô, hành động cẩn thận, tỉ mỉ gần như đã trở thành bản năng của anh.
Vắt óc suy nghĩ một hồi, anh khô khan nói “Em đừng giận mẹ nữa, nếu mẹ bắt nạt em, thì nói cho anh biết được không? Anh sẽ khuyên nhủ mẹ.
A Kiều, mẹ cũng lớn tuổi rồi, bà đã vất vả cả đời rồi.
Em mặc kệ, đừng đôi co với bà ấy nhé.”
Vấn đề mẹ chồng con dâu thực sự là một vấn đề nan giải muôn thuở, Lý Tồn Căn tuy còn trẻ nhưng trông bộ dạng anh như một ông cụ khi anh thành thục an bài mọi việc trong nhà ngoài ngõ một cách chu toàn.
Cô rõ ràng hơn anh vài tuổi, có lúc cô cảm thấy bản thân quá bất cần đời, không chịu hòa đồng với mọi người, so với anh còn kém xa một trời một vực.
Trần Kiều chống cằm trên đầu gối, đưa mắt nhìn về phía anh, chế nhạo "Rõ ràng là mẹ anh thường xuyên nhéo em, em cũng không đánh trả, em khiêu khích bà ấy khi nào.
Anh suy nghĩ thiên vị như vậy, sao còn cưới vợ làm gì, anh ở cùng mẹ anh là được rồi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...